Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 226

Tùng Hạ cắn răng: “Không thể chờ cậu ấy nữa, Tôn tiên sinh bảo chúng ta phải lập tức rời khỏi đây, bây giờ phá vây đi.”


Sau khi lao ra ngoài cửa đá, Tùng Hạ chạy vào trong hành lang như con ruồi mất đầu, mới chạy không được vài bước, trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện bản đồ một tòa địa cung, kết cấu nơi này không phức tạp như cậu tưởng, cậu “nhìn thấy” lối thoát trong đầu mình. Đang lúc nghi hoặc, giọng nói suy yếu của Tôn tiên sinh đột nhiên vang lên trong đầu cậu: “Tiểu Tùng, cậu đừng nói gì, cậu lên tiếng sẽ thêm việc cho tôi, hãy nghe tôi nói. Bản đồ cậu thấy, tôi đã mở tất cả đường đi, cứ chạy theo đường này là có thể về đến nơi chúng ta đã vào. Sau khi an toàn, cậu có thể chữa xuất huyết máu não cho Trang Nghiêu, nhưng nhất quyết không được động chạm đến trí óc của cậu ta, đưa cậu ta về Bắc Kinh. Giang Doanh đã phá hủy thần kinh của Trang Nghiêu, phải dưới sự trợ giúp của dị nhân tiến hóa não bộ, cậu mới có thể chữa được trí óc. Sau khi rời khỏi địa cung, mọi người lập tức chạy ra khỏi hang động, đừng đi bằng đường lúc vào, nó quá chậm, hãy đi bằng con đường Giang Doanh đã xuống lúc trước, tôi đưa lộ tuyến vào não cậu. Tòa thành này có cơ quan tự động sụy đổ, chờ khi tất cả rời khỏi đây, tôi sẽ kích hoạt nó, nếu không bên ngoài có quá nhiều động vật biến dị, mọi người nhất định không chống cự nổi. Đừng cản tôi, nhất định không được quay lại tìm tôi, tôi không thoát được nữa, mang ngọc Con Rối về Bắc Kinh, phải tin tưởng vào trí tuệ của loài người, mọi hy sinh sẽ không uổng phí, chúng ta nhất định có thể vượt qua…”


Giọng nói của Tôn tiên sinh biến mất. Tầm mắt Tùng Hạ nhòe lệ, cậu không có tay lau nước mắt, tay cậu để ôm chặt Trang Nghiêu, như thể làm vậy là có thể giữ lại nhiệt độ đang dần giảm xuống của cơ thể mỏng manh trong lòng. Máu của Trang Nghiêu nhỏ xuống mặt đường tí tách, Tùng Hạ vừa không ngừng đưa năng lượng vào cơ thể nó, vừa chạy nhanh dựa theo bản đồ Tôn tiên sinh đã đưa vào não mình.


Địa cung quá lớn, cậu chạy trong bóng đêm hơn mười phút mà mới đi được một nửa quãng đường, cậu cảm thấy phía sau có đôi chút động tĩnh, không biết có phải ảo giác của mình hay không, cảm giác như thể bị cái gì đó truy đuổi khiến cậu sởn cả tóc gáy.


Đột nhiên, cậu nhìn thấy khúc rẽ phía trước có ánh sáng mỏng manh, không cần biết ánh sáng đó là gì, cậu chạy đến đó theo bản năng. Vừa đến nơi, cậu lập tức nhìn thấy phía cuối hành lang tối đen có một ngọn lửa hừng hực bốc cháy, xung quanh ngọn lửa ấy còn như có gió thổi phần phật. Trong con đường bịt kín này có gió nghĩa là gì, Tùng Hạ vô cùng rõ ràng, hai chân mềm nhũn, cậu quỳ sụp xuống đất, khàn giọng hô: “Thiên Bích!”


Một gió một lửa nhanh chóng quét đến.
“Tùng Hạ!” Trong chớp mắt, Thành Thiên Bích xuất hiện trước mắt cậu, đỡ lấy cơ thể lung lay sắp đổ. Thấy cậu không bị làm sao, ánh mắt Thành Thiên Bích nóng lên, ôm chặt lấy cậu, lực ôm rất mạnh, như thể muốn khảm cậu vào cơ thể mình vậy.


Thẩm Trường Trạch chạy đến phía sau hắn, nhìn quanh hồi lâu, vội la lên: “Ba tôi đâu?”
Tùng Hạ cẩn thận chuyển Trang Nghiêu cho Thành Thiên Bích, ngẩng đầu nặng trịch, dùng ánh mắt đỏ ngầu nhìn Thẩm Trường Trạch, nói không thành lời.


Gương mặt Thẩm Trường Trạch vặn vẹo, một tay xốc Tùng Hạ từ dưới đất lên, giọng nói lạnh như băng đá địa ngục: “Ba tôi đâu!”


Tùng Hạ nức nở: “Thiện ca…” Nhớ đến động mạch chủ máu chảy ồ ạt của Thiện Minh, cậu thật sự không thể nói cho Thẩm Trường Trạch biết Thiện Minh đã không còn khả năng sống sót.
Thẩm Trường Trạch ấn mạnh cậu lên tường, lớn tiếng quát: “Ông ấy đâu!”


Thành Thiên Bích dùng sức bắt lấy cổ tay Thẩm Trường Trạch, trầm giọng nói: “Buông tay ra trước.”
Cánh tay Thẩm Trường Trạch bốc lửa hừng hực, lập tức đốt sạch sống áo của Tùng Hạ. Bàn tay Thành Thiên Bích cũng lập tức hóa gió, chắn phía trước cậu, nét mặt nghiêm nghị nhìn Thẩm Trường Trạch.


Thẩm Trường Trạch cứng đờ tại chỗ, gương mặt tái nhợt dưới ánh lửa hừng hực âm trầm như lệ quỷ. Mắt hắn đục ngầu, cuối cùng ngay cả con ngươi cũng biến thành màu đỏ rực, lớp vảy vàng, cái đuôi thô dài và đôi cánh rồng khổng lồ đột ngột chui ra khỏi làn da, quanh thân lửa cháy bập bùng, hắn tựa như La Sát đến từ địa ngục.


Thành Thiên Bích quát: “Thẩm Trường Trạch, bình tĩnh lại, chỗ này là địa cung, anh mà làm gì thì tất cả mọi người đều phải chôn sống ở đây!”


Thẩm Trường Trạch hơi nghiêng mặt đi, trong mắt đã không còn cảm xúc của con người, chỉ khe khẽ nói: “Thế thì sao chứ? Người trên thế giới này có chết hết cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”


Thành Thiên Bích biến sắc, hắn kéo Tùng Hạ sang một bên, đề phòng bất cứ lúc nào cậu sẽ bị Thẩm Trường Trạch làm khó dễ.
Thẩm Trường Trạch nhìn Tùng Hạ, như thể đang nhìn một người chết: “Nói cho tôi biết, ba tôi chết như thế nào.”


Tùng Hạ run giọng nói: “Anh ấy… bị một con… linh miêu…”
“Ở đâu.”
“Rẽ trái, quẹo phải, lại quẹo phải.”


Thẩm Trường Trạch quay mặt đi, giọng nói rỗng tuếch như thể không còn linh hồn nữa: “Tôi sẽ phá hủy nơi này, sau đó đi cùng ông ấy, mấy người chỉ có một phút để rời khỏi đây.” Nói xong, cơ thể hắn hóa thành một ngọn lửa lớn, lao tới góc rẽ.


Thành Thiên Bích cuốn lấy Tùng Hạ và Trang Nghiêu, lao đến một hướng ngược lại.
Tùng Hạ đột nhiên mở mắt trừng trừng, hô lớn: “Chờ một chút! Mọi người chờ một chút!”
Thành Thiên Bích vội la lên: “Anh ta không nói đùa đâu, chúng ta nhất định phải lập tức rời khỏi đây.”


“Con linh miêu đó, tôi cảm giác thấy nó, nó đang đến đây, nó…” Tùng Hạ đẩy mạnh Thành Thiên Bích ra, lảo đảo chạy tới phía góc rẽ.


Đến góc, cậu liền thấy Thẩm Trường Trạch còn đứng tại chỗ, một con linh miêu khổng lồ màu vàng kim đang khập khiễng đi tới phía họ. Con linh miêu kia hết sức thê thảm, một tai đã không còn, bốn chân đổ máu, trên bụng có một cái lỗ lớn, lòng ruột kéo lê dưới đất, nhưng nó vẫn từng bước đi tới phía họ.


Thẩm Trường Trạch đứng bất động tại chỗ vài giây, đột nhiên hét lớn một tiếng, hóa thành một ngọn lửa, điên cuồng lao đến phía con linh miêu kia.
Tùng Hạ hô lớn: “Thiếu tá Thẩm, đừng–”


“Đứng lại cho bố.” Một giọng nói yếu ớt thăm thẳm vang lên nơi hành lang trống rỗng, âm thanh cực khẽ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở, nhưng chính âm thanh mỏng manh ấy lại đập mạnh vào lòng mọi người.


Đó là giọng nói của Thiện Minh! Giọng điệu dù có