Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 141

Chẳng lẽ họ sẽ chết hết ở đây? Sau khi trải qua trăm cay nghìn đắng, vô cùng vất vả lấy được ngọc Con Rối, lại vẫn phải chết ở đây?
Chất dịch của sâu càng phun càng nhiều, cuối cùng cơ thể nó run lên bần bật, giống như một cái bong bóng, không ngừng phồng lên xẹp xuống, cứ thế lặp lại mấy lần.


Thiện Minh hét lớn: “Đậu má, nó sắp nổ đấy! Mau lui về sau!”


Mọi người ra sức lui về phía sau, bởi vì dưới đất toàn chất nhầy của sâu, phần lớn đã dâng đến đầu gối nên muốn đi là chuyện vô cùng khó khăn. Họ cố gắng lui về phía sau bảy, tám mét, con sâu khổng lồ màu đen nổ tung, dịch thể dính dớp màu vàng phun ra khắp nơi. Không khí tràn ngập mùi hương kỳ quái, mùi này là hỗn hợp giữa mùi thối của dịch sâu và mùi nhang khói, nhưng mọi người không rảnh để quan tâm sâu cháy có mùi gì. Thành Thiên Bích dùng hết toàn lực bao bọc mọi người trong một bức tường gió nửa hình cung, việc đó làm năng lượng tiêu hao của hắn trong nháy mắt đã vượt quá số năng lượng mà Tùng Hạ đưa vào. Sau khi ngăn cản được sự tấn công của huyết thanh màu vàng, Thành Thiên Bích vô lực buông tay xuống, thân thể nhoáng lên một cái rồi ngã quỵ.


Tùng Hạ lập tức ôm chặt Thành Thiên Bích: “Thiên Bích! Thiên Bích! Cậu sao rồi!”
Thành Thiên Bích môi cũng nhợt nhạt, yếu ớt nói: “Mau tìm ngọc Con Rối…”


Tùng Hạ ra sức đưa năng lượng vào trong thân thể Thành Thiên Bích, nhưng rõ ràng là Thành Thiên Bích đã tiêu hao sạch sẽ năng lượng và thể lực, hoàn toàn hết sức, tạm thời chưa thể khôi phục, ngay cả đứng dậy cũng không được.


Thẩm Trường Trạch đón lấy Thành Thiên Bích: “Để tôi cõng anh ta, anh mau đi tìm ngọc Con Rối!”
Đặng Tiêu một tay ôm Tùng Hạ, cậu có hình thể cao lớn, dễ đi lại hơn những người khác trong “bể dịch” cao tới hông này: “Tùng ca, ngọc ở đâu, em đưa anh đi!”


“Bên kia!” Tùng Hạ chỉ vào một chỗ cách đó không xa.
Bể dịch có vô số sâu ngâm mình trong đó, cho dù chất lỏng này cực kỳ ghê tởm nhưng bởi sức nổi lớn, độ đậm đặc cao nên sâu bọ gần như không thể hoạt động bên trong, chuyện này lại giảm sức tấn công của chúng với họ.


Đặng Tiêu ra sức lội trong bể dịch, đi đến phía Tùng Hạ đã chỉ.
Tùng Hạ đã có thể cảm giác thấy rõ ngọc Con Rối ở bên chân cậu, nhưng chỗ đó lại là vũng dịch cao đến tận ngực, cậu nói: “Tiểu Đặng, ngọc Con Rối ở trong khoảng quanh cẳng chân anh, cậu mò đi.”


Đặng Tiêu cúi người, thò cánh tay thô dài xuống, nhưng lần mò mãi mà chẳng tìm được gì. Những mảnh ngọc mà họ từng gặp đều cực nhỏ, không có ngoại lệ, bình thường còn không lớn bằng cái móng tay, trong chất nhầy lại pha trộn vô số tạp chất, xác sâu, bụi tường, mảnh sàn… cái gì đều có muốn tìm một mảnh ngọc Con Rối trong đống hỗn tạp này, quả là nói dễ hơn làm.


Tùng Hạ cuống đến độ hết cách: “Thôi để anh.”


Trên đầu cậu còn đeo mặt nạ bảo hộ, nếu tốc độ nhanh thì chất dịch chỉ tiến vào trong qua lỗ thoát khí được một chút… Tùng Hạ biết mình không còn cách khác, máy móc còn không chuẩn bằng cảm giác của cậu. Nếu muốn lấy được ngọc Con Rối, cậu chỉ có thể tự chui đầu vào.


Đặng Tiêu chậc lưỡi: “Tùng ca, hay là em tìm lại lần nữa.”


“Không được, quá lãng phí thời gian.” Tùng Hạ hít sâu một hơi, cắn răng một cái, chui đầu xuống. Cho dù đã đeo ống nhòm hồng ngoại nhưng bên trong chất nhầy chẳng nhìn rõ cái gì, một mùi vị khó ngửi chui vào mũi cậu khiến cậu thiếu chút nữa nôn ọe.


Cậu dứt khoát nhắm hai mắt lại, lần mò dựa theo cảm giác, rốt cuộc trong một đống tạp chất chìm chìm nổi nổi, cậu đã tìm được mảnh ngọc phát ra năng lượng khổng lồ kia. Tùng Hạ cầm miếng ngọc, lao bật khỏi chất nhầy.


Đặng Tiêu vội vàng cởi mặt nạ bảo hộ xuống cho cậu, chất dịch tràn vào một ít, dính trên mặt Tùng Hạ. Hai mắt Tùng Hạ đỏ hồng, giơ tay lên: “Tìm… tìm được rồi.” Cậu vừa mở miệng thì chất dịch nhầy dính chảy vào theo, Tùng Hạ nhổ vài cái. Trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm giác ý chí của mình đạt đến thăng hoa trước nay chưa từng có.


“Tìm được ngọc Con Rối rồi, mau rời khỏi đây!”
Giọng nói của Trang Nghiêu cũng vang lên từ trong tai nghe: “Mau rời khỏi tháp Đại Nhạn!”
“Cửa sổ bị sâu quây kín rồi, không tìm được hướng ra nữa, có ai tìm thấy ở đâu không?”


“Bố đang nôn vì cái đống nhầy nhụa này đây, mẹ nó đừng có hỏi!”
“Mẹ nó, rốt cuộc thì cửa sổ ở đâu?”


Kế hoạch vốn có của họ là sau khi lấy được ngọc Con Rối thì phá cửa sổ thoát ra, không ngờ lũ sâu đã chặn hết cửa sổ, trong tháp tối đen, họ đã mất đi cảm giác về phương hướng, không nhận ra đâu là cửa sổ. Hơn nữa họ cũng không còn sức để đi tìm do diện tích tầng này quá lớn, đi lại trong bể dịch này cực kỳ tiêu hao thể lực, trang bị và thể lực của mọi người đều không cho phép họ tìm nhầm.


Trang Nghiêu nói: “Xuống tầng hai thử xem, nếu cũng không tìm thấy cửa sổ thì thoát từ cửa chính.”
Một lính đánh thuê kêu lên: “Vì sao không thoát từ tầng bốn, không phải mọi người vào từ tầng bốn hay sao, cửa sổ tầng bốn đã bị phá.”


Đường Nhạn Khâu nói: “Tầng bốn ngập lửa, không thể quay lại, mau xuống dưới.”
Thiện Minh nói: “Mấy đứa sẽ không đốt tháp đấy chứ?”


Thẩm Trường Trạch nói: “Không đốt được, Al, anh đưa ba tôi đi cùng.” Hắn cõng Thành Thiên Bích, dùng lực vung cánh bay lên, dẫn đầu bay xuống tầng dưới. Al cũng cõng Thiện Minh, cùng bay xuống dưới.


Đặng Tiêu một tay ôm Tùng Hạ, một tay tùy tiện tóm một lính đánh thuê chạy đến chỗ cầu thang, số người còn lại cũng đỡ nhau đi xuống dưới.
“Cửa sổ tầng hai cũng bị bịt kín!”
“Đến tận cầu thang rồi còn chờ cửa sổ gì nữa, xuống dưới nhanh hơn!”


“Đúng là xuống dưới nhanh hơn, chất dịch đã xuống đến đây, lũ sâu cũng không thể tấn công chúng ta được nữa, chúng ta trực tiếp ra ngoài từ cửa chính.”


“Không được, bây giờ chất dịch mới chảy xuống tầng hai, tầng một nhất định còn có rất nhiều sâu bọ đang chờ chúng ta, mà trang phục phòng hộ thì đã hỏng hết rồi.”
“Đệch, thế làm sao giờ?”


Trang Nghiêu nói: “Xuống dưới, cầu thang không cách cửa lớn quá xa, dùng lựu đạn nổ đường thoát.”
“Mau, đi mau!”


Bọn họ thuận lợi lao xuống tầng một, tầng một quả nhiên chồng chất bầy sâu rậm rạp, ngay cả một chỗ để đặt chân cũng không có chứ đừng nói đến chuyện tiến lên. Lúc này đã không còn quần áo bảo hộ, bọn họ thì đã suy giảm sức chiến đấu, nhất thời không dám xông vào.


Hoàng Oanh nói: “Tôi sẽ ném lựu đạn, mọi người lui về phía sau.”
Đặng Tiêu kêu lên: “Anh phải ném cho chuẩn đấy, đừng chôn sống bọn em.”
Ô Nha nói: “Hoàng Oanh là lính đánh bom, ở đây không ai biết dùng bom hơn anh ta đâu.”


Hoàng Oanh quan sát vị trí cửa lớn và số lượng bầy sâu, trong lòng đã có chuẩn bị, trong tay gã là một trái lựu đạn bộ binh mini N25, uy lực cũng không lớn, thích hợp sử dụng trong không gian nhỏ hẹp, đương nhiên chỉ có thể dùng ở tầng một, nếu không có thể sẽ làm nổ trần nhà. Gã kéo chốt, khống chế sức lực, ném vào một hướng tốt nhất.


Lựu đạn nổ ầm ầm, xác sâu bị nổ tung tóe khắp nơi, tháp Đại Nhạn rung chuyển, sâu trên trần nhà và trên tường rơi xuống rào rào. Mọi người ổn định thân thể, thiếu chút nữa bị uy lực của vụ nổ làm lăn xuống cầu thang.


Đợi cơn chấn động qua đi, mọi người kích động hô to: “Xông lên!” Họ hướng về cánh cửa lớn phía xa xa, ra sức chạy như điên về phía ánh nắng chói chang và một thế giới không có sâu bọ bên ngoài cánh cửa.


Ngay khi họ còn cách cửa lớn không quá mười mét thì mặt đất dưới chân lại bắt đầu chấn động kịch liệt, tiếp theo, toàn bộ chân tháp rung lắc.
Mọi người cực kỳ hoảng sợ.
“Sao lại thế này!”
Ô Nha hét lớn: “Hoàng Oanh, mẹ nó ông không phải là lính đánh bom à.”


Sắc mặt Hoàng Oanh trắng bệch: “Không thể nào, lựu đạn N25 không thể làm sập nền được, nhất định chỗ nào có vấn đề, mọi người xông ra mau!”


Tháp Đại Nhạn càng ngày càng rung chuyển dữ dội, tất cả mọi người đều ngã trái ngã phải, đừng nói là chạy, muốn đứng lên từ mặt đất cũng khó. Đột nhiên, nền đất dưới chân họ truyền đến tiếng rạn nứt đáng sợ, âm thanh răng rắc của tiếng rạn nứt này ai nghe thấy cũng thấy tim gan nhảy thót lên đến tận cuống họng.


Mọi người liếc nhau, trong mắt tràn ngập hoảng sợ.
Giây tiếp theo, mặt đất hoàn toàn sụp đổ, thân thể mọi người nhất thời mất điểm tựa, cùng vô số sâu bọ lao thẳng xuống dưới.
“Cài đờ m…”


Đường Nhạn Khâu ôm chặt hông Đặng Tiêu, ra sức vỗ cánh. Nhưng sau khi biến thân, Đặng Tiêu cao đến 3.3 mét, nặng 180 kg, tay còn ôm thêm hai người. Đường Nhạn Khâu mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, nhưng cũng chỉ giằng co giữa không trung, căn bản không thể kéo cho nổi ba người hơn 300kg. Sau khi kiên trì thêm mười giây, hắn bắt đầu bất đắc dĩ phải rơi xuống. Thẩm Trường Trạch ôm lấy Thành Thiên Bích và Hoàng Oanh, Al bắt lấy Thiện Minh và Cosky, thể trọng của hai người họ tuy rằng hoàn toàn có thể chịu đựng nhưng ở trên không ngừng rơi xuống rất nhiều sâu bọ và gạch đá, họ bị đá rơi đến độ không mở mắt ra được, lưng và cánh không ngừng phải nhận những cú trọng kích, cuối cùng cũng không chịu được, rơi xuống phía dưới cùng mọi người.


Mười mấy người ngã xuống mặt đất, căn cứ theo khoảng cách rơi xuống để phán đoán thì họ đã ngã xuống ít nhất từ độ cao tầng bốn. Do Long Huyết nhân đều có cánh – cho dù phần lớn không bay được – nhưng có thể giảm xóc nên tất cả Long Huyết nhân và những người được ba người biết bay giữ thì đều không bị thương. Nhưng những lính đánh thuê khác thì không may mắn như vậy, tất cả đều rơi xuống nền đất cứng rắn, cho dù họ đã điều chỉnh tư thế khi rơi, cho dù trên đầu họ còn có mặt nạ bảo hộ nhưng chuyện gãy cánh tay và xương đùi hơn nửa là không thể thoát khỏi.


Thiện Minh kêu lên: “Mọi người thế nào rồi, tôi chẳng nhìn thấy gì hết, ống nhòm hồng ngoại rơi vỡ rồi.”
“Của tôi cũng hỏng.”
“Của tôi không hỏng… Mẹ nó, có khi gãy xương mắt cá chân rồi.”
Thiện Minh vội la lên: “Tất cả lên tiếng coi, có phải còn sống tất không thế!”


Lục tục, vài lính đánh thuê đều chửi mấy câu.
Thẩm Trường Trạch hỏi: “Đây là chỗ nào? Tầng hầm?”
“Nơi này rất trống, tiếng vang rất lớn.”


Giọng nói trầm trầm của Thành Thiên Bích truyền đến: “Tôi chưa từng nghe nói dưới tháp Đại Nhạn phía còn có địa cung, Trang Nghiêu? Trang Nghiêu, cậu nghe thấy không?”
Vô tuyến điện truyền đến tạp âm chói tai, không thu được tín hiệu gì hết.


“Ở đây không có tín hiệu, chỗ quỷ quái gì đây.”
Al nói: “Nổ một quả pháo sáng đi.”
Tùng Hạ vội la lên: “Chờ một chút.”
“Sao thế?”


Tùng Hạ nuốt nước bọt một cái: “Trước khi nổ pháo sáng có thể cho em thở một hơi không?” Trái tim cậu sắp bị tra tấn đến vỡ rồi, cậu không biết sau khi quả pháo sáng này nổ, cậu còn có thể nhìn thấy thứ gì.


Kiều Bá cười to: “Sợ đếch gì, chung quanh có gì mà chẳng ai biết không phải còn đáng sợ hơn sao?”
“Mọi người có ngửi thấy mùi gì hay không?”
“Hờ… hình như có? Chả biết nữa, trong mũi toàn chất nhầy, tởm bỏ mẹ.”


Thành Thiên Bích đã đi tới, chạm đến tay Tùng Hạ, khẽ nói: “Anh không sao chứ?”
Tùng Hạ nắm chặt cánh tay Thành Thiên Bích: “Câu này nên do tôi hỏi cậu mới phải?”
“Tôi không sao.”


Tùng Hạ đưa thêm năng lượng vào trong cơ thể Thành Thiên Bích, Thành Thiên Bích nói: “Không cần, tiết kiệm đi.” Hắn đụng đến gáy Tùng Hạ, đặt đầu Tùng Hạ lên vai mình: “Nếu có cái gì tôi sẽ nói cho anh. Nổ pháo sáng!”


Hoàng Oanh cho nổ một quả pháo sáng, trong không gian tối đen bùng lên ánh sáng trắng lòa, toàn bộ không gian địa cung chợt xuất hiện trước mắt họ. Họ nhìn thấy một pho tượng Phật khổng lồ, gương mặt của Phật Tổ Như Lai dưới sự nổi bật của ánh sáng trắng càng có vẻ âm trầm.


Sau khi chiếu sáng xong, địa cung lại trở về tối đen.
Trong bóng đêm, mọi người trầm mặc vài giây, Tùng Hạ khẽ hỏi: “Có gì không?”
Thành Thiên Bích nói: “Một pho tượng Phật.”
“Tượng Phật?” Tùng Hạ vật vã đứng lên: “Vì sao tượng Phật lại xuất hiện dưới lòng đất?”


Thẩm Trường Trạch nói: “Tôi nhìn thấy trên tường hình như có cái gì đó có thể đốt lửa chiếu sáng.” Hắn lần mò đi về phía trước, thân thể trần trụi lại bốc ra lửa, không chỉ đốt cháy sâu bọ lại gần mà còn chiếu sáng xung quanh.


Hắn đi đến bên tường, đưa tay sờ soạng gì đó, tiếp theo, một ngọn lửa lập tức lan dọc theo vách tường. Ngọn lửa kia có tốc độ cháy lan cực nhanh, trong chớp mắt đã chạy lướt qua một vòng toàn bộ địa cung, nhưng vẫn không dừng lại. Ngọn lửa chạy vòng quanh vách tường địa cung hết vòng này đến vòng nọ, tạo thành một hình xoắn ốc, cho đến tận khi chiếu sáng toàn bộ địa cung.


Mọi người kinh ngạc nhìn địa cung trước mắt.


Đây là một địa cung cao mười ba, mười bốn mét, diện tích lớn chừng một sân bóng, trên vách tường đào những rãnh lõm hình xoắn ốc, trong rãnh tẩm dầu khô, chỉ cần một đốm lửa là dầu khô trên tường đều sẽ bốc cháy, chiếu sáng cả địa cung. Địa cung quả nhiên rộng lớn như trong tưởng tượng của họ, chính giữa vị trí trung tâm có đặt một bức tượng Phật Tổ Như Lai khổng lồ, đỉnh tượng chạm đến trần nhà, trong tư thế ngồi xếp bằng, hai tay nắm lại đan vào nhau, đặt ở trước bụng. Ở phía trước tượng Phật có một lư hương rất lớn, chưa ai từng nhìn thấy lư hương lớn như vậy, đường kính lư hương còn lớn hơn một người. Trong lư hương cắm chín cây hương, hương đã cháy gần sạch, chỉ còn lại một đống que hương lẻ loi.


Chung quanh tượng Phật đặt vài hộp gỗ cũ nát, cho dù cũ nát song lại được sắp xếp hết sức chỉnh tề.
Kiều Bá huýt sáo: “Chẳng lẽ ở đây có kho báu?” Gã duỗi tay, tuốt từ trong tóc ra mấy con sâu, ném bộp xuống đất.
Al nói: “Trước hết giết đám sâu rơi xuống cùng chúng ta đã.”


Số sâu rơi xuống đây cùng họ cũng không nhiều lắm, chỉ khoảng trăm con, so với số lượng họ gặp lúc trước thì quả thật là một trời một vực, mọi người mang theo tâm trạng trút giận, giẫm chân nghiền nát đám sâu này.


Tùng Hạ thì cứ ngẩn ra nhìn tượng Phật, trong lòng cậu có một cảm giác kỳ quái không thể nói rõ.
Đường Nhạn Khâu lẩm bẩm: “Sao ở đây lại có tượng Phật nhỉ?”


Tùng Hạ đi tới trước mặt lư hương khổng lồ kia, trong lư hương phủ một lớp tro hương rất dày, bốc ra mùi nhang khói cổ xưa. Cậu vốn chỉ là tùy tiện nhìn thoáng qua, nhưng nhanh chóng đã phát hiện ra chỗ bất thường, cậu nắm lên một nắm tro nhỏ, trải ra trong lòng bàn tay. Găng tay và trang phục phòng hộ của cậu cùng làm từ một chất liệu, thuần một màu đen, thứ tro màu xám trắng trải trong lòng bàn tay cậu vô cùng bắt mắt. Tùng Hạ nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình một lát, kinh ngạc nói: “Mọi người mau đến xem!”


Mọi người tập trung lại đây: “Sao thế?”
Tùng Hạ đưa tay qua: “Mọi người nhìn đống tro này xem.”
Đường Nhạn Khâu có thị lực tốt nhất, nhìn một cái đã phát hiện: “Cái này chẳng lẽ là… trứng sâu?”


Nếu chỉ thoáng nhìn thì thứ trong lòng bàn tay Tùng Hạ chỉ là một nắm tro, nhưng quan sát cẩn thận, trong những hạt bụi cực nhỏ này có mấy cục sẽ hơi nhúc nhích một chút. Vì hạt tro thật sự có màu sắc và độ lớn đều na ná những quả trứng rất nhỏ kia nên nếu trứng bất động, căn bản không thể nhận ra chỗ khác nhau giữa hai thứ này.


Đặng Tiêu chớp mắt: “Đây chính là lý do vì sao khi nướng thịt sâu thì lại có mùi nhang?”
“Đúng, số sâu bị chúng ta đốt hôm nay quả thật có mùi nhang thoang thoảng, chỉ có điều do chúng rất thối, chúng ta lại đeo mặt nạ bảo hộ nên không dễ nhận ra.”


“Hóa ra đống sâu này đẻ trứng trong tro hương?”
“Nhưng chúng cũng đẻ trứng trong thân người.”


Tùng Hạ nói: “Cho dù chúng cũng có thể đẻ trứng trong thân người, nhưng nguồn gốc của chúng nhất định không là thân người mà chắc hẳn là chỗ này. Hơn nữa, số sâu được lấy từ trên người Diêu Tiềm Giang mang đến phòng thí nghiệm, dù có nuôi kiểu gì cũng không đủ lớn, chỉ lớn chừng một phần ba so với sâu ở đây, nói không chừng chuyện đó cũng liên quan với số tro hương này.”


Al nói: “Cho nên, đây là một loại sinh vật mới sinh ra từ trong tro hương?”


Tùng Hạ lắc đầu, rồi lại gật đầu: “Rất có khả năng. Về chuyện tháp Đại Nhạn, em từng được nghe một vài truyền thuyết nói địa cung dưới tháp Đại Nhạn có cất giấu các loại bảo điển kinh Phật và kỳ trân dị bảo do pháp sư Huyền Trang mang về từ Tây Thiên, nhưng dưới tháp Đại Nhạn có địa cung thật sự hay không thì chưa từng có chứng minh chính xác. Không ngờ địa cung này thật sự tồn tại, hơn nữa…” Tùng Hạ nhìn chín nén hương trong lư hương: “Số hương này do ai dâng?”


“Kỳ trân dị bảo!” Đám lính đánh thuê nghe được bốn chữ này thì đều dùng ánh mắt tỏa sáng nhìn mấy hộp gỗ cũ nát dưới đất.
Hoàng Oanh nghiêm túc nói: “Mấy ông đừng xằng bậy, dù trong hòm có gì thì đều là di sản văn hóa nước ta.”


Cosky vỗ bộp xuống lưng Hoàng Oanh, cười ha ha: “Ông nghiêm túc thế làm gì, cứ để tôi xem nào.” Nói xong liền xoa xoa tay đi đến phía mấy chiếc hòm.
“Nè, Cosky, đừng có làm bừa.”


Mọi người không kịp ngăn cản thì Cosky đã chạy tới phía trước, ôm lấy một hòm, gã vừa ôm được một hòm gỗ thì chiếc hòm mủn ra vỡ nát, Cosky ăn một đống bụi, vừa nhổ phì phì vừa lui về phía sau.
Mọi người cười phá lên.


Tùng Hạ cười nói: “Mấy chiếc hòm này có niên đại rất lâu, cơ bản đều là chạm cái sẽ vỡ.”


Cosky cả giận: “Bên trong chả có gì sất?” Gã không cam lòng đá văng những chiếc hòm còn lại, cái nào cũng trống rỗng. Gã bực bội quay về: “Người Trung Quốc các người có thói quen giấu hòm không có báu vật à?”


Hoàng Oanh vỗ vỗ vai gã: “Đừng nghĩ đến kho báu nữa, ngẫm lại xem chúng ta thoát ra ngoài thế nào đi.”
Al nhìn chín cây hương rất dài kia, ngạc nhiên nói: “Ngay cả hòm gỗ dày dặn như vậy cũng vỡ nát, mấy cây hương này vì sao còn cắm thẳng?” Nói xong liền không nhịn được đưa tay chọc thử xem sao.


Vốn tưởng rằng cây hương này sẽ giống hòm gỗ chạm cái là mủn ra, không ngờ que hương lại không chút sứt mẻ.
Tùng Hạ trừng lớn mắt: “Que hương này làm từ cái gì?”


Cậu cầm lấy một que hương, lớp hương trên que hương kia đã được đốt sạch từ lâu, que hương thô chừng một chiếc đũa, lớp hương vốn có nhất định cũng rất thô. Cậu sờ sờ que hương kia,