Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 142

“Cho dù anh chẳng có gì, chỉ cần anh là Tùng Hạ là được, anh dũng cảm hơn họ tưởng, thậm chí dũng cảm hơn chính anh đã tưởng.”


Bọn họ vòng quanh cái móng chạy tới, từ xa đã nhìn thấy một vật thể hình người màu đen cao chừng bốn, năm mét nhanh chóng di động tới đây, họ cũng đều biết đó là cái gì, chỉ là dị chủng này thậm chí đã không còn hình dáng con người mà chỉ là dùng vô số sâu để hội tụ thành một sinh vật hình người. Hơn nữa, hình dạng có thể biến hóa bất cứ lúc nào để tránh né tấn công tốt hơn.


Tiếng súng không ngừng vang lên, dị chủng kia tương đối thông minh, nó lao đến đám người, bộ đội không thể dùng bom, chỉ có thể dùng súng tấn công vô ích. Họ trơ mắt nhìn từ trên đầu dị chủng đột nhiên mọc ra vô số nhánh sâu con tung ra như xiềng xích, dễ dàng tóm được bảy, tám người rồi ném họ ra xa.


Một dị nhân tiến hóa sức mạnh mặc quân trang khiêng một thanh đao lớn dài hơn hai mét oai phong lẫm liệt, dũng mãnh đấu với dị chủng kia. Bên cạnh dị chủng có một một đóa hoa lớn đỏ nở rộ dưới nắng gắt, từ đóa hoa dày dặn không ngừng tiết ra dịch tiêu hóa đáng sợ, chỉ cần dính vào một cánh hoa là thân thể tên dị chủng nhân kia sẽ tạo thành một lỗ hổng lớn.


Tùng Hạ kêu lên: “Là Liễu ca! Mau đi giúp anh ấy!”
Đường Nhạn Khâu vọt lên giữa không trung, bay đến phía chiếc xe Jeep đã chở họ đến đây, trên chiếc xe đó có mũi tên dự bị.
Thẩm Trường Trạch và Al cũng bay lên, lao vào chiến trường.


Khi chạy đến gần, rốt cuộc họ đã thấy rõ toàn cảnh của tên dị chủng kia. Đó quả thực là con quái vật dùng ổ sâu đắp thành, toàn thân đều là sâu bọ lúc nhúc, bất luận lọt vào sự tấn công như thế nào thì lập tức sẽ có số sâu mới xông ra lấp đầy thân thể không trọn vẹn của nó. Số sâu mà họ vừa dụ ra từ tháp Đại Nhạn rõ ràng là tiếp viện cho tên dị chủng này.


Tất cả đều hết sức ân hận, họ không ngờ rằng lại chữa lợn lành thành lợn què như thế. Số sâu họ dụ ra từ trong tháp Đại Nhạn đâu chỉ là trăm ngàn, trừ phi có thể một lần đánh chết tên dị chủng này, bằng không sức mạnh của nó căn bản là vô cùng vô tận.


Trang Nghiêu nhìn thấy họ, hô lớn: “Mấy anh đi đâu thế!”
Tùng Hạ vội la lên: “Không kịp giải thích, loại dị chủng này chúng tôi cũng đã gặp trong tháp, nó có một con sâu não, chỉ cần giết chết con sâu ấy là thân thể nó không thể tái sinh nữa.”
“Sâu não ở đâu!”
“Dưới hộp sọ.”


Lúc này, Đường Nhạn Khâu đã chứa đầy bao đựng tên, bay đến phía trên tên dị chủng kia, một mũi hỏa tiễn bắn về phía dưới hộp sọ của nó.


Nhưng tên dị chủng này chỉ có cùng hình dạng với loài người, còn đâu làn da, xương cốt, khí quan… tất cả đều là sâu, trên mặt cũng không có ngũ quan, căn bản không thể phân biệt rõ ràng được đâu là xương sọ. Mũi tên của Đường Nhạn Khâu chỉ bắn thủng mặt nó, nhưng rất nhanh, mặt nó lập tức hồi phục như cũ.


Tên dị chủng kia phát ra tiếng gầm rú phẫn nộ, cánh tay như cây roi sắt màu đen dài hơn ba mét chụp về hướng Đường Nhạn Khâu, Đường Nhạn Khâu giang cánh, kéo rộng khoảng cách. Không đánh được Đường Nhạn Khâu, cánh tay của tên dị chủng lại hướng tới phía người đã tiêu hóa sạch cẳng chân mình – Liễu Phong Vũ. Đường Nhạn Khâu hoảng hốt, bắn một mũi tên đứt ngang cánh tay tên dị chủng.


Liễu Phong Vũ chửi to: “Ông sắp không ngăn được rồi, mẹ nó bây còn rước về nhiều hơn nữa!”
Thành Thiên Bích cất bước lao đến, lưỡi đao gió chém đứt hai chân của tên dị chủng hợp thể này.
Dị chủng ngã