Không Đường Thối Lui – Hoa Ngộ Nha

Chương 19: Cái cúc áo

Chuyển ngữ: Agehakun

Chỉnh sửa: Andrea

Hàn Dữ Tiếu đưa Thẩm Văn Hiên về nhà, Thẩm Văn Hiên vốn không vui, muốn tự mình đi, nhưng Hàn Dữ Tiếu lẳng lặng nhìn vào mắt cậu, cậu lại nhụt chí không chống cự nữa.

Đi thẳng đến trước cửa nhà Thẩm Văn Hiên, hai người đều không mở miệng nói chuyện, đèn trước khu chung cư là màu vàng ấm áp, Hàn Dữ Tiếu liền dừng xe ở nơi đó, lặng yên nhìn Thẩm Văn Hiên đi lên bậc thang.

Thẩm Văn Hiên không nhìn hắn, đóng cửa vang “uỳnh” một phát.

Nhưng mà qua mười phút, cậu lại vén rèm nhìn lén ra bên ngoài, sau tấm rèm mỏng manh trắng thuần, chân cột đèn trống rỗng. Hàn Dữ Tiếu đã đi rồi, chỉ có mấy con bướm đêm ngốc nghếch bay qua bay lại quanh đèn đường, thi nhau đâm đầu vào bóng đèn.

Thẩm Văn Hiên nằm sấp trên giường trong phòng ngủ, cậu không ngủ được, trong nhà trừ cậu ra thì chẳng có ai hết, ngược lại còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy quanh hòn non bộ trong sân, cực kỳ rõ ràng trong màn đêm trầm lắng này.

Cậu lấy điện thoại ra muốn gọi điện thoại cho Chung Nịnh, kết quả Chung Nịnh đang đi hẹn hò với cái tên Ngưu Lang mà cậu ta đang theo đuổi, đầu bên kia điện thoại có thể nghe thấy giọng nói ôn nhu của một người đàn ông trưởng thành, đang gọi nhũ danh của Chung Nịnh, hỏi cậu muốn ăn gì, có muốn ăn kem hay không, Chung Nịnh vâng một tiếng, không biết ngượng mà bật cười khanh khách, lại chợt nhớ hỏi Thẩm Văn Hiên làm sao vậy.

Ánh đèn ảm đạm bên ngoài xuyên qua khe hở tấm rèm chiếu vào mặt của Thẩm Văn Hiên, hắt lên con mắt hồng hồng của cậu.

Cậu nhớ tới cây kem mà Hàn Dữ Tiếu luôn mua cho cậu, nhưng rồi lại chỉ cho cậu ăn có nửa cây.

“Không có gì, hơi chán nên muốn tìm cậu để chơi.” Cậu tận lực biến giọng nói trở về bình thường, thậm chí còn có lòng hóng hớt, “Có phải tiểu nịnh mông (quả chanh nhỏ) sắp đắc thủ rồi đúng không?”

Chung Nịnh ấp úng vài câu, nói không ra lời. Một lát sau mới giống như lầm bầm lầu bầu, trầm thấp nỉ non một câu, “Tớ rất thích anh ấy.”

Là thích đến mức trong giọng nói cũng không giấu được ngọt ngào, vang ra từ trong điện thoại, truyền đến bên tai Thẩm Văn Hiên.

Chung Nịnh – người bạn tốt thanh mai trúc mã của cậu, học trò ngoan phẩm học kiêm ưu trong mắt người lớn, nhưng lại đi ngược với luân thường đạo lý, nhất kiến chung tình với một tên Ngưu Lang, còn bất chấp theo đuổi anh ta.

Lúc Thẩm Văn Hiên vừa biết được còn có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ tới người đó là Chung Nịnh, lại cảm thấy bình thường. Chung Nịnh chính là kiểu người nhìn thì mềm mại đáng yêu, làm gì cũng ngây thơ hồ đồ, nhưng mà chỉ cần đã hạ quyết tâm thì nhất định sẽ không quay đầu lại.

Hiện giờ mỗi ngày cậu ta đều đeo cặp sách chạy đông chạy tây với Ngu Hành Chu, Ngu Hành Chu không nói thích cậu, cậu cũng không nhụt chí, còn có thể báo cho Thẩm Văn Hiên biết rằng, cậu cảm thấy mình càng thích Ngu Hành Chu hơn hôm qua một chút.

“Không quấy rầy cậu hẹn hò nữa.” Thẩm Văn Hiên vừa cười vừa nói, cúp điện thoại.

Trong phòng lại an tĩnh, Thẩm Văn Hiên đứng lên chạy vào tắm, cũng gội đầu, gội rửa mùi khói bị dính ban nãy ở nhà của Hàn Dữ Tiếu lần hai, sau đó bọc mình quanh chăn, ngủ đến trời đất mịt mù.

Hôm nay cậu lại nằm mơ.

Còn mơ thấy phần tiếp theo hôn lễ của cậu và Hàn Dữ Tiếu.

Kinh sợ đến mức sau khi rời giường cậu bị phát ngốc nửa giờ.

Cậu mơ thấy sau khi mình và Hàn Dữ Tiếu kết hôn, cả hai cùng trải qua cuộc sống vợ chồng không biết xấu hổ, không lâu sau cái bụng của cậu phình lên tựa như quả bóng, cậu còn tưởng là do mình bị tăng cân.

Kết quả Hàn Dữ Tiếu đẩy gọc kính trên mũi, nghiêm túc nói cho cậu biết, cậu mang thai.

Mười tháng sau, cậu sinh ra một con Husky hai mắt màu xanh rưng rưng, và hai người bọn họ trông không quá giống nhau.

Thẩm Văn Hiên gào khóc bừng tỉnh, bị dọa đổ đầy mồ hôi lạnh.

Sao mà giấc mơ chó má này lại biến thành một bộ phim dài tập rồi???

Tức thì cậu cực kỳ muốn gọi điện thoại mắng Hàn Dữ Tiếu một trận, không màng đạo lý mắng hắn đúng là đứa con bất hiếu muốn mưu hại ba ba là cậu đây.

Thế nhưng điện thoại vừa rơi vào tay, cậu đã nhớ lại.

Cậu đã, không còn có thể bất chấp gọi điện thoại cho Hàn Dữ Tiếu nữa rồi.

Pháo hoa ngày hôm qua, căn nhà nhỏ đen kịt mông lung, hương hoa súng, còn có bờ môi ấm áp của Hàn Dữ Tiếu.

Giữa cậu và Hàn Dữ Tiếu đã có một đường phân cách chia rẽ đôi bên.

Đầu tuần đi học, Thẩm Văn Hiên đứng ngoài cửa lớp lưỡng lự một lát mới đi vào. Cậu vốn cảm thấy khi gặp lại Hàn Dữ Tiếu sẽ rất lúng túng.

Không nghĩ tới ngay cả lúng túng cũng là hy vọng xa vời.

Hàn Dữ Tiếu hoàn toàn coi cậu thành không khí, thật ra không phải là hắn cố ý đối xử lạnh nhạt với Thẩm Văn Hiên, mà là cực kỳ thận trọng kiềm chế, ngay cả một ánh mắt cũng không rơi lên người Thẩm Văn Hiên, không để Thẩm Văn Hiên phải khó xử, thật giống như Thẩm Văn Hiên chỉ đang ngồi một mình một bàn, Hàn Dữ Tiếu ngồi bên cạnh im lặng cả ngày giống như người vô hình.

Nhiều lần Thẩm Văn Hiên muốn mở miệng nói chuyện, trông thấy Hàn Dữ Tiếu đang trầm mặc cúi đầu ghi chép, lại không nói ra được gì.

Thẳng đến khi tan học, Hàn Dữ Tiếu mới mở miệng nói câu đầu tiên trong hôm nay với Thẩm Văn Hiên.

“Tám giờ tối tôi có thể tới nhà của cậu không?” Hàn Dữ Tiếu hỏi cậu.

“Tôi chỉ muốn đi lấy đồ dùng của mình.” Sợ cậu suy nghĩ nhiều, Hàn Dữ Tiếu lại nhanh chóng bổ sung nói, “Đồ dùng mà cậu để ở nhà tôi, tôi cũng sẽ mang đến cho cậu.”

Lúc này Thẩm Văn Hiên mới phản ứng lại.

Cậu và Hàn Dữ Tiếu thường hay ở lại nhà nhau, trong nhà hai người đều có rất nhiều đồ dùng riêng của đối phương, ngay cả khăn mặt bàn chải đều là hai phần đấy, thân mật kề nhau.

“Có tiện không?” Hàn Dữ Tiếu lại hỏi, vừa khách khí lại vừa lễ phép.

Thẩm Văn Hiên lúng ta lúng túng gật đầu.

Hàn Dữ Tiếu lập tức rời đi không thèm quay đầu lại.

Cậu nhìn lấy bóng lưng rời đi không nói một lời của Hàn Dữ Tiếu, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác tủi thân che trời lấp đất. Cảm giác tủi thân này tới rất không công bằng, rõ ràng cậu mới là người từ chối Hàn Dữ Tiếu.

Tám giờ tối, quả nhiên Hàn Dữ Tiếu tới nhà của cậu. Bác gái làm xong cơm rồi nên đã trở về phòng nghỉ ngơi, cho nên Thẩm Văn Hiên ra mở cửa.

Hai người nhìn thấy đối phương, đều trầm mặc trong nháy mắt.

Hàn Dữ Tiếu ôm một cái rương lớn, bên trong đựng tất cả đồ dùng riêng của Thẩm Văn Hiên.

Khi hắn đi vào, thấp giọng nói một câu, “Làm phiền rồi.” Mới đổi giày bước vào.

Thẩm Văn Hiên đi ở phía sau hắn, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao ngất của Hàn Dữ Tiếu, nghĩ thầm ‘làm phiền cái bíp nhà cậu ấy, giả vờ giả vịt! Nhà của tôi cậu cũng đã tới một nghìn tám trăm lần rồi còn bày đặt làm phiền!’

Nhưng Hàn Dữ Tiếu không nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Văn Hiên, hắn tựa như một vị khách lễ phép săn sóc, đi thẳng vào gian phòng của Thẩm Văn Hiên, dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn đồ đạc của mình. Thẩm Văn Hiên đứng ở cửa nhìn hắn bận rộn, nhanh chóng đóng gọi đồ vật thuộc về “Hàn Dữ Tiếu” lại.

Đồng hồ báo thức tích tắc tích tắc, đồ vật trong phòng càng ngày càng ít, Thẩm Văn Hiên kìm lòng không được muốn quấy rối, bàn chân không đi dép trong nhà của cậu đạp lên quyển giáo án mà Hàn Dữ Tiếu vừa mới xếp vào, bít tất màu xám, bàn chân nho nhỏ, lẻ loi dẫm lên rìa quyển sách. Làm chuyện xấu mà lại không có lòng dũng cảm.

Hàn Dữ Tiếu nhìn thấy, trầm mặc một lát, ngẩng đầu nhìn Thẩm Văn Hiên, Thẩm Văn Hiên chột dạ quay qua một bên, chân lại không chịu dời.

Cuối cùng Hàn Dữ Tiếu không cầm quyển sách kia đi, để cho nó rơi trên sàn nhà, bị Thẩm Văn Hiên giẫm dưới chân. Mấy vật còn lại hắn đều dọn khá là đủ, ôm lấy cái rương đứng lên.

Hắn nhìn lại định nói gì đó với Thẩm Văn Hiên, Thẩm Văn Hiên ngưng thần nín hơi mà chờ, nhưng Hàn Dữ Tiếu nhìn cậu thật lâu, cuối cùng chỉ nói là.

“Tôi đi đây.”

Hắn muốn đi.

Thẩm Văn Hiên hoảng hoảng rối loạn đi theo Hàn Dữ Tiếu xuống tầng, khi Hàn Dữ Tiếu đi đến cửa trước, kìm lòng không đặng túm lấy áo của Hàn Dữ Tiếu.

Cậu túm rất chặt, còn dùng lực hơn cả vuốt mèo mắc vào áo, chết sống không chịu buông ra.

Hàn Dữ Tiếu bất đắc dĩ nhìn cậu, trông thấy đôi mắt của Thẩm Văn Hiên đỏ vài vòng.

“Chúng ta không thể…” Thẩm Văn Hiên có chút nghẹn ngào nhìn hắn, ánh mắt cực kỳ đáng thương, cậu lớn lên quá đẹp, lại còn bày ra dáng vẻ như vậy, quả thực như là đang lấy dao cứa vào trái tim của Hàn Dữ Tiếu.

“Chúng ta không thể làm bạn được sao?” Thẩm Văn Hiên hỏi hắn, “Sau này cậu nhất định sẽ gặp được một nam sinh tốt hơn tôi rất nhiều, sau đó cậu sẽ…”

Cậu sẽ không còn thích tôi nữa.

Những lời này giấu dưới lưỡi của Thẩm Văn Hiên, không biết vì sao không nói ra được.

Nhưng Hàn Dữ Tiếu lại hiểu ý của cậu.

Thẩm Văn Hiên nhất quyết không chịu buông áo của hắn ra, hắn cũng không đi được.

Hắn thả đồ đạc xuống, lần này là ở trong nhà Thẩm Văn Hiên, bọn họ hôn môi lần thứ ba.

So với hai lần trước thì lần này có thể nói là ôn nhu, không có cảm xúc tuyệt vọng nôn nóng bất chấp và còn cả dục vọng không thể nói ra. Hàn Dữ Tiếu chỉ hôn lên môi của Thẩm Văn Hiên, cánh môi mềm mại của hai người áp vào nhau, một nụ hôn nhẹ nhàng.

Lông mi của Thẩm Văn Hiên quét lên mặt Hàn Dữ Tiếu, rất nhẹ.

“Làm bạn với cậu, đối với tôi có phần tàn nhẫn quá rồi.” Hàn Dữ Tiếu cười khan, “Mà điều này đối với cậu, cũng quá tệ.”

“Cậu biết hiện giờ tôi muốn làm gì sao? Tôi muốn lột sạch cậu, ngay tại phòng cậu, ở bên trong cậu.”

“Cậu không thể giữ một phần tử nguy hiểm như tôi ở bên cạnh.”

Giọng nói của Hàn Dữ Tiếu rất ôn hòa, ôn hòa đến ẩn nhẫn, hắn nhìn Thẩm Văn Hiên vẫn còn đang ngơ ngác, nhẹ nhàng cầm chặt tay của Thẩm Văn Hiên, giật tay của cậu ra khỏi áo của hắn.

Lần này Thẩm Văn Hiên nới lỏng tay.

Hàn Dữ Tiếu đi thật.

Thẩm Văn Hiên thất hồn lạc phách trở về phòng, rõ ràng cũng không mất đi quá nhiều thứ, nhưng cậu lại cảm thấy hơn phân nửa căn phòng đã trở nên lạnh như băng, không có hơi thở của con người.

Bàn chải và khăn mặt trong phòng tắm lại biến thành đồ đơn, chán nản vắt ở đó, trông có chút lẻ loi trơ trọi.

Quyển giáo án mà Hàn Dữ Tiếu không mang đi đang nằm trên mặt đất, trên bìa còn có lời phê của Hàn Dữ Tiếu, Thẩm Văn Hiên nhìn chằm chằm một lát, nhặt sách lên, bỏ vào ngăn bàn.

Sau đó cậu nhìn thấy cái cúc áo được cậu đặt ở trong hộp.

Cúc áo màu xám, hình tròn đơn điệu, là lần thứ hai Hàn Dữ Tiếu hôn cậu, cậu bứt từ áo ngủ của Hàn Dữ Tiếu xuống.

Khi đó trở về cậu sợ tới mức hồn cũng muốn bay, nhưng lại cất thứ rõ ràng là chứng cứ phạm tội vào trong hộp đựng đồ của mình.

Hiện giờ Hàn Dữ Tiếu đã mang tất cả mọi thứ đi.

Chỉ còn lại chiếc cúc áo này.

Thẩm Văn Hiên nắm cái cúc này trong lòng bàn tay, nhớ tới nụ hôn ở trước của của mình và Hàn Dữ Tiếu, không biết khả năng thích ứng của con người có phải theo sẽ tăng mạnh theo thời gian hay không nữa, mà cậu lại không hề cảm thấy bối rối.

Cậu chỉ nhớ rõ lúc Hàn Dữ Tiếu hôn cậu, con mắt màu đen sâu lắng, nhưng lại nhìn ra được cảm xúc khổ sở cực kỳ rõ ràng.

Cậu đột nhiên rơi nước mắt, cậu biết Hàn Dữ Tiếu sẽ không trở về nữa rồi. Hàn Dữ Tiếu mang hết mọi thứ đi, chỉ có cái cúc áo mà hắn không nhớ tới, vẫn còn ở lại đây.

Hôm sau Thẩm Văn Hiên không đi học.

Chung Nịnh nghe giáo viên nói Thẩm Văn Hiên bị ốm, liền đeo cặp sách nhỏ đến thăm cậu, kết quả vừa gặp được đã bị dọa nhảy, mắt Thẩm Văn Hiên sưng húp lên như hạt đào.

“Cậu bị sao vậy?” Chung Nịnh hơi sợ mà chạm vào mắt của Thẩm Văn Hiên.

Thẩm Văn Hiên đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Khóc.”

“Vì sao thế?” Chung Nịnh cẩn thận từng li từng tí hỏi cậu.

“Bởi vì Hàn Dữ Tiếu là tên khốn kiếp.”

Thẩm Văn Hiên nói ra không chột dạ chút nào, lại lặng lẽ mà khóc thút thít.