Chuyển ngữ: Agehakun
Chỉnh sửa: Andrea
Để Thẩm Văn Hiên hít sâu mấy phát xong, Hàn Dữ Tiếu ôm cậu đi vào trong phòng.
Thẩm Văn Hiên có ngốc thì hiện giờ cũng cảnh giác hơn rồi, Hàn Dữ Tiếu hôn, lại còn nổi phản ứng, cậu lập tức giãy giụa, giống như con cá bị bắt nổi lên mặt nước, ngọ nguậy trong lòng ngực của Hàn Dữ Tiếu, dùng tiếng nói khàn khàn chất vấn, “Cậu muốn làm gì?”
Hàn Dữ Tiếu nhìn vào mắt cậu, “Vừa mới đun nước ấm, muốn lau qua giúp cậu.”
Toàn thân Thẩm Văn Hiên đều đổ mồ hôi, nhưng cũng không khó ngửi, trước khi ra ngoài cậu đã tắm rồi, trên người chỉ có mùi bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái, gió đêm thổi qua, lẫn vào mùi mồ hôi, tự dưng khiến cho người ta sinh ra một loại liên tưởng tối tăm bí ẩn.
Hàn Dữ Tiếu trông thấy Thẩm Văn Hiên cắn môi, sắp cắn nát tới nơi rồi, hoảng hốt nằm trong lồng ngực của hắn, giống như một con sóc chuột.
Cuối cùng Thẩm Văn Hiên cũng không chịu cho Hàn Dữ Tiếu hỗ trợ, tự mình bưng chậu nước ấm và khăn mặt sạch sẽ đi vào, cửa gỗ cổ xưa đóng “uỳnh” một cái, cánh cửa bị đóng chặt lại, tạm thời ngăn cách giữa cậu và Hàn Dữ Tiếu.
Thẩm Văn Hiên tựa ở cửa, xụi lơ. Cậu rõ ràng đã tách ra khỏi Hàn Dữ Tiếu, thân thể không hề dính sát nhau, cánh tay rắn chắc hữu lực của Hàn Dữ Tiếu cũng không còn ôm lấy eo cậu, cậu cũng không bị Hàn Dữ Tiếu ấn xuống hôn nữa.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy hơi thở của Hàn Dữ Tiếu như bóng với hình.
Cậu nhớ tới gương mặt đẹp trai lạnh lùng của Hàn Dữ Tiếu, ngậm vào nhả ra vật ấy, bờ môi hơi đỏ, còn ngẩng lên nhìn cậu, hai mắt như vực sâu.
Toàn thân cậu như bị điện giật, bụng dưới nổi lên phản ứng.
Rõ ràng là cậu làm bẩn mặt của Hàn Dữ Tiếu, nhưng cậu lại cảm thấy hơi thở của Hàn Dữ Tiếu đang thẩm thấu vào từng tấc da của cậu.
Cậu xụi lơ ngồi trong này hồi lâu, chậu nước ấm sắp lạnh cả rồi, cậu mới chậm rãi đứng lên, cầm khăn mặt dấp nước lau chùi thân thể. Trên làn da trắng như tuyết của cậu có mấy vệt đỏ do bị người miết, khi khăn mặt hơi thô ráp chà qua, da thịt khẽ run lên.
Đó là một phòng tắm cổ xưa, ngọn đèn trắng phát sáng, chiếu rọi khiến Thẩm Văn Hiên không có chỗ trốn.
Cậu nhìn khuôn mặt của mình trong tấm gương có phần sứt mẻ.
Là khuôn mặt còn lưu lại tình sắc.
–
Lúc Thẩm Văn Hiên đi ra khỏi phòng, thân đã đổi lại một bộ quần áo sạch sẽ thoải mái khác. Lúc trước cân nhắc đến khả năng có thể sẽ phải ở lại căn nhà này, Thẩm Văn Hiên và Hàn Dữ Tiếu đều mang theo quần áo tới đây.
Giờ còn chưa qua đêm đã phải thay đồ rồi.
Hàn Dữ Tiếu ngồi bên ngoài chờ cậu, bật đèn, Thẩm Văn Hiên vừa đẩy cửa ra đã ngửi thấy mùi thuốc lá, cậu giật mình nhìn tàn thuốc trong gạt tàn thủy tinh bên cạnh Hàn Dữ Tiếu.
Cậu không hề biết Hàn Dữ Tiếu sẽ hút thuốc, bởi vì Hàn Dữ Tiếu chưa bao giờ hút ở trước mặt cậu.
Hiện giờ Hàn Dữ Tiếu nhìn cậu đi ra, dụi điếu thuốc lá trong tay xuống, cũng không nói chuyện, cứ nhìn cậu dưới ánh đèn như vậy.
Thẩm Văn Hiên chú ý tới, hình như Hàn Dữ Tiếu đã đi rửa mặt rồi, sợi tóc cạnh trán ướt sũng. Cậu nhớ lại cảnh tượng ban nãy lúc mà khuôn mặt Hàn Dữ Tiếu bị làm bẩn – chất lỏng màu trắng, đôi môi màu đỏ – lông mi cậu khẽ run.
“Tôi phải về nhà.” Thẩm Văn Hiên cảm thấy mình không thể nhớ tiếp nữa, cậu phải đi về, về nhà quăng mình lên giường, ngủ.
Cậu không thể suy nghĩ thêm bất cứ chuyện gì nữa.
Dù cậu có lừa gạt mình thế nào thì cũng vô dụng thôi, Hàn Dữ Tiếu hôn cậu lần thứ hai, cậu còn có thể ngây thơ nhu nhược tiếp tục làm con đà điểu, giả bộ như chưa xảy ra gì hết.
Nhưng lần này cậu không giả bộ nổi.
Cậu thậm chí, có chút oán hận Hàn Dữ Tiếu, tại sao phải tỏ tình với cậu? Kìm nén thì có làm sao? Thiên hạ cũng không phải chỉ có một thằng con trai là Thẩm Văn Hiên cậu.
Hàn Dữ Tiếu không bất ngờ khi Thẩm Văn Hiên đòi về.
Hắn nhìn Thẩm Văn Hiên một lát, trong lòng có chút suy sụp, thế giới quả nhiên không có nhiều bất ngờ như vậy. Phản ứng của Thẩm Văn Hiên và dự đoán của hắn, không xảy ra xác suất hi hữu là – Thẩm Văn Hiên đột nhiên thông suốt, tiếp nhận lời tỏ tình của hắn.
Nhưng hắn vẫn phải nói một lần nữa.
“Tôi thích cậu.” Hắn rất bình tĩnh nói lại bốn chữ này, hắn thấy Thẩm Văn Hiên khẽ run lên, có vẻ hơi đáng thương, hắn biết rõ hắn đã dọa hỏng Thẩm Văn Hiên rồi.
“Tôi không thể làm bạn của cậu, cậu biết mà phải không?” Hàn Dữ Tiếu nói tiếp, trong lòng có chút bất đắc dĩ, hơi cay đắng, “Như vậy có phải cậu nên cho tôi một đáp án hay không?”
“Cậu chấp nhận lời tỏ tình của tôi sao?”
Hàn Dữ Tiếu nhìn vào mắt của Thẩm Văn Hiên, “Cậu muốn tiến thêm một bước nữa với tôi không?”
Thẩm Văn Hiên há to miệng, nước mắt đột nhiên tràn mi.
Có phải chỉ cần cậu nói không, Hàn Dữ Tiếu sẽ không thèm để ý đến cậu nữa hay không.
Cậu khóc cực kỳ đáng thương, nhiều năm về sau cậu hồi tưởng lại, mới thấy mình ngu dốt đến cỡ nào. Vì sao đã đến mức đó, bị Hàn Dữ Tiếu đối đãi như vậy, lúc cậu từ chối Hàn Dữ Tiếu, lòng vẫn thấy chua xót, tự hỏi có phải cậu sẽ mất đi Hàn Dữ Tiếu hay không?
Thẩm Văn Hiên vào hai mươi tám tuổi nhớ lại, cảm thấy mình quả thật rất là ngu.
Nhưng Thẩm Văn Hiên mười tám tuổi lại khóc đến cực kỳ tủi thân, như trời sắp sụp đến nơi rồi.
“Tôi không thích đàn ông…” Cậu rất tủi thân nói, hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn Hàn Dữ Tiếu.
Cậu cảm thấy Hàn Dữ Tiếu là tên khốn kiếp nhất thiên hạ, cho tới bây giờ cũng không muốn làm bạn với cậu, chỉ mang lòng xấu muốn đùa bỡn cậu.
Cậu đã, cậu đã nhượng bộ đến như vậy rồi.
Hàn Dữ Tiếu vẫn còn muốn ép buộc cậu.
“Sau này tôi sẽ không để ý đến cậu.” Thẩm Văn Hiên oán hận nói ra.
Nhưng vừa dứt lời, cậu lại không kìm lòng được, có chút hối hận.
Hàn Dữ Tiếu lẳng lặng nhìn cậu khóc, nhìn cực kỳ lâu.
Hàn Dữ Tiếu nhếch khóe miệng, tự giễu nói, “Tôi biết.”