- Nghỉ chút đi. Thục nói.
Thạch nhảy xuống xe nhặt chùm mận lên. Thục bảo:
- Leo lên đây.
Thạch đu lên một nhánh thấp, toòng teng như con vượn. Tiếng còi xe vang lên từ ngoài cổng. Thục nói:
- Có khách.
- Đại uý Hưng đó mà.
- Đại uý Hưng nào, anh?
- Đại uý phi công ở Đà Lạt đó. Hắn không xuống một mình đâu. Thế nào cũng dẫn cô Xuân theo. Em đã gặp cô Xuân chưa?
- Có. Chính cô ấy chỉ chỗ cho em tìm anh.
- Em thấy cô ta thế nào?
- Anh thấy thế nào?
- Không phải cái típ của anh.
Chiếc Datsun màu xanh da trời lượn vô vườn.
Xuân chào Thục một cách dịu dàng, Thục mỉm cười. Đại uý Hưng hỏi:
- Xong chưa?
- Xong.
- Sao không sửa soạn đi.
- Cần gì sửa soạn. Muốn đi là bốc đi ngay.
- Còn người đẹp này.
- Cũng vậy. Từ nay sẽ đi chung với mình.
Xuân nói:
- Hân hạnh.
Lúc sánh vai nhau đi vào nhà, Hưng hỏi nhỏ?
- Dớt được ở đâu đó?
- Bạn thân đó. Sinh viên Đà Lạt.
- Mày giỏi.
Thạch nheo mắt. Hắn chỉ vô lều để lấy mấy bao thuốc lá và Thục lấy cái ví da rồi ra xe ngay.
Chiếc Datsun màu xanh da trời lượn ra cổng.
Đại uý Hưng lại hỏi:
- Nó hẹn giao tại đâu?
- Nha Trang.
- Xe gốc ở đâu?
- Số 50A.
- Tốt quá.
Vẩn Thạch hỏi:
- Lâu nay Đà Lạt có gì lạ không?
- Không. À, thằng Phi nó bán xứ Đà Lạt rồi.
- Sao vậy?
- Ẩu quá thì có ngày bán xứ mà đi. Nó bịp cả trung tá công an để bán xe ăn cắp.
Thạch hỏi:
- Bây giờ mày biết nó chuồn đâu không?
- Không. Đã lâu lắm không ai gặp nó. Đ.m thằng đó đi cũng bớt được một mối lo cho tụi mình.
Chiếc Datsun do Vẩn Thạch lái cứ lướt băng băng như con thuyền trên đại dương phẳng lặng. Hắn hỏi:
- Trưa nay ăn đâu đây?
- Đâu cũng được, Xuân đáp.
Đại uý Hưng:
- Khách sạn Liên Mai. Chỗ đó gần biển tao khoái.
Thạch nhìn sang Thục, nàng gật đầu. Lần đầu tiên nhảy vào cuộc sống mới lạ của bọn Vẩn Thạch đôi khi nàng cũng thấy ngượng ngập nhưng cái thú phiêu lưu đã làm nàng quên tất cả. Nàng hiểu rằng một người như Vẩn Thạch thì dù sống trong hoàn cảnh nào hắn vẫn giữ được tính cách của hắn, độc đáo, mãnh liệt và khinh bạc. Còn Thạch hắn lấy làm thú vị khi biết Thục uống rượu rất khá mặc dù không tập tành gì cả.
Sáng hôm sau gã đàn ông râu rìa lái chiếc Toyota Corona đến như đã hẹn. Đó là một bãi đậu xe kín đáo phía sau lưng khách sạn Độc Lập.
Vẩn Thạch cho máy xe nổ một lát rồi xuống xe quan sát cái mã bên ngoài. Hắn dùng ngón trỏ quẹt khói ở ống “pô” đưa lên gần mắt xem khói rồi giao tiền ngay. Gã râu rìa cười hề hề rồi lui ra nhưng Thạch đã gọi lại:
- Ê Trọng! Tôi quên mất chú là trung uý hay đại uý?
- Cái đó dễ mà bác sĩ. Muốn đại thì đại, muốn trung thì trung.
Thạch cười:
- Hôm nay cậu được thăng cấp thiếu tá. Tối nay đến quán số 6 đợi tôi.
Buổi chiều Hưng lái chiếc xe Datsun của mình chở Xuân còn Vẩn Thạch thì lái chiếc Toyota mới mua chở Thục. Họ đến văn phòng thẩm phán Như. Ông ta chỉ mới ngoài bốn mươi nhưng tóc đã bạc. Bọn Thạch được tiếp đón rất vồn vã. Thạch nói:
- Mời cán bộ ra coi xe.
- Có rồi à? Sớm quá vậy. Tôi tưởng cũng đến tuần sau.
Ông thẩm phán bước đến gần chiếc xe mới tinh.
- Ta đi thử một vòng chứ?
- Thưa ngài, tất nhiên.
Hai chiếc xe nối nhau chạy trên phố.
Viên thẩm phán có vẻ hài lòng ông nói:
- Tôi có lời khen anh.
- Vậy mời cán bộ ghé quán cà phê ta nói chuyện.
Khi đã ngồi vào quán, Thạch giới thiệu Hưng với viên thẩm phán.
- Đây là anh Luân, cán bộ của sở cảnh sát giao thông. Anh sẵn sàng lo cho ông đầy đủ hồ sơ xe.
Thẩm phán nói:
- Cám ơn các bạn. Chuyện đó tôi tự lo được.
Ông nói xong móc tiền ra thanh toán ngay. Thạch chỉ mở hé cái gói giấy liếc qua mấy cọc bạc năm ngàn rồi bỏ gọn vào xánh mình.
Hắn cười hỏi:
- Thưa ngài, điều mà ngài vừa làm nếu đặt dưới quyền xét xử của ngài thì ngài sẽ cho bao nhiêu tháng tù?
Thẩm phán cười ha hả:
- Ô, anh nói hay. Tôi có làm điều gì phạm pháp đâu. Anh cũng biết rằng luật pháp bao giờ cũng có những khe hở, tôi chỉ lách mình qua những khe hở ấy mà thôi chớ có dày xéo lên luật pháp mà đi đâu. Như thế nhân danh thẩm phán tôi tuyên bố tôi trắng án.
Họ chia tay nhau.
Tám giờ sáng hôm sau Vẩn Thạch, Hưng, Xuân và Thục lại lên đường đi Pleiku. Giấc mơ gần sáng còn để lại trong Thục những bâng khuâng vô hình, tự dưng nàng muốn trở về Sài Gòn thăm má nhưng rồi cái nhịp sống giang hồ của bọn Vẩn Thạch lại kéo nàng trôi theo. Ăn uống, hút thuốc, mua sắm, lên xe, xuống xe… những thứ đó khiến nàng phó mặc. Nhưng khi ngồi trên xe nàng nhớ rất rõ cảm giác lạ lùng lúc mới thức dậy. Trời còn tối mờ, phía dưới đường xe cộ đã bắt đầu chạy. Cạnh nàng Vẩn Thạch đang ngủ một cách bình yên. Lúc ấy nàng tự hỏi, tại sao ta lại ở đây, tự nhiên nàng sợ. Chỉ trong vòng không đầy một tháng mà cuộc đời nàng đã thay đổi nhiều quá. Nàng đặt bàn tay lên ngực Vẩn Thạch và lại thấy rất rõ rằng mình không thể sống xa con người này được.
Xe đã ra khỏi thành phố Nha Trang khá xa. Thục nhắm mắt lại lim dim ngủ. Thạch hỏi:
- Em buồn hả?
Thục mở mắt ra, mỉm cười. Nàng nói:
- Em vừa máy con mắt bên trái.
- Sao vậy?
- Điềm chẳng lành đó. Anh đừng cười, đã nhiều lần em nghiệm rất đúng. Hễ máy mắt phải là có tin vui, mắt trái là tin buồn. Sáng nay em máy mắt trái mấy lần đó.
Thạch cười. Hắn không tin dị đoan nhưng lại rất thích nhìn ngắm sự dị đoan của phái yếu, đối với hắn thì điều đó biểu lộ nữ tính rất rõ và rất đáng yêu.
Chính vì thế mà hắn chẳng lo lắng gì về chuyện máy mắt trái của Thục. Có lẽ vì thế mà chỉ độ mười lăm phút sau họ bị một toán kiểm soát quân sự phối hợp với công an chặn lại. Đó cũng là chuyện thường gặp. Nhưng Xuân bỗng la lên:
- Trời ơi thằng Phi. Dọt lẹ đi. Nó chỉ điểm đó.
Quả thật, đối thủ đáng gờm nhất của đại uý Hưng đang đứng lẩn trong những người công an. Hưng nhấn ga cho xe vọt đi.
- Đứng lại!
Nhiều loạt súng chỉ thiên nổ giòn.
Cuộc rượt đuổi bắt đầu.
- Nằm xuống đi!
Hưng la lên trong khi Vẩn Thạch siết chặt vô lăng nhấn hết ga.
Đạn rít quanh xe. Hai chiếc vỏ bên trái nổ tung, chiếc xe lạng đi. Thạch cắn răng kéo vô lăng lại để đưa xe ra giữa đường nhưng đà xe đi mạnh quá làm nó muốn lật nhào. Vô lăng trả ngược lại mạnh đến nỗi hất tung Thạch ra sau. Chiếc xe phóng xuống ruộng nước và đất bùn đã cứu cho nó khỏi lập úp. Thục lóp ngóp ngồi dậy sau khi bị kẹt dưới sàn xe. Trán Thạch bê bết máu. Thục rú lên, ôm mặt khóc.
Nhưng Thạch thì vẫn ngồi trong xe, lấy thuốc ra hút, bình thản nhìn vợ chồng Hưng đang cố mở cửa xe để ra ngoài.
- Em có ân hận đã theo anh không? Thạch hỏi.
- Em không biết gì cả. Tại sao lại như thế này?
Lúc ấy những người công an đã lội xuống ruộng, ra lệnh cho mọi người ra khỏi xe. Thạch nói:
- Các anh lên bờ đi. Chúng tôi vào ngay bây giờ.
Nhưng Hưng và Xuân đã bị còng tay dẫn đi.
Thạch cõng Thục trên lưng bì bõm lội trên ruộng nước. Một người công an ra lệnh:
- Bỏ quân hàm ra!
Hưng tháo bỏ quân hàm đại uý đưa cho người công an hắn gượng cười nói vớt vát:
- Tặng ông bạn làm kỷ niệm.
- Tao không giỡn mặt với mày!
Hưng nhún vai rồi leo lên xe cảnh sát ngồi cạnh Xuân. Thạch cũng vừa cõng Thục lên đến đường cái, đặt Thục ngồi dưới cỏ. Thục vẫn còn ngơ ngác. Người công an lúc nãy đến gần:
- Mời hai người lên xe.
Thục ngẩng mặt, người công an chợt sững sờ kêu lên:
- Kìa, Thục!
Thục nhìn thẳng vào người vừa gọi tên mình, nàng ngạc nhiên và ngỡ ngàng gọi:
- Anh Chương!
- Trời ơi! Sao Thục lại thế này?
Thục khóc nức nở. Lát sau nàng quay sang nhìn Thạch thấy hắn vẫn bình thản đứng ngó lên trời, hai tay thọc sâu vào túi, cái dáng ấy tự nhiên nổi bật lên bầu trời, khi đó nàng thấy xanh hơn bất cứ lúc nào trong đời mình.