Tôi thấy mình tỉnh lại trên một chiếc ghế gỗ tại công viên trong tay Raleigh. Anh ấy giữ chặt tôi cho đến khi sức khỏe tôi quay trở lại.
Orenthaler đã cảnh báo tôi. Cấp độ ba. Nó gặm nhấm thời gian trong cơ thể tôi.
Tôi không biết điều gì đối với tôi là đáng sợ hơn: tiếp tục hóa trị liệu và tăng tốc với một ca ghép tủy xương hay cảm giác sức khỏe của tôi đang dần bị gặm nhấm từ bên trong.
Mày không thể để nó chiến thắng.
- Em ổn – tôi nói với anh ấy, giọng tôi mạnh mẽ hơn. Em đã được biết trước điều này.
- Em đang cố quá sức, Lindsay. Bây giờ em đang nói về việc mở lại một cuộc điều tra hoàn toàn mới.
Tôi hít sâu và gật đầu.
- Em chỉ cần đủ khỏe để nhìn thấy chuyện này được giải quyết thôi.
Chúng tôi ngồi đó một lúc. Tôi có thể cảm thấy sắc mặt tôi đã tươi tỉnh trở lại, sức mạnh của tứ chi trở lại. Chris giữ chặt tôi, vuốt ve dịu dàng. Chúng tôi trông giống như hai người yêu đang cố gắng tìm một nơi riêng tư tại một nơi hết sức đông đúc.
Cuối cùng, anh ấy nói:
- Điều em đang mô tả về Joanna, em nghĩ là thực sự đúng chứ?
Tôi chẳng thể nói gì thêm. Cô ấy không nói dối về sự chia tay của mình với Jenks. Hay về mối quan hệ gần đây với cả Jenks và Chessy. Liệu cô ta có che giấu một sự thù địch ghê gớm không? Cô ta có nguyên cớ và có động cơ.
- Em nghĩ kẻ sát nhân vẫn còn ở bên ngoài, tôi nói.