Tôi quyết định làm một việc liều lĩnh lớn. Nếu tôi để câu chuyện lan truyền, thì nó có thể ngay lập tức lật tung vụ án của tôi.
Tôi quyết định xem lại những gì Jenks đã nghi ngờ.
Tôi gặp ông ta ở phòng thăm viếng cũ. Leff, luật sư của ông ta cũng đi cùng. Ông ta không muốn gặp, khẳng định rằng không còn muốn nói chuyện với cảnh sát nữa. Và tôi không muốn truyền đạt ý định thật sự của mình và tiếp tục cổ vũ những lời tranh cãi mang tính biện minh của họ nếu như tôi sai.
Jenks có vẻ ủ rũ, gần như sầu não. Gương mặt lạnh lùng và trau chuốt tỉ mỉ của ông ta trông xấu hẳn đi vì trở nên đầy góc cạnh, và chẳng chau chuốt gì.
- Bây giờ cô muốn gì? Ông ta nhếch mép cười, tránh ánh mắt tôi.
- Tôi muốn biết liệu ông có thể nghĩ tới người nào đó muốn nhìn thấy ông bị giam ở đây không? Tôi hỏi.
- Cô đang đóng nắp lên quan tài tôi chăng? Ông ta nói với nụ cười sầu thảm.
- Hãy chỉ nói thôi, vì trách nhiệm thực hiện nhiệm vụ, tôi đang cho ông cơ hội cuối cùng để cạy cho nó mở trở lại đấy.
Jenks thở phì phì một cách kỳ lạ.
- Sherman nói với tôi rằng tôi sắp bị buộc tội ở Napa với hai vụ giết người nữa. Chuyện đó không tuyệt lắm sao? Nếu như đây là một lời đề nghị giúp đỡ thì tôi nghĩ tôi nên nắm lấy cơ hội để tự chứng minh.
- Tôi không đến đây để gài bẫy ông, ông Jenks. Tôi đến để nghe ông nói.
Leff nghiêng người về phía trước và thì thầm vào tai Jenks. Ông ta có vẻ như đang động viên Jenks nói ra.
Người tù nhìn lên với cái nhìn trừng trừng đầy phẫn nộ.
- Kẻ nào đó đang chạy khắp nơi, hóa trang cho giống tôi, biết cuốn tiểu thuyết đầu tiên của tôi. Người này cũng muốn nhìn thấy tôi phải chịu đựng đau khổ. Không khó để chỉ ra đúng không?
- Tôi sẵn sàng nghe bất kỳ một cái tên nào, tôi nói với ông ta.
- Greg Marks!
- Người đại diện trước đây của ông ư?
- Ông ta cảm thấy tôi nợ ông ta về sự nghiệp đang thăng tiến của tôi. Tôi đã làm ông ta tổn thất hàng triệu đô. Kể từ khi tôi rời bỏ ông ta, ông ta không còn một khách hàng lớn nào nữa. Và ông ta là người bạo lực. Marks thuộc một câu lạc bộ săn bắn.
- Làm thế nào ông ta có thể chạm tay vào quần áo của ông chứ? Hay có thể được một sợi râu của ông?
- Cô phải tìm ra điều đó. Cô là cảnh sát mà.
- Ông ta biết ông ở Cleveland tối hôm đó ư? Ông ta biết về ông và Kathy Kogut ư?
- Nick chỉ đưa ra giả thiết rằng có những khả năng khác về người thực sự đứng đằng sau những tội ác đó. Leff xen vào.
Tôi loay hoay trong ghế của mình.
- Còn những ai biết về cuốn sách?
Jenks co rúm người lại.
- Nó không phải là cuốn sách nào đó tôi từng công bố. Đôi ba người bạn cũ và người vợ đầu tiên của tôi, Joanna.
- Có ai trong số họ có lý do nào đó dẫn đến việc muốn gài bẫy ông không?
Jenks thở dài.
- Cuộc ly hôn của tôi, như cô có thể đã biết, không phải là cái mà họ gọi là sự đồng thuận giữa hai bên. Không có gì phải nghi ngờ về việc đã có lúc Joanna sẽ vui mừng khi tìm thấy tôi trên một con đường không người qua lại trong khi cô ấy đang đến gần tuổi 60. Nhưng giờ đây cô ấy đang quay trở lại chính mình, với một cuộc sống mới, thậm chí giờ đây cô ấy còn biết cả Chessy… Tôi không nghĩ vậy. Không. Không phải là Joanna. Hãy tin tôi chuyện này.
Tôi lờ đi lời nhận xét và nhìn thẳng vào mắt ông ta.
- Ông đã nói với tôi vợ cũ của ông đã từng đến nhà ông đúng không?
- Có thể một hoặc hai lần.
- Vậy bà ấy có thể đến để chạm vào thứ gì đó. Có thể là rượu chăng? Có thể là thứ gì đó trong phòng của ông?
Jenks có vẻ như suy ngẫm về khả năng đó trong giây lát, sau đó miệng ông ta nhăn lại thành một nụ cười khinh khỉnh.
- Không thể. Không phải là Joanna.
- Làm sao ông có thể chắc chắn đến như vậy?
Ông ta nhìn tôi như thể ông ta đang khẳng định một sự thật đã được hiểu rồi.
- Joanna yêu tôi. Cô ấy vẫn còn yêu tôi. Tại sao cô lại nghĩ cô ấy quanh quẩn, thèm muốn có mối quan hệ với người vợ mới của tôi? Bởi vì cô ấy nhớ cảnh vật ư? Đó là bởi vì cô ấy không thể thay thế những gì tôi đã trao cho cô ấy. Tôi đã yêu cô ấy ra sao. Cô ấy cảm thấy trống rỗng khi không có tôi.
- Cô nghĩ sao? Ông ta khịt khịt mũi. Joanna đang giữ những sợi râu của tôi trong một cái lọ ngay cả khi chúng tôi đã ly hôn sao?
Ông ta ngồi đó vuốt râu trong khi sự quả quyết, gương mặt ông ta giãn ra thành một niềm hy vọng mơ hồ.
- Ai đó đã có nó… nhưng Joanna… cô ấy chỉ là một thư ký nhỏ khi tôi gặp cô ấy. Cô ấy không biết rằng Ralph Lauren đến từ JCPenneys nữa kia. Tôi đã đem đến cho cô ấy lòng tự trọng. Tôi hiến dâng bản thân mình cho cô ấy, và cô ấy hiến dâng cho tôi. Cô ấy hy sinh cho tôi, thậm chí đã làm hai công việc một lúc khi tôi quyết định sáng tác.
Thật khó để nghĩ về Jenks như một người nào đó hơn là một kẻ đáng khinh độc ác – kẻ phải chịu trách nhiệm cho những tội ác kinh khủng đó, nhưng tôi vẫn nhấn mạnh.
- Ông nói bộ lễ phục đó là bộ quần áo cũ. Ông thậm chí còn không nhận ra nó. Và khẩu súng, ông Jenks, khẩu súng chín ly. Ông nói ông đã không nhìn thấy nó nhiều năm nay. Rằng ông nghĩ nó được cất ở đâu đó trong ngôi nhà của ông tại Montana. Ông có chắc điều này không phải được sắp đặt cho một lúc nào đó không?
Tôi có thể nhìn thấy Jenks đang thay đổi sắc mặt khi ông ta tìm kiếm một kết luận không thể xảy ra.
- Ông nói rằng khi ông bắt đầu sáng tác, Joanna đã làm công việc thứ hai để giúp ông. Đó là công việc gì?
Jenks nhìn chằm chằm lên trần nhà, sau đó có vẻ như ông ta đã nhớ ra.
- Cô ấy làm việc ở phòng may áo cưới Saks.