Ngày hôm sau, khi chúng tôi ăn chung một chiếc xúc xích và một cái bánh mỳ xoắn trước Sảnh Thành phố, tôi đã nói với Raleigh về những điều tôi vừa phát hiện được.
Anh ấy nhìn tôi giống như những người bạn gái đã nhìn tôi vài ngày trước. Bị sốc, đầy bối rối và hoài nghi. Nhưng anh ấy không tỏ ra tiêu cực.
- Cô ta có thể dàn dựng mọi chuyện – tôi nói. Cô ta biết về cuốn sách và cô ta đã nói ra để chúng ta tìm thấy. Cô ta biết sở thích của Jenks – rượu sâm panh, quần áo – mối quan hệ của ông ta với Sparrow Ridge. Thậm chí cô ta còn tiếp cận được ngôi nhà.
- Anh có thể hiểu được chuyện này – anh ấy nói – nhưng những vụ sát hại này được thực hiện bởi một người đàn ông, đó là Jenks, Lindsay ạ. Chúng ta đã có ông ta trên phim.
- Hoặc một ai đó đã hóa trang giống Jenks. Mọi hình ảnh của ông ấy đều bỏ lửng.
- Lindsay, DNA khớp mà.
- Em đã nói chuyện với hai nhân viên đến nhà khi ông ta đánh Joanna – tôi nhấn mạnh. Họ nói, cũng hóa điên như Jenks, cô ấy đánh trả lại ông ta, cũng mạnh như vậy. Họ phải ngăn cô ta khi họ đưa ông ấy đi ra và vào xe ô tô.
- Cô ta đã đưa ra những lời cáo buộc, Lindsay. Cô ta cảm thấy mệt mỏi vì bị hành hạ. Cô ta có thể đã không có được những thứ mà cô ta đáng được hưởng, nhưng cô ta đã thu xếp và bắt đầu một cuộc sống mới.
- Điểm mấu chốt là ở đó, Raleigh. Cô ấy không thu xếp. Jenks chính là người đã bỏ cô ta. Cô ta đã hiến dâng mọi thứ cho Jenks. Marks mô tả cô ta như một mẫu hình của sự cộng sinh.
Tôi có thể nhận thấy Raleigh muốn tin, nhưng anh ấy vẫn hoài nghi. Tôi có một người đàn ông trong tù với những bằng chứng chống lại ông ta hoàn toàn rõ ràng. Và giờ đây tôi đang tháo gỡ mọi chuyện. Có vấn đề gì với tôi vậy?
Sau đó, bất chợt một điều gì đó quay lại với tôi, một điều gì đó tôi đã bỏ quên từ lâu. Laurie Birnbaum, nhân chứng ở đám cưới vợ chồng Brandt. Cô ấy đã mô tả người đàn ông cô ấy nhìn thấy ra sao nhỉ? Một điều gì đó rất lạ… Bộ râu làm cho ông ấy có vẻ già đi, nhưng còn đầu ông ta rất trẻ.
Joanna Wade, chiều cao trung bình, thuận tay phải, huấn luyện viên Tae-Bo, đủ khỏe để giải quyết một người đàn ông to gấp hai lần bà ta. Và khẩu súng chín ly của Jenks. Ông ta nói rằng ông ta đã không nhìn thấy nó nhiều năm nay. Tại ngôi nhà ở Montana… Những ghi chép đã chỉ cho chúng tôi rằng ông ta đã mua khẩu súng đó 10 năm trước, khi ông ta kết hôn với Joanna.
- Anh nên gặp cô ta – tôi nói với sự chắc chắn ngày càng gia tăng. Cô ấy đủ khỏe để đánh bại bất cứ ai trong hai ta. Cô ta có liên quan tới người biết mọi thứ: rượu, quần áo, cuốn sách Mãi mãi là cô dâu nữa. Cô ta có cách để ghép mọi thứ với nhau. Những tấm ảnh, những hình ảnh ghi lại đều không thể kết luận. Sẽ thế nào nếu đó là cô ta, Raleigh?
Tôi đang nắm tay anh ấy, tâm trí tôi đang rối loạn với những khả năng khi tôi cảm thấy một cơn co thắt bất chợt, kỳ lạ trong ngực mình. Tôi nghĩ đó là một cú sốc với những gì tôi vừa đưa ra, nhưng nó đánh gục tôi với tốc độ của một con tàu đang lao đến.
Chóng mặt, buồn nôn. Nó lan suốt từ dạ dày lên đến đầu tôi.
- Lindsay? – Raleigh nói.
Tôi cảm thấy tay anh ấy đang ôm chặt lấy vai tôi.
- Em cảm thấy điều gì đó kỳ lạ – tôi lẩm bẩm.
Những giọt mồ hôi, cơn co thắt, sau đó là sự váng đầu tồi tệ. Như thể những đội quân đang diễu hành và đánh nhau trong ngực tôi.
- Lindsay? Anh ấy lại nói, lần này quan tâm thực sự.
Tôi dựa vào anh ấy. Đây là cảm giác kỳ lạ và kinh hãi nhất. Tôi cảm thấy cả hai cùng lúc lấy đi sức mạnh và sau đó lại trở lại trong tầm kiểm soát; tỉnh táo, sau đó lại rất choáng váng buồn nôn.
Tôi nhìn thấy Raleigh, rồi sau đó lại không.
Tôi nhìn thấy kẻ đã giết hại những cô dâu và chú rể. Và sau đó hình ảnh ấy lại biến mất.
Tôi thấy mình ngã xuống bên đường.