Nửa đêm, trời đổ mưa to.
Ngoài cửa sổ một mảnh đen kịt, bên tai rõ ràng nghe thấy tiếng mưa rào rạt và cành cây thỉnh thoảng va chạm.
Trong nhà, ánh nến cô độc loé ra ánh sáng yếu ớt hôn ám vàng nhạt.
Mưa như lớn hơn, gió bắt đầu nổi.
Cây đa trong sân lay động trước gió, phát ra tiếng sàn sạt, xa xa truyền đến tiếng chim thì thầm không biết tên, có vẻ âm trầm không gì sánh được.
Một kẻ một bước lún, một bước đạp chạy trốn giữa lầy lội.
Ánh nến lóe ra từ khe cửa đóng kín, chiếu trên gương mặt tái nhợt của kẻ nọ.
Tóc dài che nửa bên mặt, đôi môi không huyết sắc run rẩy.
Gã bạo gan, vươn tay đẩy, ván cửa phát ra tiếng kéo dài.
Trong nhà không ai, chỉ có ánh nến chập chờn, một cây quạt rơi xuống.
Gã khom lưng nhặt lên, quạt rất mỏng, mặt quạt từng điểm hoa đào, màu sắc huyết hồng đau đớn ánh mắt.
Gã vươn tay sờ sờ hoa đào huyết hồng tiên diễm, dịch thể dính ướt khiến gã run lên.
Vết máu vươn dài đến cửa sổ, bên ngoài là một cái sân đen kịt.
Gã ném cây quạt, phát điên chạy ra sân.
Mưa dần nhỏ, ánh trăng mông lung rải rác, rải rác trong sân.
Hoa ảnh lay động, mờ mờ ảo ảo, dã điểu không biết tên, côn trùng thê lương gào loạn.
Gã lòng hoảng sợ, hoảng loạn tìm kiếm.
Sốt ruột, chân trái cư nhiên không hiểu ra sao ngán lấy chân phải, vì vậy cả người "Bùm" nặng nề té trên đất.
Cả sân đột nhiên an tĩnh. Côn trùng và dã điểu nãy còn kêu mai danh ẩn tích, không thấy tăm hơi.
Gã khống chế không được thân thể, bắt đầu kịch liệt run rẩy.
Giữa bụi hoa, lộ ra gương mặt trán bệch cùng gã gần trong gang tấc.
Ai vậy, ai vậy?
Gã nghĩ đầu óc mình như muốn vỡ ra, một mảnh hỗn độn.
Ký ức xa xôi dâng lên, phân phân xước xước, hoa tuyết lượn lờ giữa không trung lại không cách nào bắt được.
Gã chậm rãi ngã xuống.
"A..."
Tiêu Xuân Thu bật dậy khỏi giường, phát hiện đầy người mồ hôi.
Anh bật đèn ở đầu giường, nhìn đồng hồ, ba giờ sáng.
Bên ngoài mưa to rào rạt.
Làm ác mộng?
Tiêu Xuân Thu rút khăn tay xoa mồ hôi lạnh trên trán, cảm giác dính ướt trên người khiến anh khó chịu.
Anh xuống giường, tới phòng tắm vắt khăn mặt lau khô.
Lau xong, người cũng tỉnh.
Tiêu Xuân Thu bò lại giường, ngây ngốc một hồi.
Kỳ quái, mình thế nào vô duyên vô cớ làm ác mộng?
Thì thầm một hồi, nghĩ mãi không ra.
Anh lại nằm xuống, lăn qua lăn lại trên giường, không chút buồn ngủ.
Anh tiện tay cầm điện thoại ở đầu giường, dự định chơi game.
Bật lên, ma xuy quỷ khiến lật tới số Thượng Quan Hiên.
Do dự một chút, Tiêu Xuân Thu nổi lên tâm trêu cợt.
Phù hộ cậu ta không tắt máy, giật tỉnh cậu ta, ha ha!
Điện thoại vừa chuyển, Tiêu Xuân Thu vui vẻ, căn cứ tâm trêu đùa, anh thoáng ấn tắt.
Vừa cười trộm ba giây, điện thoại đã reo.
Nhìn cái tên loé lên, Tiêu Xuân Thu do dự tiếp hay không.
Điện thoại không ngừng run, như Thượng Quan Hiên tức giận.
Thói quen dài nhận mệnh, Tiêu Xuân Thu rất sợ Thượng Quan Hiên, vì vậy tiếp.
Chưa kịp lên tiếng, giọng cấp thiết của Thượng Quan Hiên đầu kia truyền đến: "Xảy ra chuyện gì? Cậu không sao chứ?"
Tiêu Xuân Thu ngẩn ra, trong lòng bỗng nghĩ chua xót.
"Uy, uy, Xuân Thu, cậu nói gì đi?"
"Tôi... tôi..."
"Xảy ra chuyện gì?"
"Không sao, tôi không sao, tôi ngủ không được, cầm điện thoại chơi, không cẩn thận ấn số của cậu."