Tiêu Xuân Thu không có gan nói mình cố ý, không thể làm gì khác hơn bịa cớ.
Nếu để Thượng Quan Hiên biết mình đùa dai, vô cùng có thể lập tức giết qua, đánh anh một trận.
Thượng Quan Hiên thở dài, "Đồ heo như cậu, cũng ngủ không được sao?"
Thượng Quan Hiên khôi phục bình thường bắt đầu nói lời độc ác.
Nhớ tới Thượng Quan Hiên vừa nãy cấp thiết, thậm chí mang theo khủng hoảng, Tiêu Xuân Thu không tức giận phản bác như thường.
Tiêu Xuân Thu hỏi: "Cậu chưa ngủ?"
"Ngủ, bị điện thoại của cậu gọi tỉnh."
Tiêu Xuân Thu nở nụ cười, "Khó được cậu hài hước."
Tiêu Xuân Thu rất muốn hỏi, cậu có phải nói dối, nếu ngủ, thế nào bắt điện thoại nhanh vậy. Thế nhưng Thượng Quan Hiên đã nói ngủ, vậy ngủ đi.
"Cậu thế nào ngủ không được?"
Tiêu Xuân Thu có chút thẹn thùng, quanh co nửa ngày, mới nói: "Làm ác mộng."
"Ác mộng? Ác mộng gì?"
"Một giấc mộng cổ cổ quái quái không hiểu ra sao."
"Nói nghe xem."
Không thấy mặt Thượng Quan Hiên, làm nũng bỗng trở nên tự nhiên.
"Không nói, nói cậu sẽ cười." Tiêu Xuân Thu bĩu môi.
"Tôi bảo chứng không cười."
Tuy nghĩ không đáng tin, nhưng đêm mưa như vậy, giấc mộng như vậy, có người nói chuyện, cũng không sai.
Tiêu Xuân Thu kéo gối, nằm xuống, êm ả kể ra giấc mộng ly kỳ.
Sau khi nói xong, điện thoại trầm mặc.
"Uy, sao không nói gì? Cười tôi phải không?"
"Không." Giọng Thượng Quan Hiên có chút cấp bách.
"Nga."
Tiêu Xuân Thu trở mình.
Lại trầm mặc một hồi, Thượng Quan Hiên nói: "Chỉ là giấc mộng, không cần sợ."
An ủi của Thượng Quan Hiên khiến Tiêu Xuân Thu có chút buồn cười, "Tôi không sợ, tôi không phải đàn bà."
"Ừ, nhanh ngủ đi."
Tiêu Xuân Thu lại trở mình, "Thượng Quan Hiên."
"Ừ?"
"Tôi ngủ không được." Giọng có khổ não.
"Ngủ không được, vậy nói chuyện với tôi."
"Nói gì?"
"Cậu muốn nói gì thì nói." Dừng một chút, Thượng Quan Hiên bổ sung một câu, "Nói xấu tôi cũng được."
"Thật?"
"Ừ."
"Cậu lãnh khốc, bá đạo, xấu tính, luôn phụng phịu, lạnh như băng, cười chỉ có một kiểu..." Tiêu Xuân Thu tích lý ba ba nói ra một chuỗi dài, "Bất quá, nói tiếp, tôi chưa thấy cậu cười? Dù sao hiện tại không thấy mặt cậu, cậu cười một tiếng tôi nghe được không?"
Đầu kia điện thoại Thượng Quan Hiên cười khẽ.
Tiếng cười trầm thấp, Tiêu Xuân Thu tưởng tượng thần tình lúc này trên mặt Thượng Quan Hiên.
"Uy, cậu chụp một bức, gửi cho tôi xem được không? Tôi nghĩ không ra nụ cười của cậu thế nào?"
"Cho cậu ba phần sắc cậu còn muốn mở phòng nhuộm."
"Thiết, keo kiệt."
"Xuân Thu, cậu tin kiếp trước kiếp này không?" Thượng Quan Hiên đột nhiên hỏi.
"Thành thật mà nói, không thể tin được."
"Chỉ biết cậu sẽ nói vậy, không tế bào lãng mạn."
Tiêu Xuân Thu cười ha hả, "Ông già cổ hủ như cậu, cư nhiên còn móc tôi, nói tôi không tế bào lãng mạn, tôi chí ít giỏi hơn cậu, đồ tảng băng nghìn năm, cả đời không lãng mạn, cậu còn không biết ngượng nói tôi, ha ha, thực sự cười chết tôi..."
"Cười, cười, cười chết cậu."
"Ha ha ha..."
.........
"Xuân Thu, Xuân Thu..."
"Ừ."
"Xuân Thu, Xuân Thu..."
Lơ mơ trước khi ngủ, Tiêu Xuân Thu bỗng nhiên nghĩ tiếng kêu trầm thấp của Thượng Quan Hiên rất ôn nhu, người này, cũng biết ôn nhu sao?
Đợi thật lâu, đầu kia điện thoại vẫn không âm hưởng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng tất tất xuất xuất Tiêu Xuân Thu trở mình.
Thượng Quan Hiên buông điện thoại, cầm trong tay xuất thần.
Mưa vẫn rơi, đánh vào cửa sổ, phát ra âm hưởng ba ba rất nhỏ.
Đêm đen, có thể có dương quang?