"Thời kỳ mãn kinh, ha ha, thời kỳ mãn kinh, ha ha ha..."
"Tiểu Khả, em đừng cười."
Nhìn Huyền Diệu Khả ngồi trên ghế ôm bụng cười tắt thở, Tiêu Xuân Hạ không khỏi lo lắng.
"Cẩn thận cười chết." Thượng Quan Hiên không tốt nói.
Huyền Diệu Khả nhiều lần khổ cực, rốt cuộc nhịn xuống, cô vểnh lên lan hoa chỉ, nặn ra một câu: "Ai nha, chú Thượng Quan, chú thật là thời kỳ mãn kinh, cơn tức thật lớn."
Thượng Quan Hiên mặt không biểu tình, lạnh lùng nhìn Huyền Diệu Khả.
Tiêu Xuân Thu sờ mũi, co rúm một cái.
"Chúng ta đi ăn cơm." Tiêu Xuân Hạ hoà giải.
...
Vừa quẹo qua ngã rẽ, Tiêu Xuân Thu thỉnh thoáng liếc Thượng Quan Hiên suýt nữa đụng phải người, may mắn Thượng Quan Hiên nhanh tay lẹ mắt, kéo anh lại.
"Tiêu bác sĩ, ra ngoài ăn sao?" Người nọ chào hỏi Tiêu Xuân Hạ.
Tiêu Xuân Hạ đang nói chuyện với Huyền Diệu Khả ngẩng lên nhìn, thần sắc không tự nhiên: "Trùng hợp vậy, Tang bác sĩ."
Vừa nghe chữ "Tang", Huyền Diệu Khả cảnh giác, hồ ly tinh?
Tang Cúc vóc dáng không cao, khiến người cảm giác đầu tiên là rất gầy, như một trận gió có thể cuốn cô đi, trên gương mặt trái xoan khéo léo là đôi mắt to, lúc này hàm tình mạch mạch nhìn Tiêu Xuân Hạ.
Tiêu Xuân Hạ vô thức tránh né ánh mắt cô, tay kéo Huyền Diệu Khả.
Tang Cúc mắt hiện lên một ánh sáng, tựa hồ lúc này mới thấy đám người Huyền Diệu Khả.
"Mấy vị này là bạn anh?"
"Bạn gái tôi, em trai tôi, bạn của em trai." Tiêu Xuân Hạ lần lượt giới thiệu.
Huyền Diệu Khả hợp tác như chim nhỏ nép vào người Tiêu Xuân Hạ, trên mặt hiện lên nụ cười ngượng ngùng.
Tiêu Xuân Thu nhìn không khỏi rùng mình, bản lĩnh biến sắc mặt của Bạo Long Nữ không khác gì anh trai.
Ánh mắt Tang Cúc hữu ý vô ý liếc bàn tay hai người nắm chặt, "Chào các vị, tôi là Tang Cúc, đồng sự của Tiêu bác sĩ."
Đám người Tiêu Xuân Thu gật đầu, xem như chào hỏi.
rầm mặc.
"Tiểu Hạ, em đói bụng." Huyền Diệu Khả hợp thời nói.
"Chúng ta đi ăn cơm, Tang bác sĩ chúng tôi đi trước."
Tang Cúc cười cười, gật đầu.
Nhìn bóng lưng bốn người, Tang Cúc khoé miệng cong lên một cung độ.
...
Tiêu Xuân Thu nắm vai Tiêu Xuân Hạ, trêu đùa hỏi: "Anh, cô ấy là người theo đuổi anh sao? Ánh mắt nhìn anh rất nóng bỏng."
Tiêu Xuân Hạ liếc trắng, giọng nói mang theo cường điệu: "Bọn anh là đồng sự, không quen."
"Cô ấy lớn lên không kém, có thể nói dịu dàng mỹ lệ, lo lắng tí đi."
"Ánh mắt chật hẹp, thiển cận." Thượng Quan Hiên châm chọc.
Tiêu Xuân Thu không phục, "Tôi lo cho anh tôi, không phải lo cho cậu, nói nghiêm khắc như vậy làm chi?"
"Tôi sợ cậu hại anh mình."
"Tôi hại cậu cũng không hại anh tôi, không nói chuyện với cậu, mỗi ngày chỉ biết đâm chọt, đâm tai tôi đau, bụng đầy cơn tức, chỉ muốn đánh cậu."
Tiêu Xuân Thu đi nhanh về trước, khí lực tựa hồ hận không thể giẫm sàn nhà ra một lỗ.
Huyền Diệu Khả đối Thượng Quan Hiên lắc đầu, "Cách quan tâm của anh không phải người thường có thể nhận, anh không thể ôn nhu chút sao? Cẩn thận doạ chạy anh ấy."
"Liên quan gì cô!" Thượng Quan Hiên quăng một câu.
Huyền Diệu Khả không so đo, kéo Tiêu Xuân Hạ.
Đi vài bước, chỉ thấy cô khẽ nói với Tiêu Xuân Hạ một câu: "Tiểu Hạ, quả nhiên là thời kỳ mãn kinh, tính tình thật thối!"
Tiêu Xuân Hạ cười khẽ.
Thượng Quan Hiên đứng đó, quay đầu nhìn đầu kia hàng lang, Tang Cúc đã đi.
Anh lại quay đầu nhìn phía trước, Tiêu Xuân Thu đang phát tính tình lăn qua lăn lại bồn cảnh hai bên, thở dài, trong mắt nổi lên ưu sắc.