Huyền Giới Chi Môn

Chương 776: Pho tượng trong Bảo Nguyệt cung (1)

Đối mặt với thế công kích mãnh liệt của Thạch Mục, khôi lỗi ba đầu sư tử không hề sợ hãi, đón đỡ thế công của Thạch Mục, ba cái đầu giương lên, mở lớn miệng.

Chỉ thấy một luồng lửa đỏ, một luồng ánh tím bắn ra, ở giữa không trung hòa với một đạo đao gió, hóa thành long quyển ba màu cao ba trượng, cuốn về phía Thạch Mục.

Thạch Mục khẽ quát một tiếng, hai tay tỏa ra ánh sáng trắng đen, côn ảnh lửa trắng cuồn cuộn chợt chuyển thành ánh sáng xám mông lung không nhìn rõ, ầm ầm đánh xuống.

Ầm ầm ầm...

Ngay sau đó tiếng nổ liên tiếp vang lên, long quyển ba màu dưới côn ảnh màu xám không ngừng vặn vẹo, thẳng cho tới khi tán loạn.

Lượng lớn kim quang vỡ vụn, xà điện tím bắn khắp nơi, hỏa diễm bắn tứ tung, khí lãng khổng lồ bao phủ bốn phía, khuấy động bức tường khói tím ở xung quanh phun trào.

Ánh sáng trắng đen trên hai tay Thạch Mục tăng nhiều, thế côn không hề giảm xuống, tiếp tục đè ép, nện lên người khôi lỗi dị thú.

Ầm một tiếng thật lớn.

Dưới hào quang màu xám, thân thể khôi lỗi dị thú lập tức vỡ vụn ra, trong khí xám, bị ép thành bột mịn, tiêu tan ko thấy đâu.

Thân ảnh Thạch Mục hạ xuống, sau đó lấy ra hai viện đan dược ăn vào, không khỏi thở dài một hơi.

Hắn nhìn bốn phía một chút, nâng Như Ý Tấn Thiết côn lên, đi vào trong cửa cung điện.

***

Bên trong nơi nào đó, một ngọn núi băng đứng sừng sững, cao mấy trăm trượng, toàn thân tỏa ra ánh sáng trong suốt và hàn khí thấu xương.

Bên trên đỉnh núi có một tòa cung điện khổng lộ tọa lạc, cao chừng hơn mười trượng, toàn thân dùng một loại ngọc thạch trắng muốt tạo thành, tỏa ra ánh sáng nhàn dịu, dáng vẻ hoa mỹ tới cực điểm, chỉ là bên ngoài xuất hiện những vết nứt dày đặc, không ít chỗ hiện ra những chỗ hổng.

Mà trên cầu thang và bình đài trước cung điện, vết nứt còn dày đặc hơn, có không ít hài cốt hình người to lớn nằm rải rác, cũng không thiếu mảnh vỡ khôi lỗi, cảnh tượng khắp nơi bừa bộn.


Cửa chính cung điện đóng chặt, bên trên có một tấm biển to lớn vỡ làm hai, nửa bên trái viết hai chữ Bảo Nguyệt, nửa bên phải là một chữ cung.

Vào thời khắc này một luồng độn quang trắng từ xa bay tới, tốc độ cực nhanh, chỉ vài hơi thở đã tới gần.

Bóng trắng lóe lên, một bóng người hạ xuống, đó chính là Yên La.

Giờ khắc này chẳng biết từ khi nào nàng đã không đóng giả Lâm Đào nữa, khôi phục dung nhan tuyệt sắc.

Đầu tiên nàng nhìn cảnh tượng tang thương trước cung điện, đôi mi thanh tú cau lại, sau đó đôi mắt đẹp nhìn cung điện trước mắt, trên mặt hiện vẻ vui mừng, nhưng sau đó lại hóa thành mê mang.

- Bảo Nguyệt cung…

Yên La nhìn tấm biển trên cung điện, lẩm bẩm nói.

Trong cõi u minh triệu hoán nàng tới tòa cung điện này, sau khi đi tới đây quả thực nàng có một loại cảm giác quen thuộc, nhưng bất luận suy nghĩ như nào cũng không rõ là đã từng thấy ở đâu.

Yên La lắc đầu, không nghĩ những điều này nữa, nhẹ nhàng đi tới cửa cung điện.

Đến nơi này, thân thể nàng run lên, trong lòng có một dự cảm mãnh liệt, thứ triệu hoán nàng đang ở bên trong.

Cửa lớn cung điện đóng chặt, sau khi Yên La tới gần, trên mặt hiện lên một tầng hào quang bảy màu, nhìn qua thì cứng không thể phá, nhưng mơ hồ cũng có chút dấu hiệu bất ổn.

Ánh mắt Yên La lấp lóe, trên bàn tay hiện ra một luồng hào quang bảy màu.

Nàng đặt bàn tay lên cánh cửa, hào quang bảy màu bên trên lấp lóe, sau đó nhanh chóng tiêu tán.

Kẹt kẹt!


Cửa lớn từ từ mở ra.

Trong mắt Yên La lộ vẻ vui mừng, cất bước vào trong đại điện.

Trong đại điện có phần tối tăm, trống rỗng, mặt đất được lát ngọc thạch màu bích lục, ngoại trừ mấy cây cột đá xanh ở hai bên thì không còn bất kỳ gì khác.

Có điều ở sâu nhất trong đại điện có một thạch đài bạch ngọc lơ lửng trên không, toàn thân tỏa ra ánh sáng trắng nhu hòa.

Yên La nhìn về phía bệ đá, biểu hiện trên mặt cứng đờ, cả người sững sờ đnưgs tại chỗ.

Trên đài đá trắng có một pho tượng bạch ngọc đứng ở đó.

Nhìn từ xa xa, pho tượng ngọc trắng là một nữ tử mặc cung trang, làn váy phiêu bồng, tơ lụa trên vai như dải cầu vồng, chân đạp một đóa hoa lớn, trong tay cầm một thứ tương tự cành cây, giống như một món vũ khí.

Bóng trắng lóe lên, thân thể Yên La linh động bay tới trước pho tượng, nhìn kỹ, không khỏi đưa tay sờ khuôn mặt mình, trong con ngươi xinh đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc.

Pho tượng nữ tử cung trang này giống mình hư đúc, thậm chí khí chất cũng hoàn toàn tương đồng.

Trên mặt Yên La hiện vẻ mờ mịt, cánh tay rời khỏi gương mặt mình, đi tới phía trước, chạm vào gò má pho tượng.

Đúng lúc này, trong đầu nàng có một tia điện xẹt qua.

- A...

Yên La chỉ cảm thấy trong đầu đau đớn một hồi, trong miệng không khỏi kêu to một tiếng.

Ngay sau đó, những ký ức mơ hồ trong đầu đột nhiên trở nên rõ ràng, từng hình ảnh xẹt qua, khiến cho Yên La cảm thấy như mây rẽ mặt trời hiện ra.

Trên mặt nàng liên tục biến hóa, một lúc sau trở thành vô cùng bình tĩnh.

Nàng rốt cục nhớ ra vì sao mình quen thuộc hoàn cảnh nơi này như thế, vì sao khôi lỗi thủ hộ mỗi khi đối mặt với nàng đều cúi đầu.

Đó là bởi vì nàng chính là chủ nhân của nơi này, toàn bộ Côn Luân chính là chỗ ở của nàng trước đây.

Trong đầu Yên La cũng hiện ra tên nàng trước kia: Bảo Hoa tiên tử!

- Bảo Hoa tiên tử, hóa ra đây chính là tên ta khi trước... Thế nhưng sao ta lại biến thành như bây giờ?!