Huyền Giới Chi Môn

Chương 777: Pho tượng trong Bảo Nguyệt cung (2)

Tuy rằng nhớ lại không ít ký ức nhưng trong lòng nàng lại càng nhiều nghi hoặc hơn.

Đôi mi thanh tú của Yên La cau lại, cố gắng suy nghĩ nhưng không hề có bất cứ manh mối gì.

Nàng lắc đầu, không suy nghĩ những chuyện này nữa, thả người bay xuống đài cao, đi vào sâu trong đại điện.

Sâu trong đại điện, lực lượng triệu hoán ngày càng mãnh liệt.

Trí nhớ của nàng tuy rằng thức tỉnh một chút, thế nhưng đối với lực lượng triệu hoán mình này vẫn không hề có chút manh mối.

Phía sau đại điện là một hành lang dài, ánh sáng âm u.

Phần cuối hành lang là một cổng ánh sáng trắng lập lòe.

Yên La không chút do dự, đi qua cổng ánh sáng.

Ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt nàng thay đổi, nàng xuất hiện bên trong một sơn cốc nhỏ.

Xung quanh đâu cũng là rừng cây rậm rạp, cây cỏ mọc đầy, thỉnh thoảng có vài đóa hoa tô điểm, một con đường mòn uốn lượn đi về phía sâu trong rừng cây.

Sâu trong rừng cây mơ hồ có tiếng chim hót líu lo truyền ra, toàn bộ sơn cốc tỏa ra khí tức bình yên.

Yên La đi dọc theo con đường mòn, rất nhanh đã đi tới phần cuối.

Một sơn động đá xuất hiện trước mắt nàng, sơn động cao hơn một người bình thường, rộng năm sáu thước, hai bên sơn động mọc đầy dây leo lẫn bụi gai.

Xuyên qua đám dây leo ở bên trái sơn động có thể mơ hồ nhìn thấy trên vách đá khắc bốn chữ lớn:

Diệu Thụ động phủ.


- Diệu Thụ động phủ…

Yên La lẩm bẩm nói một câu, cất bước đi vào.

Sơn động rất nông, đi vào trong một đoạn đã tới tận cùng, trước mắt là nhà đá đơn giản tự nhiên, nơi này cũng rỗng tuếch, chỉ có vài tảng đá chất đống ở góc, trên vách động có chút ẩm ướt, mọc không ít rêu xanh.

Nơi đặc thù duy nhất ở trong nhà đá…

Ánh mắt Yên La nhìn vách tường chính diện, bên trên khảm nạm một viên đá trắng, có thể nhìn thấy một đồ án mơ hồ ở trên, dường như là một đoạn cành cây.

Trong đầu Yên La lóe lên điện quang, đồ án cành cây này giống y đúc cành cây trong tay pho tượng bên ngoài cung điện.

Ánh mắt nàng lóe lên, sau đó đặt tay lên trên viên đá trắng, ánh sáng trắng nhạt từ tay nàng tỏa ra.

Răng rắc, trong thạch thất đột nhiên xuất hiện một tiếng động nhỏ.

Ngay sau đó, trong hang núi vang lên những tiếng động nặng nề, vị trí viên đá trắng xuất hiện một đạo thụ văn, sau đó chậm rãi tách sang hai bên, lộ ra một lối vào màu trắng tràn ngập hơi nước.

Sâu trong hơi nước rất mơ hồ, không nhìn rõ bên trong có thứ gì. Thế nhưng sâu bên trong vô cùng sáng, lượn lớn hào quang bảy màu từ trong chiếu rọi ra.

Hai mắt Yên La sáng rực lên, thân hình lóe lên, hóa thành một vệt điện quang trắng, bay sâu vào trong.

Ngay khi Yên La bay vào sâu trong sương mù, xung quanh đỉnh núi băng, trước Bảo Nguyệt cung có một bóng người nhỏ bé lóe lên, đó chính là Tử Lăng.

Ánh mắt nàng nhìn về phía cánh cửa đại điện mở rộng, trong mắt hiện vẻ phức tạp.

Kinh hỉ, không muốn, hoảng sợ...


Chỉ chốc lát sau, Tử Lăng thở dài, trên mặt khôi phục vẻ bình tĩnh.

Nàng đi về phía trước, đi tới gần đại điện.

Nơi này có một bức tượng đá một con thú nhỏ, nhìn ngoại hình giống một con khỉ, giương nanh múa vuốt.

Tử Lăng đi tới trước bức tượng đá, duỗi hai tay, miệng lẩm bẩm, phất tay đánh ra một tia sáng tím, đánh lên trên người con khỉ.

Pho tượng đá chậm rãi chuyển động nửa vòng, mặt hướng về phía cửa chính đại điện, trong miệng phun ra một luồng hào quang bảy màu.

Cửa chính đại điện ầm ầm đóng lại, cùng lúc đó xung quanh đại điện kim quang lấp lóe, hiện ra một lồng sáng vàng dày đặc, bao phủ toàn bộ đại điện vào bên trong.

Tử Lăng nhìn cung điện một cái thật sâu, bóng người lóe lên, biến mất không thấy bóng dáng.

Ở hang núi sâu trong cung điện, Yên La bay vào trong hơi nước, ánh sáng trước mắt sáng choang, xuất hiện trong một không gian màu trắng.

Diện tích không gian rộng lớn, dường như là một hang động cỡ lớn, tỏa ra ánh sáng trắng nhu hòa.

Chính giữa hang động có một bệ đá cao hơn mặt đất chừng hai thước, bên trên có một đoạn cành cây cắm chếch vào, bên trên có mấy chạc cây, giống như thứ mà pho tượng kia cầm trong tay như đúc, long lanh sáng, tỏa ra hào quang bảy màu nhu hòa.

Yên La đột nhiên dừng hô hấp, cành cây bảy màu kia tỏa ra gợn sóng linh tính vô cùng to lớn, dập dờn ra xung quanh, toàn bộ hang động rung động theo.

Đến giờ khắc này nàng đã vững tin thứ đang triệu hoán nàng chính là đoạn cành cây bảy màu này!

Yên La bước tới một bước, đi tới chỗ bệ đá.

Đúng lúc này tiếng gầm nhẹ vang lên, âm vang ầm ầm trong hang động, một thân ảnh giáp vàng cao hơn một người từ trên hang động rơi xuống, che ở trước người Yên La, là một con khôi lỗi hình người giáp vàng.

Sắc mặt Yên La thay đổi, nàng bị cành cây bảy màu kia hấp dẫn không hề chú ý tên bầu trời có một con khôi lỗi như này.

Khôi lỗi giáp vàng mặc trên người mặc áo giáp, trên mặt mang mặt nạ vàng, không nhìn thấy khuôn mặt.

Một cánh tay cầm một thanh kiếm màu vàng bản to, một tay kia cầm một chiếc khiên tròn, tỏa ra khí tức khổng lồ tới cực điểm, rõ ràng là một con khôi lỗi thủ hộ Thánh giai.

Hống!

Khôi lỗi giáp vàng gầm nhẹ một tiếng, đại kiếm màu vàng trong tay tỏa ra ánh sáng óng ánh, phóng ra kim quang lóa mắt, chém bổ xuống đầu Yên La.