Huyền Giới Chi Môn

Chương 775: Thâm nhập Côn Luân (2)

Bọn họ vốn định trực tiếp đi qua nhưng chân mày Triệu Tiễn đột nhiên co lại, đứng im tại chỗ.

- Triệu sư huynh, sao vậy?

Sau người, một tên nam tử yêu tóc tóc tím tai nhọn hỏi.

Triệu Tiễn không nói gì, một tay chỉ vào giữa trán, đường dọc ở trên trán đột nhiên mở ra, lộ ra một con mắt bạc, quét ngang bốn phía.

Hai mắt đột nhiên dừng lại trên bãi đất trống trước cửa điện, con ngươi co lại, trong mắt toát ra sát cơ.

***

Hai ngày sau, nơi nào đó trong phế tích Côn Luân.

Bóng người Thạch Mục đi ra khỏi một chỗ tường vỡ của một cung điện không trọn vẹn, sau đó đi về phía trước một đoạn, đứng trước một tường khói màu tím.

Trong hai ngày nay, hắn đi lại khắp nơi trong phế tích, cũng không ngừng thay đổi phương hướng.

Tuy rằng đến giờ hắn vẫn không thể liên lạc với Yên La nhưng dưới sự trợ giúp của linh văn bảy màu ở ngực, thủ hộ khôi lỗi dọc đường đi có thể hoàn toàn không để ý tới, chỉ cần lưu ý tới cấm chế ven đường là được. Theo chính hắn xâm nhập, từ bên trong các cung điện cổ xưa có thể tìm thấy không ít dấu vết chiến đấu từ thời xưa lưu lại, hắn lục xoát tìm được một chút mảnh vỡ pháp bảo.

Có điều linh văn bảy màu nơi ngực tỏa ra hào quang ngày càng ảm đạm, lúc này hắn mới ý thức được thứ này có thời gian hiệu lực nhất định.

Có điều phỏng chừng trừ khi đám người Triệu Tiễn có thủ đoạn gì khác, bằng không đã không có cách nào đuổi theo mình.

Thạch Mục ngửa đầu nhìn tường khói màu tím trên màn trời, lông mày khẽ nhíu lại.

Sương mù này nhìn như không có gì đặc biệt thế nhưng lực lượng thần thức của hắn vừa định thâm nhập vào sẽ lập tức bị bắn ngược trở về.

Hắn hơi trầm ngâm, xoay cổ tay một cái, tấm gương đồng mặt đỏ thẫm chiếm được khi trước hiện ra.


Theo Thạch Mục bắt pháp quyết, hoa văn hỏa diễm trên gương đồng sáng lên, một đoàn liệt diễm đỏ sậm mãnh liệt bắn ra, đánh lên trên bức tường khói tím kia.

Hắn không do dự thêm nữa, nhấc chân lên đi dọc theo phía bên phải bức tường khói tím.

Đi ước chừng nửa ngày, ngay khi Thạch Mục muốn quyết định đi vòng lại thì trong tầm mắt hắn đột nhiên xuất hiện một tòa cung điện bạch ngọc.

Đi tới gần, Thạch Mục nhìn thấy tòa cung điện bạch ngọc kia cao hơn mười trượng, phần lớn đều bị sương mù tím che phủ, chỉ lộ ra một cái cửa trống rỗng, bên trong không có khói tím nhưng có chút ánh sáng từ bên trong lộ ra.

Trong hai mắt Thạch Mục lóe lên kim quang, liếc mắt nhìn vào bên trong, thấy bên trong không có trận pháp cấm chế gì, mới bước chân tiến vào bên trong.

Bên trong đen kịt, chỉ có phần cuối dường như có chút ánh sáng, hắn cẩn thận đi về phía điểm sáng le lói kia.

Đúng lúc này Thạch Mục cảm thấy trước mắt đột nheine hoa lên, hắn thấy tia sáng này đang to lớn lên rất nhanh.

Hắn lập tức tỉnh lại, trên người tỏa ra hào quang, vảy vàng xuất hiện, giáp nước lam nhạt cũng thuận thế bao trùm cơ thể.

Chỉ nghe ầm một tiếng vang trầm thấp.

Một thanh hỏa mâu do lửa đỏ sậm ngưng tụ thành bắn lên lồng ngực Thạch Mục.

Hoa lửa bắn ra xung quanh, ánh sáng trên giáp nước chập chờn dao động không ngừng, cố gắng đón đỡ luồng lực lượng to lớn kia.

Nhưng mà không đợi giáp nước tiêu tan lực lượng hỏa mâu, bên trong cửa động đột nhiên lóe lên ánh sáng tím.

Một điện cầu tím to bằng đầu người xẹt xoẹt bay ra, trực tiếp đánh lên vị trí hỏa mâu bắn trúng.

Ầm một tiếng vang thật lớn.


Điện cầu kia nổ tung ở trước ngực Thạch Mục, ánh sáng xanh lam tán loạn, mấy chục miếng vảy vàng bong ra, giáp nước lẫn đồ đằng kim lân đồng thời vỡ tan.

Thạch Mục rên lên một tiếng, cả người từ trong cung điện bay ngược ra ngoài, áo ở nơi ngực hóa thành tro tàn, lộ ra da thịt, máu me đầm đìa.

Nhưng ngay sau đó, miệng vết thương xuất hiện ánh sáng xanh lập lòe, bên trên xuất hiện hoa văn như vân gỗ, nhìn qua giống như một mảnh vỏ cây, vết thương nhanh chóng phục hồi với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Thân hình Thạch Mục vừa hạ xuống đất liên như cá chép lật mình đứng dậy, tứ chi có chút tê tê.

Nhưng vào lúc này, một con khôi lỗi di thú ba đầu sư tử từ bên trong chạy chồm ra ngoài.

Cao hơn ba trượng, trên người hào quang rạng rỡ, khí tức đạt tới Thiên Vị hậu kỳ, vô cùng uy mãnh.

Ánh mắt Thạch Mục ngưng lại, trong lòng thầm than một tiếng, xem ra linh văn bảy màu ở ngực hiện giờ đã không thể tỏa ra linh quang bảy màu khiến những khôi lỗi thủ hộ nơi này lui binh được rồi.

Suy nghĩ một chút, nơi ngực lại được vảy vàng và giáp nước bao trùm, quyền phải sáng lên ánh sáng trắng.

Đúng lúc này, con khôi lỗi dị thú kia đã nhào ra, một cái đầu há rộng, một thanh hỏa mâu đỏ sậm đột nhiên bắn ra, tấn công về phía Thạch Mục.

Quyền phải Thạch Mục đột nhiên vung lên, một đạo quyền ảnh trắng xóa bay ra, đánh lên trên hỏa mâu.

Chỉ nghe ầm một tiếng.

Đốm lửa bắn khắp nơi, thanh hòa mâu kia vỡ vụn thành mấy đoạn.

Nhưng ngay sau đó một quả điện cầu tím một lần nữa đánh tới trước người.

Mũi chân Thạch Mục điểm một cái, lui về sau mấy trượng, xoay cổ tay một cái, Như Ý Tấn Thiết côn nắm trong tay.

Trường côn trong tay đưa ra trước, đánh lên trên điện cầu.

Ầm một tiếng.

Điện cầu tím nổ tung, tia điện bắn khắp nơi.

Ngay sau đó, trong tay Thạch Mục sáng ngời, một ngọn lửa trắng phun trào, bao trùm cả Như Ý Tấn Thiết côn.

Bóng người di động về phía trước nhanh chân nhảy lên, trường côn trong tay đánh ra quang ảnh trắng xóa, lấy tư thế ép xuống như núi lớn, đánh về phía con khôi lỗi ba đầu.