Huyền Giới Chi Môn

Chương 774: Thâm nhập Côn Luân (1)

Thạch Mục chờ trong điện một chút, liền nghe thấy tiếng kèn kẹt vang lên, kiếm khí trắng xóa nhằng nhịt quét khắp nơi.

Ngay sau đó, tên nam tử trung niên Quan Bạch kia trong tay cầm trường kiếm bạc, bóng người quỷ mị lóe lên, tiến vào.

Ánh mắt quét một vòng trong điện, trong mắt tràn ngập vẻ đề phòng.

Nhưng mà chỉ chốc lát sau vẻ đề phòng kia đã chuyển thành nghi hoặc.

- Khúc sư muội, tiểu tử kia không trốn ở trong điện, hẳn là đã trốn ra ngoài!

Quan Bạch la lớn.

Tiếng nói của hắn vừa ra, sau cây cột ở trước người hắn không xa có hào quang xanh nước biển đột nhiên lóe lên, dập dờn như gợn sóng.

Ngay sau đó, bóng người Thạch Mục đột nhiên từ sau màn nước vô hình bay ra, bên quyền phải lóe lên ánh sáng trắng, mạnh mẽ đánh tới chỗ Quan Bạch.

Quan Bạch cả kinh, trường kiếm trong tay vội vàng vung lên, hóa ra tầng tầng kiếm ảnh màu bạc, ánh bạc sáng chói dệt thành một tấm lưới kiếm, che ở trước người.

Cùng lúc đó, trên người lóe lên ánh bạc, một chiếc áo giáp màu bạc hiện ra, bốn phía phù văn lượn lờ, muốn bảo vệ những vị trí hiểm yếu như ngực bụng lại.

Tư thế tiến công của Thạch Mục không hề đình trệ lại chút nào, ánh sáng trắng trên tay sáng gấp đôi.

Ầm một tiếng thật lớn.

Lưới kiếm bạc ngay khi chạm phải ánh sáng trắng lập tức vặn vẹo, tán loạn.

Quyền phải Thạch Mục không hề có chút dừng lại nào, đánh lên ngực Quan Bạch.


Chuyện này nói thì lâu nhưng diễn ra chỉ trong nháy mắt!

Khúc Hinh còn chưa kịp trả lời Quan Bạch đã thấy cửa điện ầm ầm vỡ vụn, thân thể Quan Bạch như một chiếc bao tải rách, bị quăng ra ngoài

Nhìn thấy áo giáp nơi ngực của Quan Bạch bị phá nát cùng vết thương cháy đen, Khúc Hinh sợ hãi kêu lên.

- Đây là... Cửu Chuyển huyền công, ngươi rốt cục là ai!

- Các ngươi muốn đuổi theo tìm cái chết, vậy chớ có oán ta.

Thạch Mục từ trong điện đi ra, nói.

Thấy Quan Bạch có thực lực cao hơn mình còn chết thảm, sắc mặt Khúc Hinh tái nhợt, mũi chân điểm lui về sau mấy bước, trong tay nhanh chóng bấm pháp quyết.

Bầu trời trên đầu Thạch Mục đột nhiên tối sầm lại, một đám mây đỏ lửa bay tới, từ bên trong truyền ra tiếng sấm rền vang.

Chỉ thấy Khúc Hinh quát một tiếng, sau đó phóng ra các điểm sáng bay vào trong mây lửa, bên trong đám mây lập tức có từng tảng thiên thạch lửa từ trên giáng xuống.

Thạch Mục bước ra một bước, một tay phất lên, Lam Tinh phiên bay ra, đột nhiên tuôn ra lượng lớn ánh sáng xanh nước.

Một bức tường nước hình vòng cung che trên đỉnh đầu Thạch Mục, bảo hộ hắn ở bên dưới.

Ầm ầm ầm...

Từng tiếng nổ lớn vang lên.

Mấy chục tảng đá lửa nện lên tường nước, giống như rơi vào trong biển sâu, sau khi bắn ra một ít sóng nước liền không chút tiếng động.


Chỉ chốc lát sau, toàn bộ thiên thạch lửa kết thúc, ngoại trừ phạm vi tường lửa bao trùm, xung quanh Thạch Mục đã không còn một nơi nguyên vẹn, tòa cung điện đổ nát phía sau người ầm ầm sụp đổ, hoàn toàn biến thành phế tích.

Chân mày Thạch Mục cau lại, Lam Tinh phiên trong tay múa lên, tấm tường nước khổng lồ kia cuốn ngược ra, đánh về phía Khúc Hinh.

Hai tay Khúc Hinh không ngừng bắt pháp quyết trước người, một tấm gương đồng hình tròn đỏ thẫm hiện ra giữa hư không.

Ánh mắt Thạch Mục đảo qua liền thấy chiếc gương đồng kia to bằng đầu người, bên trên khắc đầy hoa văn hỏa diễm, giống như một món pháp bảo hạ phẩm.

Chỉ nghe vù một tiếng.

Một ngọn lửa đỏ sậm từ trong gương đồng bắn ra, hình thành một bức tường lửa giữa không trung, ầm ầm va chạm với tường nước của Thạch Mục.

Nước lửa gặp nhau, giữa không trung có tiếng xèo xèo vang lên, lượng lớn sương mù trắng bốc lên.

Ánh mắt Thạch Mục ngưng lại, tai bên trái đột nhiên sáng lên ánh sáng đen, từng sợi hàn khí màu trắng sinh ra, tràn vào trong tường nước.

Tiếng răng rắc vang lên.

Bức tường nước xanh lam lập tức ngưng kết thành băng cứng, nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống, ngọn lửa tắt ngúm.

Tiếng ầm ầm nổ vang.

Tường băng to lớn chèn ép ngọn lửa đánh xuống, tạo thành một hố sâu mười trượng trên mặt đất.

Vô số bảnh băng vụn bay khắp nơi, thân hình Khúc Hinh ở gần đó, bay ngược ra.

Vừa hạ xuống đất, thân hình còn chưa đứng vững đã có một thanh kiếm màu xanh đâm xuyên qua lồng ngực.

Phụt một tiếng.

Thanh Minh kiếm đâm xuyên qua cơ thể, lóe lên bay ngược trở về trong tay Thạch Mục.

Ánh mắt Thạch Mục quét nhìn thi thể của hai người, phất tay một cái, hai chiếc nhẫn chứa đồ bay vào lòng bàn tay hắn.

Sau đó hắn nhặt chuôi trường kiếm màu bạc cùng tấm gương đồng đỏ thấm dưới đất lên, không rảnh kiểm tra lại, phất tay đánh ra hai quả cầu lửa, thiêu hủy thi thể, sau đó xoay người tiến về phía sau Thanh Ly cung.

Qua chừng nửa canh giờ, Triệu Tiễn dẫn theo hai tên đệ tử Thanh Lan Thánh địa khác chạy tới gần nơi này.