Huyền Giới Chi Môn

Chương 1410: Nhân thần hợp nhất (2)

Trong ánh sáng màu vàng, hai cái đầu lớn của Thạch Mục hơi nghiêng sang một bên, nuốt ánh sáng vào. Một cái đầu con vượn cực lớn lại một lần nữa hiện ra. Mà ở hai bên sườn của hắn, ngoài hai đôi cánh tay ra, lại sinh ra hai cánh tay tráng kiện. Rốt cuộc hắn đã biến thành trạng thái ba đầu sáu tay, lại không khác gì với con vượn lớn mặc giáp màu vàng hắn đã nhìn thấy năm đó.

- Ngao...

Thạch Mục không nhịn được hưng phấn, ngửa mặt lên trời gầm thét một tiếng. Lần này hắn tiến giai Thần Cảnh hậu kỳ, tuy là chỉ vượt qua một tầng cấp, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được số lượng linh lực trong cơ thể của mình bay vọt. Hắn có thể cảm nhận được thân thể mình đã phát sinh ra biến đổi vè mặt bản chất.

Nhưng cụ thể có cái gì khác, trong chốc lát, hắn cũng không cảm nhận rõ được. Chỉ đợi sau này ở trong thực chiến, lại thể hiện ra.

Đợi sau khi hưng phấn mới vào Thần Cảnh hậu kỳ dần dần biến mất, toàn thân Thạch Mục chợt hiện ra kim quang. Hình thể hắn thu nhỏ lại một cách kịch liệt. Cuối cùng hắn một lần nữa hóa thành dáng vẻ Nhân tộc.

- Không tệ, không tệ!

Lịch Thăng phi thân đi tới bên cạnh Thạch Mục, vừa cười vừa nói.

- Đa tạ tiền bối.

Thạch Mục thi lễ một cái nói.

Thời khắc này trong bí cảnh Thương Nguyệt, thảm thực vật có khô héo vàng vọt, không còn bừng bừng sức sống giống như lúc đầu. Ngay cả nguyên khí thiên địa trong thiên địa ban đầu vốn vô cùng dồi dào, cũng biến thành rất loãng.

Ý cười trên mặt Lịch Thăng không giảm. Hắn khoát tay áo, ra hiệu Thạch Mục không cần đa lễ.

- Đúng rồi. Năm đó Công Thâu Tử chế luyện pháp khí Tử Thúy Lô, có phải đang ở chỗ ngươi hay không?

Lịch Thăng mở miệng nói.

- Tiền bối làm sao biết được Tử Thúy Lô này ở chỗ này của ta?

Chân mày Thạch Mục nhíu lại, có chút kinh ngạc nói.


- Vỏ Thiên Cơ Côn của ngươi chính là xuất phát từ trong Tử Thúy Lô. Trước ngươi đi qua Cửu Long Tỏa Kim Giáp, rõ ràng cũng sử dụng Tử Thúy Lô một lần nữa rèn qua. Cái này ta còn nhìn ra được. Lại nói tiếp, thế nào lại không thấy ngươi mặc món bảo giáp đó?

Lịch Thăng có chút ngạc nhiên hỏi.

- Thời điểm ta độ kiếp, Cửu Long Tỏa Kim Giáp bị thiên lôi công kích, tổn thương nặng nề. Nhưng ta vẫn không có thời gian chữa trị. Vì vậy cũng không có mặc nó.

Thạch Mục giải thích.

- Vừa lúc, trước đó ngẫu nhiên tìm được một bức trận đồ thượng cổ có năng lực cường hóa phòng ngự của chiến giáp. Ban đầu ta vốn muốn giúp ngươi một lần nữa chế luyện Cửu Long Tỏa Kim Giáp. Hiện tại liền sử dụng Tử Thúy Lô thuận tiện cùng nhau chữa trị tổn thương ban đầu.

Lịch Thăng vừa cười vừa nói.

- Lịch Thăng tiền bối, Tử Thúy Lô này vốn chắc hẳn đã bị hủy. Chỉ vì tinh hồn của Công Thâu Tử tiền bối không tiêu tan bám vào ở trên thân lò, mới giữ được nó lại. Nhưng cũng chỉ có ba lần cơ hội luyện khí. Trước đó ta đã dùng qua hai lần. Lần này lại dùng nữa, tinh hồn Công Thâu Tử tiền bối sẽ phải hoàn toàn tiêu tan.

Thạch Mục có chút khó xử nói.

Lịch Thăng nghe vậy, trầm tư một lát, sau đó mới mở miệng nói:

- Ta mặc dù không quen Công Thâu Tử, nhưng cũng biết si danh của hắn, một lòng say mê luyện khí. Không ngờ sau khi chết tinh hồn lại bất diệt, bám vào phía trên lò luyện khí. Thật sự khiến người ta kính nể. Nhưng ngươi cũng biết, hắn bám vào phía trên lò luyện khí là vì chuyện gì?

- Luyện khí.

Thạch Mục không cần nghĩ ngợi, lập tức đáp.

- Đã như vậy, ngươi còn có nhìn không ra?

Lịch Thăng vừa cười vừa nói.

- Ta hiểu được.


Ánh mắt Thạch Mục nhất thời sáng lên, nói.

Công Thâu Tử chết cũng muốn bám hồn ở trên Tử Thúy Lô, còn không phải là để có thể chế luyện ra, một thần khí kinh thiên động địa tới?

Như vậy, nắm chắc một cơ hội cuối cùng này chế luyện tốt Cửu Long Tỏa Kim Giáp, chẳng phải là một lần giao phó tốt nhất cho Công Thâu Tử, khiến cho hắn có thể có một kết cục hay nhất.

Dứt lời, bàn tay hắn vung lên. Một cái lư đồng màu tím lập tức hiện ra, được một lực lượng nâng lên, lơ lửng ở trên không trung.

Trong miệng Thạch Mục lập tức mặc niệm vài câu, phất tay đánh ra một đạo ánh sáng, lóe lên trôi qua, tiến vào bên trong lò.

Trên Tử Thúy Lô nhất thời dâng lên một đợt những ánh sáng màu tím, từ trong khe hở hẹp dài kia bay ra một cái bóng màu xanh, ngưng tụ thành bóng dáng một lão già gầy gò. Đó chính là Công Thâu Tử.

Bóng dáng Công Thâu Tử vừa hiện lên, liền vòng quanh Tử Thúy Lô vài vòng, trong miệng kêu to:

- Bảo bối tốt, bảo bối tốt...

Mà khi hắn thấy khe nứt trên Tử Thúy Lô, lại không nhịn được thở dài nói:

- Đáng tiếc, đáng tiếc...

Thạch Mục thấy thế, trong lòng cũng thầm thở dài. Công Thâu Tử thậm chí ngay cả Tử Thúy Lô cũng không nhớ được.

- Công Thâu Tử tiền bối.

Thạch Mục tiến lên thi lễ một cái, thần sắc cung kính.

- Ngươi là người nào?

Quả nhiên, Công Thâu Tử hoàn toàn không nhớ ra được Thạch Mục là người nào.

- Tiền bối...

Thạch Mục còn chưa nói hết lời, chỉ thấy thân hình Công Thâu Tử đột nhiên chuyển động một cái, vọt về phía hồ nước huyết sắc bên dưới.

- Đây là... Nước Minh Hà? Ha ha... Không ngờ là nước Minh Hà! Lần trước nhìn thấy nước này, sợ là đã hơn trăm năm. Thật không nghĩ tới còn có thể có duyên lại nhìn thấy nó!

Công Thâu Tử có vẻ rất hưng phấn, hét lớn.