Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 613: Mã số 010 - sau khi tan học (7)

Ngày 28 tháng 3 năm 2002, phân tích file ghi âm. File ghi âm**.

“... Em còn hỏi anh ấy là ai, có muốn chơi chung với em không, nhưng anh ấy không để ý đến em...”

Click!

“Trong khu dân cư không có âm thanh. Tôi nói này, chuyện này rốt cuộc là do thứ gì gây ra vậy? Linh hồn của thứ gì đó sao?”

“Xem ra thì có vẻ đúng đấy.”

“Thứ này có chút kì lạ, vẫn chưa thể xác định được bản thể của nó là cái gì?”

Ngày 29 tháng 3 năm 2002, điều tra về những vụ chết người liên quan đến học sinh tiểu học ở thành phố Dân Khánh, tìm kiếm thông tin đứa bé trai cao khoảng một mét hai, mặc áo thể dục màu đen và quần thể dục màu xanh da trời.

Ngày 1 tháng 4 năm 2002, liên lạc với cha của người uỷ thác là Lý Kiến Quốc. File ghi âm 01020020401.wav.

“Chào ông Lý.”

“...”

“Có lẽ bây giờ ông cũng đã biết về tình trạng của con trai ông rồi đúng không?”

“Tôi biết chứ, nó cần phải được đưa đến bác sĩ để tiến hành chữa trị, có thể là giống như mẹ của nó vậy...”

“Trước đó chúng tôi đã liên lạc với anh Lý và chị Lý để nói về điều tra mới nhất của chúng tôi, ông không biết sao?”

“Cậu muốn tôi tin rằng trên đời này có ma sao? Ha! Tiểu Tôn trước đó còn nói các cậu là người tốt, không phải là kẻ lừa đảo, tôi thấy các cậu đang muốn thả dây dài câu cá lớn thì có!”

“Những manh mối mà chúng tôi điều tra được đều từ khu dân cư mà anh Lý đang sống.”

“Dù sao chỉ là trẻ con! Có một thằng nhóc không quen mặt ở đó thì đã làm sao?”

“Nếu là bình thường thì sẽ không sao cả, nhưng nếu đặt chung với những chuyện mà anh Lý gặp phải thì đây lại là một manh mối. Ông Lý, chúng tôi đang muốn tìm hiểu về những chuyện liên quan đến đứa trẻ đó, ông có ấn tượng gì không?”

“Không có.”

“Vậy thì tại nơi ông đang làm việc là trường tiểu học trực thuộc Đại học Dân Khánh có từng xảy ra chuyện gì bất thường không?”

“Nếu như cậu muốn hỏi về chuyện quái dị thì không có!”

“Có những hiện tượng có thể ông không xem nó là hiện tượng quái dị, có những manh mối cũng không phải là hiện tượng quái dị. Chúng tôi muốn giúp con trai ông, tôi nghĩ ông cũng muốn con trai mình khoẻ mạnh, sống một cuộc sống bình thường đúng không. Chúng ta đều có chung một mục tiêu. Xin ông hãy suy nghĩ kĩ lại xem, ông có từng nhìn thấy, nghe thấy bất cứ chuyện gì chỉ cần là có liên quan đến tình trạng hiện giờ của anh Lý...”

“Tôi nói là không có. Nếu như có thì làm sao mà tôi không nhớ ra được? Tôi cũng không cần thiết phải giấu các cậu làm gì! Không có thật. Tôi chưa từng nghe có ai nói rằng trong trường có ma, cũng chưa từng nghe nói qua trong trường chúng tôi có bé trai nào bị chết cả.”

“Nếu là như vậy thì chúng tôi sẽ bắt tay vào điều tra từ những chỗ khác vậy.”

Ngày 8 tháng 4 năm 2002, nhận được cuộc gọi từ Lý Kiến Quốc. File ghi âm cuộc gọi 200204081328.mp3.

“A lô, Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp xin nghe.”

“...”

“A lô?”

“Tôi là Lý Kiến Quốc, cha của Lý Thành Đình.”

“Chào ông Lý, cho hỏi có phải ông đã phát hiện ra được gì rồi không?”

“...”

“Ông vẫn còn ở đó chứ?”

“Tôi... Ở chỗ tôi có tìm được một bức tranh, bức tranh của học trò vẽ, là học trò trước đây, khoảng vài năm trước, chúng có vẽ một vài thứ...”

“Chúng tôi qua đó xem thử được không?”

“Buổi… Buổi tối các cậu đến đi.”

“Qua chỗ ở của anh Lý Thành Đình sao?”

“Ừ.”

“Vâng ạ.”

Ngày 8 tháng 4 năm 2002, đi đến nơi ở của người uỷ thác. File ghi âm 01020020408.wav.

“Làm phiền mọi người rồi.”

“Các cậu ngồi đi.”

“Là cái này sao?”

“Ừ.”

Soạt soạt...

“Ông Lý, cho hỏi ông tìm thấy bức tranh này ở đâu vậy? Còn có thể liên lạc được với tác giả của những bức tranh này không?”

“Cha?”

“Cha, rốt cuộc là... Chính là đứa trẻ này, tôi đã nhìn thấy đứa trẻ này, còn có trong khu dân cư nữa! Cha!”

“Phù... Tôi... Tôi ở trong trường… trong phòng mĩ thuật... Những tác phẩm của học sinh thì chúng tôi sẽ thu lại, có một số thì sẽ trả về, còn một số thì được giữ lại trong trường. Bức này là… Trong cái túi giấy đó đựng những bức tranh do học sinh vẽ trong một cuộc thi vẽ tranh được tổ chức vào khoảng năm năm trước, những bức tranh này đều là... Chủ đề vẽ tranh là ‘Mái trường của tôi’, có rất nhiều tác phẩm. Tôi chỉ là... Tôi có nói đến chuyện này với một người giáo viên khác, ông ấy nói rằng đã từng nhìn thấy...”

“Ông Lý, ông đừng vội, xin ông hãy từ từ nói. Chúng tôi muốn biết chi tiết về toàn bộ câu chuyện.”

“Ừ... Lần đó các cậu đến tìm tôi... Tuy… Tuy là tôi... Nhưng sau khi đến trường thì tôi có hỏi qua những người khác, có một giáo viên dạy môn mĩ thuật nói rằng ông ấy từng nhìn thấy một cậu nhóc mặc áo đen, quần xanh da trời. Cậu nhóc đó không phải là học sinh trường chúng tôi, trường chúng tôi quy định toàn bộ học sinh đều phải mặc đồng phục.”

“Ông ấy từng nhìn thấy cậu bé đó ở trong trường sao?”

“Không phải, là nhìn thấy trong đây, trong những bức tranh này. Lúc nãy tôi nói qua rồi, trường tổ chức một cuộc thi vẽ, đề tài là ‘Mái trường của tôi’, ông ấy là giám khảo, những bức tranh được thu lại có vẽ bao nhiêu cậu bé như thế nên ông ấy nhớ được.”

“Lúc đó ông ấy có hỏi qua học sinh vẽ tranh không?”

“Không có. Ông ấy không chú ý đến chuyện này. Bản năng của những đứa trẻ trong giai đoạn đó là mô phỏng, không phải giống như kiểu sao chép mà người lớn thường hay nói, mà là nhìn thấy có người khác vẽ hình người như vậy, thì những người khác cũng bắt chước vẽ theo.”

“Cảnh vật trong những bức tranh này đều không giống nhau.”

“Đúng vậy, bởi vậy ông ấy không có nghĩ nhiều như thế, lúc đó cũng không ai để ý đến chuyện này. Tác phẩm đoạt giải trong kì thi lần đó cũng không phải là những bức tranh này.”

“Năm năm trước... Nếu như vậy có nghĩa là học sinh vẽ những bức tranh này đã tốt nghiệp rồi?”

“Ừ.”

“Chúng tôi sẽ liên lạc với những học sinh vẽ những bức tranh này để điều tra rõ ràng mọi chuyện.”

“... Cậu ta… là ma sao?”

“Theo tình hình trước mắt thì không phải. Có thể là linh thể của thứ gì đó, hoặc đây là một hồn ma phát sinh biến dị.”

“Sao cơ?”

“Chúng tôi phải tìm được cậu ta, tận mắt nhìn thấy cậu ta rồi mới dám chắc chắn được.”

“Tôi… Tôi không có bị điên, đúng không?”

“Anh Lý, đề nghị lúc trước của chúng tôi vẫn có hiệu lực. Cho dù thật sự là bị trúng tà đi chăng nữa, đối với một vài đương sự thì chúng tôi vẫn khuyên người đó nên đến bệnh viện để kiểm tra sức khoẻ và tiến hành chữa trị. Khả năng chịu đựng của mỗi người là khác nhau, sức khoẻ tinh thần của mỗi người cũng khác nhau. Điều này không có liên quan gì đến việc có bị ma ám hay không.”

“Tôi… Tôi biết rồi...”

“Chúng tôi sẽ đưa anh ấy đi bệnh viện kiểm tra. Còn cái thứ đó...”

“Bên chúng tôi sẽ xử lý thứ đó. Anh Lý này, nếu như anh có nhìn thấy cậu nhóc đó thì phiền anh hãy gọi điện thoại cho chúng tôi giống như lần trước. Tính đến thời điểm hiện tại thì cái thứ đó vẫn không biểu hiện ra tính công kích, nhưng chúng tôi không biết sau này nó có thay đổi gì không.”

“Tôi… Tôi biết rồi.”

Ngày 10 tháng 4 năm 2002, liên lạc được với một trong những tác giả của những bức tranh đó là Trang Nghị Bân. File ghi âm 01020020410.wav.

“Em là Trang Nghị Bân đúng không? Chào em.”

“Hả? Chào… Chào các anh...”

“Đây là danh thiếp của bọn anh.”

“Cái gì? Các anh... Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị sao?”

“Oa!”

“Có thể nói chuyện với em một lát được không? Ở trong quán bên kia thế bào? Tụi anh có thể mời em.”

“Hả?”

“Đám bạn của em cũng có thể đi theo.”

“Trang Nghị Bân, đi thôi!”

“Ồ...”

...

“Các anh… Tại sao các anh lại tìm em?”

“Có phải là các anh định mời cậu ấy gia nhập vào nhóm không?”

“Trang Nghị Bân, có phải em đã từng nhìn thấy ma không?”

“Không có đâu ạ!”

“Mấy người các em theo anh đi gọi thức ăn đi.”

“Sao vậy? Tụi em không thể nghe sao?”

“Bạn trẻ à, bọn anh đang nói chuyện quan trọng. Các em cũng muốn ăn gì đó đúng không? Gà rán, khoai tây, còn muốn ăn gì nữa?”

“Không cần phải lo. Chúng ta ngồi trong đây, xung quanh có nhiều người như vậy, bọn anh sẽ không thể làm gì được em đâu.”

“Ồ...”

“Vậy tụi tớ đi qua bên kia. Trang Nghị Bân, nếu bọn họ có làm gì cậu thì gọi tụi tớ nhá.”

“Được rồi, tớ biết rồi.”

...

“Chuyện là như vậy... Không biết em có còn nhớ bức tranh này không?”

“Ồ? À... Bức tranh này... Bức tranh này hình như là lúc em học tiểu học...”

“Có phải em từng nhìn thấy cậu bé này ở trong trường không?”

“À...”

“Có vấn đề gì sao?”

“Em... Anh đột nhiên nói đến chuyện này...”

“Lúc em nhìn thấy cậu bé ấy thì có tình huống như thế nào?”