Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 614: Mã số 010 - sau khi tan học (8)

“Em nhìn thấy cậu ta ở trong trường học đấy. Trong trường chỉ có cậu ta là không mặc đồng phục, trường tụi em có quy định là phải mặc đồng phục. Bọn em có hỏi cậu ta nhưng cậu ta không có trả lời. Lúc... Lúc đó hình như là em học lớp ba hoặc lớp bốn... Em cũng không nhớ nữa. Em khi ấy cũng chẳng nghĩ gì nhiều. Nhưng anh đột nhiên nói như vậy thì em lại cảm thấy... Cái người đó... Cái thứ đó... Em thấy hơi sợ...”

“Em nhìn thấy cậu bé ấy ở chỗ nào trong trường? Vào khoảng lúc nào? Cậu ta đang làm gì?”

“Ở rất nhiều chỗ. Thông thường là vào lúc tan học, tụi em nhìn thấy cậu ta đứng ở ngay kế bên hoặc là ở chỗ xa hơn một tí. Bọn em cũng chỉ hỏi cậu ta một lần đó thôi. Cậu ta chỉ đứng ở đó, hình như là… hình như là đang nhìn về phía bọn em thì phải? Em cũng không chắc chắn nữa. Cậu ta thật sự là ma sao?”

“Bọn anh còn chưa biết cậu ta là gì. Em chỉ biết về cậu ta có nhiêu đây thôi sao? Có từng nghe ai khác nhắc đến cậu ta không?”

“Hết rồi, có nhiêu đấy thôi ạ. Có lẽ cũng có khá nhiều người nhắc đến cậu ta đấy. Trong trường cũng có rất nhiều bạn khác từng nhìn thấy cậu ta, nhưng mà... hình như không ai biết cậu ta từ đâu tới. Đúng rồi! Có một bạn, lúc đó ở lớp bên cạnh có một bạn không phục, nói với cô giáo là vì sao có bạn thì không cần mặc đồng phục còn cậu ta thì nhất định phải mặc, hình như là đang nói đến cậu bạn kia. Cô giáo còn nói là cậu ta nói bậy. Bạn đó bình thường cũng khá nghịch ngợm.”

“Ừ, anh hiểu rồi. Cậu bé ấy có thường xuyên xuất hiện không? Mỗi lần tan học đều có thể nhìn thấy cậu bé ấy sao?”

“Hình như là vậy... Em cũng không nhớ rõ lắm, có lúc nhìn thấy nhưng có lúc lại không.”

“Cám ơn em.”

“Trang Nghị Bân, mọi người đang nói gì vậy?”

“Ồ, chuyện này...”

“Vậy các em cứ ngồi ăn đi, tụi anh về trước đây.”

“Á...”

“À, cái này...”

“Cậu bé, em nghĩ được chuyện gì sao?”

“Cái cậu này hình như là một học sinh của trường chúng em. Không phải trường học bây giờ mà là trường tiểu học.”

“Đầu To, cậu cũng từng nhìn thấy cậu ấy sao?”

“Em từng nhìn thấy cậu bé này sao?”

“Đúng ạ. Sao vậy... Cậu ta... Có vấn đề gì sao?”

“Em có thể nói kĩ hơn về tình hình khi em nhìn thấy cậu bé này không?”

“Hả? Em gặp cậu ấy ở trong trường...”

“Cậu ta có phải là ma không?”

“Oa, các anh đều từng nhìn thấy ma rồi à?”

“Chắc không phải đâu? Cậu ấy chỉ là một đứa học sinh...”

“Em gặp cậu ta vào lúc nào, khi đó tình huống ra sao?”

“Lúc tan học thì em có từng nhìn thấy cậu ta... Lúc đó hình như em học lớp năm, mỗi lần tan học thì em đều nhìn thấy cậu ta. Cậu ta đứng trên hành lang, có lúc thì đứng ở nhà vệ sinh hoặc là trên sân vận động, cảm giác quái quái sao ấy... Lúc đó tụi em nhìn thấy cậu ta, còn bảo rằng cậu ta chắc là em học sinh lớp dưới, chắc khoảng lớp một, bởi vậy... Cậu ta không phải là người sao? Em sẽ không sao chứ ạ?”

“Tụi em chỉ nhìn thấy mỗi cậu ta thôi đúng không? Không nhìn thấy có thứ gì khác sao? Có nghe thấy tiếng động lạ gì không?”

“Không có.”

“Không có, cậu ta không lên tiếng nói chuyện.”

“Cám ơn hai em.”

Ngày 12 tháng 4 năm 2002, nhận được cuộc gọi từ người uỷ thác. File ghi âm cuộc gọi **.

“A lô, chào anh Lý...”

“Phù, tôi...”

“Anh lại gặp phải những chuyện đó sao? Bây giờ chúng tôi lập tức qua đó...”

“Không, không phải... Không phải chuyện đó!”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Nó đang ở bên ngoài...”

”Ai? Đứa trẻ đó sao?”

“Đúng vậy, nó đang ở bên ngoài... Đang bấm chuông cửa nhà tôi... Tôi nhìn thấy rồi! Tôi... Nó đang ở ngoài kia, đứng ở trước cửa...”

“Anh bình tĩnh đã, bây giờ chúng tôi sẽ lập tức qua đó.”

“Ực...”

Ngày 12 tháng 4 năm 2002, đi đến nơi ở của người uỷ thác. File ghi âm**.

“Hình như là chạy rồi, không nhìn thấy thứ gì cả.”

“Ừ.”

...

“Anh Lý?”

Két!

“Anh Lý, anh vẫn ổn chứ?”

“Nhìn… Nhìn tôi rất ổn à? Tôi thật sự là sắp... sắp không chịu đựng được nữa rồi...”

“Xin đừng căng thẳng, hãy thả lỏng người ra. Lúc nãy anh gọi đến cho chúng tôi nói là cậu bé đó đang bấm chuông cửa nhà anh sao?”

“Đúng vậy, nó...”

“Ồ, Tiểu Lý đó à!.”

“Dì Triệu...”

“Lúc nãy dì có bảo Thành Thành qua tìm cậu, nhưng cậu không có ở nhà. Cái áo này có phải là của nhà cậu không, rơi trên ban công nhà dì này.”

“Hả? À, cảm ơn dì...”

“Dì Triệu.”

“Ừ?”

“Lúc nãy dì có nói là bảo đứa bé nhà dì qua đưa đồ cho anh Lý sao?”

“Đúng vậy.”

“Đứa trẻ cao khoảng cỡ này sao dì?”

“... Cao hơn một chút. Cậu Lý, đây là...”

“Đây là bạn của cháu.”

“Ồ... Nếu không còn chuyện gì nữa thì dì về nhà nấu cơm đây.”

“Vâng, cám ơn dì.”

“Có lẽ chỉ là tưởng tượng thôi.”

“Ừ... Tôi... Hức...”

...

“... Những gì mà chúng tôi điều tra được lúc này chỉ có như thế. Anh Lý, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, dựa theo tiến độ điều tra hiện giờ của chúng tôi thì muốn điều tra rõ ràng về lai lịch của đứa trẻ đó rồi sau đó đưa ra những giải pháp cụ thể, e rằng sẽ phải tốn rất nhiều thời gian. Tinh thần của anh không được tốt lắm, chuyện này không nên tiếp tục kéo dài thêm nữa.”

“...”

“Chúng tôi hy vọng rằng anh có thể hợp tác với chúng tôi.”

“Ý cậu là sao?”

“Đứa trẻ đó thường xuất hiện ở trong trường sau giờ học, hoặc cũng có thể xuất hiện ở những khu vực nhà ở có nhiều trẻ em. Chúng tôi càng nghiêng về tình huống trước hơn.”

“Ý cậu là... Tôi...”

“Đúng vậy, chúng tôi mong rằng anh có thể hợp tác với chúng tôi, tìm một ngôi trường nào đó, sau khi tan học thì đợi đứa trẻ đó tự xuất hiện.”

“Không, tôi! Tôi không làm được... Cái chuyện đó...”

“Trước giờ cậu nhóc đó vẫn chưa từng ra tay tấn công anh đúng không? Những đứa trẻ có thể nhìn thấy cậu ta cũng không hề bị thương tổn gì cả. Tôi nghĩ là anh nên suy nghĩ lại về phương án này. Cách này có hiệu quả hơn rất nhiều so với việc anh ngồi ở trong nhà chờ đợi.”

“Nhưng mà, chuyện đó...”

“Anh chỉ cần xem những thứ đó như ảo giác của anh là được rồi, chúng tôi sẽ bảo vệ anh thật tốt.”

“...”

“Anh đã suy nghĩ xong chưa?”

“Tôi phải bàn bạc lại với người nhà...”

“Đương nhiên là được.”

Ngày 15 tháng 4 năm 2002, nhận được cuộc gọi từ người uỷ thác. File ghi âm cuộc gọi**.

“A lô, chào anh Lý.”

“...”

“Anh suy nghĩ thế nào rồi?”

“Cha tôi… có thể đi chung không?”

“Không được. Trừ chúng tôi ra không được có người nào khác nữa. Trong những lần trước, lúc anh gặp phải những chuyện đó là lúc anh đang ở một mình đúng không?”

“... Thật sự sẽ không có nguy hiểm gì chứ?”

“Chúng tôi sẽ bảo vệ anh.”

“Vậy... Được... Ở trường tiểu học trực thuộc Đại học Dân Khánh được không? Cha tôi có thể nói trước một tiếng với bên trường học, sau khi tan học... Ở trường tiểu học Bích Hải thì chắc là không được...”

“Đương nhiên có thể.”

Ngày 16 tháng 4 năm 2002, đi chung với người uỷ thác đến trường tiểu học trực thuộc Đại học Dân Khánh. File video**.

Trên màn hình hiện lên hình ảnh một ngôi trường, trên bức tường đá trước cổng trường có treo tấm biển đề tên trường – Trường tiểu học trực thuộc Đại học Dân Khánh.

Diện tích của ngôi trường không hề nhỏ, đứng cách cửa chính khoảng mười mét thì có thể nhìn thấy một toà nhà dạy học cao bốn tầng, cả toà nhà sơn màu vàng nhạt, có một vài chỗ được sơn màu đỏ gạch để tô điểm thêm cho ngôi trường. Ở phía bên phải là sân bóng rổ và sân thể dục, trên những bức tường xung quanh trường đều có những bức tranh sơn dầu do học sinh vẽ, nhìn vào tràn đầy trí tưởng tượng và rất thú vị.

Ống kính được kéo gần lại, quay về phía cổng trường.

Có một ông lão tóc bạc bước ra từ trong phòng bảo vệ. Lưng ông ấy thẳng tắp, nhìn rất khỏe mạnh, chỉ là sắc mặt không được tốt lắm.

“Cám ơn ông, ông Lý.” Lúc này bỗng vang lên tiếng nói của Ngô Linh.

“Thật sự không có vấn đề gì chứ?” Ông lão hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

“Chúng tôi sẽ bảo vệ anh Lý thật tốt.” Ngô Linh trả lời.

Ông lão khẽ chau mày, nhìn lướt qua cái ống kính máy quay.

“Các cô cậu vào đi.”

Ông ấy quay người bước về phía phòng bảo vệ, nói gì đó với bảo vệ cổng.

Lúc này bên ngoài màn hình vang lên những tiếng bước chân hỗn loạn.

Sau khi đi qua một dãy hàng lang dài thì đi đến toà nhà dạy học chính của trường.

Toà nhà dạy học được xây theo kiểu hình chữ hồi (回), hình chữ hồi này hơi dẹt, ở giữa là một con đường lát đá, đứng trên con đường lát đá kia ngẩng đầu lên nhìn bầu trời thì sẽ khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt.

Cửa chính đối diện với cửa sau, phía sau toà nhà dạy học còn có thêm những bộ phận nhô ra ngoài.

“Bên này là phòng giáo viên, bên kia là phòng dạy học, hai bên có nhà vệ sinh, đi qua bên kia còn có phòng học đa chức năng, phòng mĩ thuật…” Ông Lý chỉ bên nọ chỉ bên kia, giới thiệu với mọi người: “Các cậu... muốn chọn chỗ nào?”

“Đi xem phòng học đa chức năng ở bên kia xem.” Diệp Thanh nói.