Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 612: Mã số 010 - sau khi tan học (6)

“Về sau thì bị thêu dệt thành một câu chuyện ma sao?”

“Đúng vậy, mọi người đều nói là cô giáo đó đã ám theo cái cậu nhóc con trai lãnh đạo thành phố kia, vẫn luôn âm hồn không tan. Sau này cậu nhóc đó trở nên điên điên khùng khùng, thường nói là nhìn thấy cô giáo kia, cảm thấy rất sợ hãi, thường xuyên nhốt mình ở trong phòng. Sau đó nhà họ hình như là dọn đi nơi khác rồi, cả nhà cùng dọn đi nơi khác. Nhưng cô giáo đó không đi đầu thai, nếu như gặp phải những đứa trẻ lì lợm thì cô ấy sẽ xuất hiện. Phải nói sao nhỉ… Chuyện này có chút giống như cái chuyện ‘buổi tối sẽ có ma quỷ ra ăn thịt người’ mà phụ huynh hay dùng để hù doạ con mình ấy. Nhưng chuyện này thì chỉ có giáo viên nói thôi. Những cô cậu học trò tuổi còn nhỏ, chỉ là nhất thời hứng thú, chúng sẽ không nhớ mãi chuyện này.”

“Vâng. Câu chuyện này quả thật khá là thú vị. Còn có chuyện gì khác không?”

“Mấy cái khác thì tôi cũng không có ấn tượng gì cả. Tôi chỉ nhớ được mỗi chuyện này thôi.”

“Cám ơn cô giáo Trương.”

Ngày 26 tháng 3 năm 2002, nhận được cuộc gọi từ người uỷ thác. File ghi âm cuộc gọi**.

“A lô, chào anh Lý...”

“Bọn chúng... Bọn chúng!”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy, anh Lý?”

“Ý tôi là những đứa nhóc đó, chúng nó đang ở đây!”

“Trong nhà anh sao? Bây giờ chắc là anh đang ở nhà nhỉ?”

“Không… không phải... Tôi ở trong nhà, bọn chúng thì đang ở bên ngoài!”

“Ý anh là, học sinh của cái lớp học mà anh nhìn thấy lúc trước ấy, bây giờ chúng đang ở trước cửa nhà anh sao?”

“Đúng vậy, ở trong khu dân cư... Bọn chúng đang ở dưới lầu... Tôi có nghe thấy tiếng ồn ào, rất đông... Lúc nãy tôi có ra ban công để xem thử! Bọn chúng đang ở ngoài kia, đang ở bên dưới... Phù!”

“Anh đang ở nhà một mình sao?”

“Ừ, vợ tôi vẫn chưa về, tôi một mình...”

“Bây giờ chúng tôi sẽ qua đó liền. Nếu như được thì phiền anh đem điện thoại hướng về phía ban công được không?”

“Hả? Để tôi xem thử độ dài của dây điện thoại...”

“Ừ, được.”

...

“Được rồi, bây giờ tôi đang đứng ở ngoài ban công. Các cậu nghe thử xem, các cậu cũng nghe thấy tiếng ồn đúng không?”

“...”

“Các cậu nghe thấy chưa? Hic…”

“Nghe thấy, chúng tôi đã nghe thấy rồi.”

“Ha!”

“Nhưng chỉ như vậy thì chúng tôi vẫn chưa thể chắc chắn được đây là một hiện tượng quái dị.”

“Cái gì?”

“Ma Cô.”

“Có nghe được tiếng ồn của con nít, nhưng số lượng rất ít, có thể nghe ra được là có khoảng mười mấy đứa trẻ. Cái con số này à, khó nói lắm. Các cậu cũng nghe thấy đúng không?”

“Ừ, không nghe ra được là có bao nhiêu người, nhưng có thể nghe ra là tiếng con nít.”

“Sao cơ? Các cậu đang nói gì vậy?”

“Anh Lý, chúng tôi muốn nói là nếu như vào giờ này ở trong khu dân cư có mười mấy đứa trẻ đang chơi đùa với nhau thì đó là một chuyện rất bình thường thôi. Gần nhà anh cũng có một cái nhà trẻ đúng không? Cũng có rất nhiều những đứa trẻ đi học...”

“Không phải đâu! Bình thường không có đông như vậy đâu!”

“Anh Lý, xin anh bình tĩnh lại đã, bây giờ chúng tôi sẽ qua chỗ anh.”

“Tôi... Được...”

Ngày 26 tháng 3 năm 2002, đi đến nơi ở của người uỷ thác. File ghi âm**.

“Các cậu cuối cùng cũng đến rồi! Tôi...”

“Anh Lý, bây giờ anh vẫn ổn chứ? Có nghe thấy tiếng ồn đó không?”

“Không có. Lúc nãy đã... không còn nghe thấy...”

“Chồng à, đây chính là những người mà anh nhắc đến...”

“Ừ, chính là bọn họ.”

“Chào chị Lý.”

“Ồ, chào các cậu, mau vào nhà đi.”

“Cám ơn. Làm phiền hai người rồi.”

...

“Chị Lý, chắc chị cũng đã nghe chồng chị kể qua đầu đuôi chuyện này rồi nhỉ?”

“Ừ, đúng vậy... Tôi...”

“Chị Lý về từ lúc nào vậy? Lúc chị về nhà có nghe thấy, nhìn thấy những gì giống như lời của anh Lý nói không?”

“Ừm... Tôi có nhìn thấy trong khu dân cư có rất nhiều trẻ con, xung quanh cũng có rất nhiều. Giờ này đúng lúc đang là giờ tan học mà...”

“...”

“Anh Lý, trong số những đứa trẻ đó, anh có ấn tượng đặc biệt với đứa trẻ nào không?”

“... Tôi không dám nhìn lâu... Không có...”

“Anh Lý, dựa theo tình hình trước mắt thì chúng tôi vẫn rất khó để chắc chắn rằng đây là một hiện tượng quái dị.”

“Phù... Tôi cũng không biết nữa... Tôi cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì...”

...

“Làm phiền các cậu.”

“Không cần khách sáo.”

“Cái chuyện đó, tình trạng của chồng tôi...”

“Chúng tôi không phải là bác sĩ, nhưng nếu xét theo mặt chuyên môn của chúng tôi thì loại tình trạng này của anh Lý quả thật là khá kỳ lạ.”

“Ừ. Chắc các cậu cũng đã biết về chuyện của mẹ chồng tôi rồi nhỉ?”

“Đúng vậy.”

“Tôi cảm thấy anh ấy... Anh ấy không chịu tin như vậy. Cám ơn các cậu đã khích lệ anh ấy đi kiểm tra sức khoẻ. Lúc mới đầu anh ấy nói với tôi những chuyện này, tôi còn cảm thấy chuyện này quá hoang đường, còn bảo các cậu là đồ lừa đảo nữa.”

“Cũng không có gì đâu. Chị đừng để trong lòng.”

“Tôi đang nghĩ là, các cậu có thứ gì có thể trấn an được anh ấy không?”

“Chị muốn nói đến...”

“Lúc mẹ chồng tôi tiến hành chữa trị, bác sĩ có dặn người trong nhà là phải chiều bà ấy hơn. Anh ấy tin rằng chuyện này là do ma quỷ gây ra, vậy thì hãy dùng những cách mà anh ấy tin tưởng để giải quyết... Các cậu thấy có được không?”

“Bây giờ còn chưa thể hoàn toàn loại bỏ khả năng đây là một hiện tượng quái dị được.”

“Tôi biết chứ. Không phải tôi không tin tưởng các cậu, tôi cũng tin những thứ này mà. Là như thế này, cho dù đây có phải là do ma quỷ gây ra hay không, nhưng trước lúc đó thì tâm lý anh ấy đã không còn chịu đựng được nữa rồi.”

“Ừ, tôi hiểu rồi. Phòng nghiên cứu chúng tôi có bán bùa hộ thân. Nếu như có nhu cầu thì hai người có thể mua để đeo. Nhưng thứ này cũng giống như là thuốc vậy, không phải là loại có bệnh thì trị bệnh, không có bệnh thì tăng cường sức khoẻ. Nếu đeo bùa hộ thân bên mình, có khả năng là vốn dĩ không có chuyện gì nhưng khi đeo vào lại có chuyện.”

“Á...”

“Nếu như chị có ý định như vậy thì chúng tôi đề nghị chị nên đưa anh Lý đi đến những nơi như là chùa miếu để cúng bái, thắp nén nhang.”

“Ừ, như vậy cũng được. Tôi chỉ sợ là anh ấy không chịu tin thôi.”

“Để chúng tôi khuyên anh Lý.”

“Vậy thì cám ơn các cậu nhiều lắm.”

Ngày 27 tháng 3 năm 2002, điều tra về khu dân cư mà người uỷ thác đang sinh sống. File ghi âm.

... Rè rè...

“... Khoảng hơn năm giờ, vào thời điểm đó mỗi ngày đều giống nhau, đều là lúc mọi người tan làm còn học sinh thì tan học, từ trước đến giờ đều ồn ào như vậy.”

...

“... Không có, không có nhìn thấy. Đều là những đứa trẻ quen biết cả.”

...

“... Hôm qua sao, chắc cũng giống như hôm nay thôi mà.”

...

“... Không có, đều là...”

“Bà nội!”

“Ai! Con đừng chạy nữa, con xem này, cả người mồ hôi mồ kê! Uống chút nước trước đi!”

“Ực ực...”

“Hôm qua bà không nhìn thấy có đứa trẻ lạ mặt nào sao?”

“Hả? À ừ, không có, tôi không nhìn thấy có đứa trẻ lạ mặt nào. Đứa trẻ nhà cậu đi lạc sao?”

“Không...”

“Hôm qua à, có chứ!”

“Em trai à, em nói gì vậy?”

“Thiên Thiên, con đang nói bậy cái gì đó?”

“Chẳng phải các anh nói là có đứa trẻ lạ mặt nào hay không sao? Em có nhìn thấy đó.”

“Thật sao Thiên Thiên?”

“Vâng.”

“Em nhìn thấy đứa trẻ lạ mặt đó ở đâu vậy? Cậu bé ấy trông như thế nào?”

“Ở bên kia ạ, anh ấy đứng ở bên kia, là… là một anh trai lớn hơn em, cao hơn em. Em còn hỏi anh ấy là ai, có muốn chơi chung với em không, nhưng anh ấy không để ý đến em.”

“Vậy cậu bé ấy mặc quần áo như thế nào?”

“Quần thể dục màu xanh da trời, áo thể dục màu đen.”

“Ừ. Cậu bé chỉ đứng ở đó thôi sao? Có làm gì khác không?”

“Không có. Anh ấy đứng ở đó, nhìn về chỗ kia.”

“Nhìn về vị trí đó sao?”

“Vâng.”

“Sau đó cậu ta chạy đi đâu rồi, em có nhìn thấy không?”

“Không, em không biết nữa.”

“Ái chà, cậu bé đó thật sự đi lạc rồi sao?”

“Rất có thể đây là đứa trẻ mà chúng cháu đang cần tìm. Đây là số điện thoại của bọn anh, em trai à, nếu như em nhìn thấy cậu ta thì có thể gọi điện thoại báo cho tụi anh biết được không?”

“Bà nội...”

“Ừ, chúng tôi biết rồi. Chúng tôi nhìn thấy cậu nhóc đó thì sẽ gọi điện thoại báo cho các cậu.”

“Cám ơn.”

...

“Sếp, ở đây không có chút âm khí nào cả.”

“Ừ.”

“Gã Khờ, điều này không phải chúng ta đã biết từ trước rồi sao? Dù ở đây thật sự có gì thì đó cũng không phải là ma.”

...