Khổ cực tướng quân rồi!
Hàn Vương Thành cười ha hả tiễn Chu Kê Thạch đi, sau đó quay lại nhổ một miếng nước bọt:
- Một đám tiện nô thô bỉ, dám ở trước mặt Cô mà làm càn. Nếu không phải hôm nay bên người Cô không có ai để dùng, thì đã không tha cho ngươi
rồi! Nhưng Tử Phòng bọn họ đến rốt cuộc lúc nào sẽ đến chứ?
Gã lẩm bẩm một chút, lại thở dài một hơi.
Có thị vệ đưa cơm nước tới, trong đó có năm bẫu Tứ Thủy Hoa Điêu.
Từ lúc Lưu Khám chuyển xưởng rượu tới Giang Dương đã đổi tên Tứ Thủy
Hoa Điêu trước đây thành Lão Diễu Lô Châu, càng ngày càng trở nên có giá trị, có khi còn là vô giá, dù có tiền cũng không mua được.
Hàn Vương Thành uống rượu, ăn cơm, nhoáng cái đã qua một thời gian, rượu đủ cơm no, người cũng đã lâng lâng.
- Vương Thượng, sứ giả của Cát tướng quân chờ lâu quá rồi, Ngài có đi gặp bọn họ một chút không?
- Gặp quỷ ấy...
Hàn Vương Thành lầm bầm nói:
- Gặp là đòi lương thảo đòi binh, có cái gì mà gặp, không gặp, không gặp!
Người hầu cận quay người định đi, Hàn Vương Thành lại gọi giật lại.
- Bỏ đi, gặp một lần nữa vậy. - Gã nói xong, tiếp tục phân phó người hầu cận:
- Chuẩn bị chút thức ăn qua loa đặt ở đây đi. Để sứ giả của Cát Anh
nhìn thấy, đường đường Hàn Vương hôm nay cũng phải ăn thức ăn đạm bạc,
đến lúc đó xem Cát Anh còn nói gì được nữa không.
Nói thêm,
Hàn Vương Thành chẳng có bản lĩnh gì, nhưng loại khôn vặt này thì lại có đấy. Gã đứng lên đi đến nội đường, cởi phục sức hoa mỹ ra, thay vào y
phục vải thô, mặc thêm vào một bộ áo giáp tê giác, bôi lên mặt hai vết
nhọ đen, sau đó soi gương chỉnh trang mình lại một lúc, rồi mới hài lòng gật đầu, tỏ ra bộ dạng uể oải, trở lại chính đường. Chỉ thấy một thanh
niên gầy gầy, mặc bộ áo giáp tê giác rách nát, quỳ một gối xuống, đang
chờ Hàn Vương Thành.
Ừm, nhìn đúng là thân tín của Cát Anh.
Phải biết rằng dưới trướng Cát Anh hầu hết là không có áo giáp hộ thân, thanh niên này mặc bộ giáp tê giác tuy rằng cũ nát, nhưng người bình
thường không thể được phân phối như thế. Nhưng người này có chút lạ mắt, tựa như chưa từng gặp bao giờ.
Hàn Vương Thành lại không chút nào hoài nghi, ngồi xuống vị trí chủ, chán ghét
nhìn thức ăn trên bàn, cầm lấy một miếng bánh biến thành màu đen, sau đó nói với thanh niên:
- Ngươi là do Cát tướng quân phái tới sao?
- Hồi bẩm Vương Thượng, chính là tướng quân phái tiểu nhân tới đây.
- Vậy dùng cơm nước chưa?
Hàn Vương Thành giả bộ:
- Cô vừa từ bên ngoài trở về, vừa lúc cũng muốn dùng cơm, không bằng cùng nhau dùng đi.
Nói xong, gã gọi người hầu đứng bên:
- Người đâu, chuẩn bị cơm canh đi
Thanh niên cũng không cự tuyệt, trầm giọng nói:
- Tạ ơn Vương thượng!
- Cát tướng quân phái ngươi tới, có gì bẩm báo?
- Khởi bẩm Vương thượng, hôm nay Cát tướng quân bên ngoài thành Lâu
Thương bắt được một mật thám. Từ trong miệng mật thám biết một tin tức
động trời.
Hàn Vương Thành đang cầm chiếc bánh đen chỉ muốn lộn mửa, nghe vậy lập tức tiện thể đặt chiếc bánh xuống:
- Là tin tức gì?
- Trong thị trấn Đồng có người âm thầm câu kết với Lâu Thương!
- Hả?
Hàn Vương Thành kinh hãi hô lên:
- Có điều tra rõ là ai chưa?
- Việc này...
Vẻ mặt thanh niên do dự, nhìn thoáng về phía hộ vệ ở ngoài phòng. Hàn
Vương Thành lập tức ý thức được, việc người câu kết với Lâu Thương chắc
chắn là hạng người quyền cao chức trọng. Trong đầu gã hiện ra gương mặt
của Chu Kê Thạch, liền giật mình một cái, mặt lộ vẻ khẩn trương.
- Ngươi tiến lên nói.
- Tuân mệnh!
Thanh niên tiến lên vài bước, thấy khoảng cách với Hàn Vương Thành
không quá mười bước, ở giữa là bàn ăn, nhưng không quá trở ngại. Hàn
Vương Thành hạ giọng nói:
- Cát tướng quân có nói người đó là ai không?
- Người đó là....Ta!
Thanh niên đột nhiên bật người lên, nhanh như chớp đánh về phía Hàn
Vương Thành. Hàn Vương Thành đang nghiêng tai lắng nghe, không ngờ thanh niên nhào tới, lập tức hét "a" một tiếng, muốn né tránh nhưng đã không
còn kịp rồi. Từ trong tay thanh niên lóe lên hàn quang, xẹt qua yết hầu
của Hàn Vương Thành, một chùm máu tươi phụt ra, Hàn Vương Thành bưng cổ, muốn kêu to nhưng không phát ra được âm thanh gì.
- Thích khách!
Hộ vệ bên ngoài tựa như phát hiện bên trong phòng có biến cố, vội vọt
người vào. Nhưng thanh niên không chút hoang mang, mắt thấy một gã hộ vệ trong đó đã tới trước mặt, tay đột nhiên vẩy lên, phi ám khí vào giữa
ngực hộ vệ, chân nhẹ nhàng hất bảo kiếm đặt trên bàn trước khi ám sát
Hàn Vương Thành, bảo kiếm bắn lên, y thuận tay bắt lấy.
Một
gã hộ vệ khác tới trước mặt, đâm kiếm ra. Thanh niên đứng trên bàn quay
toàn thân lại, thuận thế đá bàn ra, chiếc bàn dài bắn về phía hộ vệ. Hộ
vệ vội vàng quay kiếm về đón đỡ, nhưng đúng lúc này, thanh niên đã rút
bảo kiếm ra, thả người bay lên trời, chính là một chiêu "Thương ưng bác
thỏ".
Bảo kiếm của Hàn Vương Thành không phải là thần binh
lợi khí gì, nhưng cũng là một thanh kiếm tốt. Tốt xấu gì cũng là Hàn
Vương, tuy rằng nghèo túng, trong tay khó có thể có thần binh gì, nhưng
muốn có một thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn xứng với thân phận thì
không khó. Lại nói, thanh kiếm trong tay Hàn Vương Thành cũng được coi
là danh kiếm, là Giản Vương triều Chu chế tạo, tên là Tuấn, được lưu
truyền từ thời Ngũ Đại, cũng tượng trưng cho thân phận của Hàn Vương
Thành. Trên người Hàn Vương Thành thì thanh kiếm này là đáng giá nhất.
Thanh niên nâng kiếm lên, giẫm chân tại chỗ bay lên trời, lúc xẹt qua người hộ vệ kia, Tuấn kiếm chém ngang giết chết hộ vệ.
Lúc này xa xa có tiếng bước chân hỗn loạn vọng đến, thanh niên không hề sợ hãi, dùng bảo kiếm chặt những vật dễ cháy ở trong sảnh, châm lửa,
ngọn lửa loáng cái bùng lên. Hàn Vương Thành vì để thể hiện thân phận
Hàn Vương của mình, đã cướp đoạt từ trong dân gian một tấm da hổ sặc sỡ, vật dễ cháy bám lên tấm da hổ, rất nhanh lan ra, rồi nhanh chóng lan
tới rèm vải thưa, bùng lên.
Phòng xá khu Tứ Hồng kết cấu đều dùng gỗ là chính, cho nên ngọn lửa loáng cái đã lan rất nhanh.
Thanh niên xoay người, đi tới bên cạnh thi thể của Hàn Vương Thành,
nâng bảo kiếm lên chặt bỏ thủ cấp của gã xuống, lại tìm một tấm vải đen
bọc lại, rồi nâng kiếm lao ra phòng khách.
- Có thích khách, có thích khách!
Y cũng hét to, đón theo tiếng la hét của hộ vệ:
- Mau cứu Vương Thượng, Vương thượng còn ở trong phòng, nhanh cứu Vương Thượng đi.
Thanh niên kêu to, khiến tất cả hộ vệ đều ngây ra, đã coi y là người một nhà, còn có một gã hộ vệ tiến lên quát:
- Nhanh đi thông tri Chu tướng quân!
Thanh niên liên tục gật đầu, bước nhanh rời đi. Mà thế lửa lúc này cũng đã lan ra ngoài, vương cung lúc này trong nháy mắt đã trong biển lửa.
Từng luồng khói đen bốc lên vô cùng kinh người. Chu Kê Thạch suất bộ hạ vừa đi trưng binh trở về, mới vào cửa thành lại thấy ngọn lửa lớn bốc
lên cao, không khỏi ngây dại.
- Tướng quân, không hay rồi, có thích khách ám sát Vương Thượng, Vương cung cháy rồi!
- Cứu hỏa, mau đi cứu hỏa!
Còn chưa nói xong, chỉ thấy phía bắc thành đột nhiên cũng bùng lên khói đen, đầu Chu Kê Thạch "ong" lên một tiếng, đó chính là nơi tích trữ
lương thảo.
- Mau cứu hỏa, nhanh đi cứu hỏa!
Rốt
cuộc là cứu hỏa nơi nào, Chu Kê Thạch cũng không nói rõ. Y luống cuống,
khiến người bên cạnh càng rối loạn. Là đi Vương cung cứu hỏa, hay là đi
thành bắc cứu hảo. Trên đường cái trở nên hỗn loạn, tất cả mọi người như ruồi không đầu, loạn thành một mớ.
- Địch tập kích, là địch tập kích!
Trên cửa thành lầu đột nhiên có người hô to, có binh sĩ chỉ về phương hướng ngoài thành xa xa, mặt lộ vẻ kinh khủng:
- Nhanh lên quan thành đi.
Trên vùng quê, một đội kỵ quân như gió lao tới, trong bóng đêm mông
lung, chỉ thấy bụi mù cuồn cuộn, giống như một con hắc long từ đêm đen
dâng đến.
Trong thành rối loạn, ngoài thành cũng rối loạn...
Từ phía bắc thành, cũng có một đội kỵ quân đang lao nhanh tới, một viên đại tướng dẫn đầu, mặc áo giáp tê giác, đầu đội Đâu ngao màu đen, tay
cầm một binh khí hình thù kỳ lạ, chiến mã đang cưỡi vô cùng thần tuấn,
đang hí lên những tiếng hí cuồng bạo.
- Chu tướng quân ở đâu, Chu tướng quân ở đâu..thành bắc bị địch tập kích, lương thảo bị thiêu
hủy hết rồi...Chu tướng quân ở đâu!
Lúc này, Chu Kê Thạch
cũng bừng tỉnh lại, nghe người nọ gọi, không khỏi giận tím mặt. Ngươi
không thấy phiền sao? Mọi người đều đang rối loạn, ngươi lại kêu như
thế, chẳng phải là khiến mọi người càng thêm hoảng hay sao? Bên ngoài
còn có quân địch nữa.
- Ta chính là Chu...
Chu Kê
Thạch thúc ngựa ra khỏi đoàn người, đón lấy đội kỵ quân kia, vừa đi vừa
hô to, trong lòng cũng đang thấy kỳ lạ: Huyện Đồng ta có một đội kỵ đội
hay sao? Sao ta không biết nhỉ..Hừ, khổ người này thật lớn dọa người!
Không đợi Chu Kê Thạch nói xong, người kia đã tới trước mặt y. Ngựa như rồng, nhanh như tia chớp, người như hổ, xích kỳ cuộn gió, một tia hàn
quang rất mờ xẹt qua không trung, Chu Kê Thạch thậm chí còn chưa kịp
phản ứng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì máu đá bắn lên, đầu người đã
rơi xuống.
Máu tươi từ trong lồng ngực phụt ra, cả người Chu Kê Thạch cũng theo đó mà ngã xuống.
- Ta biết, ngươi là heo!
Ngươi kia cười lạnh một tiếng, cuốn Xích Kỳ, chụp lấy thi thể của Chu Kê Thạch lên ngựa.