Hình Đồ

Chương 379: Trong Hùng có một môn đồ Thanh Ngư (1)

Trận chiến Lâu Thương đã duy trì liên tục tròn ba này.

Ngày

thứ nhất, Lâu Thương đầu tiên là bày kế dụ ra để giết chết Tần Gia, sau

đó chủ động xuất kích, đánh bại Hàn quân ở dưới thành Lâu Thương, sở bộ

của Cát Anh hao binh tổn tướng.

Nhưng Cát Anh cũng có năng

lực, suốt đêm chính đốn binh mã, mặc dù tử thương vô số, nhưng vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối như trước. Kế tiếp Cát Anh càng thận trọng hơn, phải

đứng vững đầu trận tuyến mới triển khai công kích mãnh liệt đối với Lâu

Thương. Nhưng không thể phủ nhận, cuộc công kích của Cát Anh đích xác

hung hãn, sĩ tốt dưới trướng không sợ chết, chỉ là lúc trước Lâu Thương

này đã được thiết kế xây dựng bởi sự lo lắng trên nhiều phương diện yếu

tốt, lại được Lưu Khám thiết kế, lại có Khổ Hành Giả Biệt Mặc thêm một

bước hoàn thiện, có thể nói là phòng thủ kiên cố. Cát Anh tuy binh mã

nhiều, nhưng cũng chỉ có thể bóp cổ tay thở dài.

Từ tấn công

chính diện, sẽ tùy thời gian để đánh lén phòng bị Trắc Bảo. Nếu muốn

đánh lén Trắc Bảo trước, thì nhất định phải thận trọng đột kích chính

diện Lâu Thương. Muốn một ngụm nuốt được Trắc Bảo và chủ thành cũng

không phải là dễ dàng. Một Trắc Bảo, chỉ an bài ba trăm người luân phiên ra trận, có thể chống đỡ được sự tấn công của thiên quân vạn mã. Còn

nữa, dù là đánh hạ được Trắc Bảo, chủ thành Lâu Thương chỉ cần đẩy đổ

xuống thạch dũng là có thể dễ dàng cắt đứt thông lộ.

Đánh

Trắc Bảo, không bù đắp đủ cái mất nhưng nếu không đánh Trắc Bảo, cảm

giác trong cổ họng như bị xương cá mắc vào, khó chịu muốn thổ huyết mà

thôi.

Cát Anh mấy lần muốn dụ Lâu Thương một lần nữa ra khỏi

thành quyết chiến, nhưng trong thành lại không có phản ứng. Không biết

làm sao hơn, Cát Anh chỉ có thể dùng mạng người để đi lấp lỗ thủng này,

xóa đi háo chiến với Lâu Thương. Lâu Thương tiêu hao chủ yếu là nhân

lực, mà Cát Anh tiêu hao chủ yếu là đồ quân nhu lương thảo, để xem ai

không chống đỡ được trước! Nếu không phải bất đắc dĩ, Cát Anh thật sự

không muốn làm như thế.

Chỉ trong một ngày đêm, Cát Anh mất

đi ba bốn ngàn người. Mười thành binh mã đã mất đi một thành, dù là nhân mã Cát Anh đông đảo cũng không chịu được sự tiêu hao như vậy. Trong

doanh tràn ngập tiếng kêu rên khóc lóc, quanh quẩn tại bầu trời Lâu

Thương. Điều duy nhất đáng ăn mừng chính là một ngày này Lâu Thương chỉ

sợ cũng tổn hại không ít binh mã, chắc còn lại một hai trăm người thôi.

Đã đâm lao phải lao theo, nếu như lúc này lui lại, có thể tưởng tượng ra tình hình sẽ như thế nào.

Tất cả binh mã đều là do lưu dân và dịch phu bỏ trốn mà tạo thành, nói

trắng ra chính là một đám ô hợp. Thời gian thuận lợi, đám này tuyệt đối

là như lang như hổ, chỉ khi nào gặp phải cảnh thất bại, đừng nói mấy vạn đại quân, cho dù là hơn mười vạn, trên trăm vạn, trong nháy mắt cũng sẽ bị diệt tan như khói.

Lâu Thương phải đánh, hơn nữa nhất định phải đánh hạ.

Từ ngày đầu tiên bắt đầu tác chiến, Cát Anh đã phái người quay về huyện Đồng báo cáo, thỉnh cầu ba nơi là huyện Đồng, Hạ Tương, Thủ Lự mạnh mẽ

tuyển mộ binh lính.

Để xem Lâu Thương ngươi có thể đánh được nữa không?

Để xem ngươi có còn bao nhiêu nhân mã có thể tham chiến!

Nói thật ra, Hàn Vương Thành tuyệt đối không phải là quân chủ anh minh. Chu Kê Thạch và Cát Anh mặc dù thiện chiến, nhưng lại không phải là chi sĩ mưu trí. Cũng giống như Lý Tả Xa phân tích vậy, Cát Anh lập Hàn

Vương Thành tuy rằng đã thoát khỏi thân phận giặc cỏ, nhưng Tứ Hồng này

là thuộc đất Sở, lực hiệu triệu của Hàn Vương Thành tại đây cũng không

quá lớn mạnh. Người có cách nghĩ chiến lược tuyệt đối sẽ không đặt chân ở Tứ Hồng. Căn cơ của Hàn quân là ở trên lãnh thổ của Cố Hàn, cũng chính

là quận Toánh Xuyên hiện nay. Cát Anh không nên đánh Lâu Thương mà hẳn

là nhanh chóng tập kích bất ngờ quận Toánh Xuyên.

Hiện tại

chịu ảnh hưởng của Trần Thiệp đã làm nghĩa quân các nơi nổi dậy như ong. Trần quận tiếp giáp với quận Toánh Xuyên đã rơi vào trong tay Trần

Thiệp, đang chuẩn bị xuất phát như hổ rình mồi. Tuy rằng không có hành

động gì lớn, nhưng đã tồn tại sự uy hiếp đối với ba nơi là Toánh Xuyên,

Tứ Thủy, quận Nãng. Dưới loại tình huống như này, nếu Cát Anh tập kích

bất ngờ Toánh Xuyên, giơ lên cờ hiệu của Hàn Vương Thành, không chừng

bách tính của Toánh Xuyên lập tức hưởng ứng, dù là trên đường có chút

tổn hại, nhưng cũng có thể coi là một lần luyện binh?

Đáng tiếc, Cát Anh không thấy vậy, Chu Kê Thạch cũng không thấy vậy.

Năm Tần Vương Chính thứ mười tám (tức năm 330 trước Công nguyên), Tần

Nội Sử suất bộ công hãm Tân Trịnh, bắt giữ Hàn Vương An. Lúc đó Vương Tử Thành chỉ có hơn mười tuổi mà bắt đầu cuộc sống lưu ly gian khổ. Hai

mươi mốt năm chạy trốn đã sớm đem hùng tâm của Vương Tử Thành trở nên

mai một sạch sanh, thật vất vả mới thành Hàn Vương, nhưng y nào có tầm

nhìn chiến lược gì? Có thể an nhàn hưởng lạc mới là quan trọng, về phần

quay về quê cũ lại chưa hề suy xét tới.

Cho nên với thỉnh cầu trưng binh của Cát Anh, Hàn Vương Thành và Chu Kê Thạch không chút nào

do dự mà ưng thuận. Trong lúc nhất thời, ba thị trấn gà bay chó sủa, chỉ cần là thanh tráng thì không hỏi căn do liền bắt đi. Hiện tại tập trung ở huyện Đồng, sau đó chuẩn bị đưa tới Lâu Thương. Khu Tứ Hồng vốn không phải là một nơi đông đúc và giàu có gì, gần đây lại trưng binh chẳng

khác gì mổ gà lấy trứng.

Nhưng Hàn Vương mặc kệ!

Mà Cát Anh cũng chẳng quan tâm! Chu Kê Thạch tính tình dữ dằn, nếu có

người chống lại thì không chút do dự mà chém giết ngay.

Trận

chiến tại Lâu Thương tiến hành đến ngày thứ tư, Cát Anh lại một lần nữa

phái sứ giả thỉnh cầu huyện Đồng gia tăng trưng binh hơn nữa để bổ sung

binh lính.

- Trưng binh, trưng binh!

Chu Kê Thạch nổi giận đùng đùng:

- Tứ Hồng này có nhiều điêu dân, nghe tin mộ binh lập tức mang cả nhà

bỏ chạy hết, còn có rất nhiều người tụ chúng phản kháng. Chỉ hai ngày

thôi, dù mộ binh được mấy nghìn người thế nhưng bộ hạ ta cũng tử thương

khá nghiêm trọng. Hắn đánh Lâu Thương thì cứ đánh đi, sao cứ phải gây

khó cho ta? Cứ tiếp tục mộ binh như thế, chỉ sợ toàn bộ Tứ Hồng đều coi

chúng ta là địch rồi, Nếu như hắn không đánh được Lâu Thương, thì đến

lượt ta qua đánh.

Hàn Vương Thành hơn ba mươi tuổi, tính tình nhu nhược, không phải là thủ lĩnh mạnh mẽ. Chu Kê Thạch nổi trận lôi

đình, không còn chút lễ quân thần nào, nhưng Hàn Vương Thành lại làm như không thấy gì, chỉ cười hì hì nói:

- Chu tướng quân đừng tức giận, Cát tướng quân phái người tới cũng không có tội, chỉ là nói chúng ta cần mộ binh mã nhanh hơn thôi. Như vậy đi, sáng sớm ngày mai chúng

ta sẽ đưa toàn bộ người đã được mộ binh hai ngày qua đến đó, cũng chỉ có ba bốn ngàn người thôi nhưng ít nhất có thể chống đỡ được một thời

gian, ngươi thấy thế nào?

Chu Kê Thạch gật đầu:

- Nhưng ba bốn ngàn người này sợ là chẳng có tác dụng gì mấy.

- Cứ phái đi còn hơn là không phái, còn lại là việc của Cát tướng quân. Chúng ta đã tận lực rồi, đưa một nhóm người đi để ngăn cái miệng hắn

lại. Ngươi ở nơi này lại tiếp tục mộ binh một nhóm người mới. Nếu như

đến mức đó mà Cát tướng quân đánh không được Lâu Thương, vậy thì cũng

không thể trách chúng ta, ngươi nói xem có đúng không? Còn nữa, lương

thảo trưng thu cũng chỉ còn một hai vạn thạch thôi, sáng sớm ngày mai

cũng đưa đến đó hết. Nghĩ như vậy, Cát tướng quân mà vẫn còn muốn người

muốn lương, cũng không đến mức há mồm nhanh như vậy. Như thế, chúng ta

chẳng phải là sẽ có nhiều thời gian tiếp tục nghĩ biện pháp khác hay

sao.

Ta nghe nói, một số cựu thần tử của nước Hàn ta đã gom

góp đồ quân nhu và nhân mã, đang tới chỗ chúng ta đấy. Kiên trì một chút đi, có lẽ qua mấy ngày nữa, tình huống sẽ chuyển biến tốt đẹp. Đến lúc

đó chúng ta đánh hạ được Lâu Thương, sẽ không còn phiền não nữa.

Chu Kê Thạch nghe xong cũng chỉ biết nghe theo.

Sắc trời đã tối, Hàn Vương Thành đang định chuẩn bị tiệc rượu, đột nhiên có người báo lại:

- Khởi bẩm Vương thượng, Cát Anh tướng quân phái người đến, nói là có chuyện quan trọng cầu kiến.

Chu Kê Thạch vừa nghe tin này, cơn tức vừa kìm nén xuống lập tức lại bộc phát.

- Chuyện quan trọng, chuyện quan trọng! Cát Anh hắn ngoại trừ muốn

người muốn lương thì còn chuyện gì quan trọng nữa? Mẹ nó, ban đêm vừa

phái người đi, giờ lại phái người tới thúc giục rồi.

- Chu tướng quân bớt nóng, bớt nóng.

Hàn Vương Thành vội vã khuyên bảo Chu Kê Thạch, rốt cuộc cũng làm cho Chu Kê Thạch ngậm miệng lại. Gã suy nghĩ một chút:

- Để bọn họ chờ đi. Nói Cô và Chu tướng quân đều đi đốc xúc lương thảo

rồi, để bọn họ chờ ở trong doanh. Được rồi, đi chuẩn bị chút cơm nước

đạm bạc cho bọn họ đi.

Chu Kê Thạch ngẩn ra:

- Vì sao lại chuẩn bị cơm canh đạm bạc cho bọn họ?

- Không làm thế, sao bọn họ biết huyện Đồng chúng ta khó khăn? Đợi lúc

bọn hắn quay về báo cáo với Cát Anh, huyện Đồng chúng ta hiện tại cũng

thiếu lương thảo, Cát Anh còn không biết xấu hổ đến thúc giục chúng ta

nữa sao? Hắc hắc, hắn biết ngại, thì chẳng phải áp lực bên phía chúng ta sẽ nhẹ hơn hay sao?

Chu Kê Thạch là một người thô lỗ, vốn

sống bằng nghề đánh cá và săn bắt tại Phù Ly, nào hiểu được những ảo

diệu ở phương diện này. Nghe Hàn Vương Thành nói thế, không khỏi khen:

- Vương Thượng quả nhiên cao minh. Chắc hẳn tên Cát Anh sẽ không còn

muốn thúc giục chúng ta nữa. Ta dẫn người ra ngoài một chút, xem có thể

tiếp tục mộ binh được chút nào không. Dù gì cũng phải phun ra, cứ đơn

giản một lần cho hắn nhiều một chút, nói vậy tiếp theo chắc chắn hắn ta

sẽ không còn phái người thúc giục nữa.