Lý Tả Xa nói huyện Đồng là một đám ô hợp, ngược lại cũng không có gì là sai.
Mấy nghìn quân tốt đóng trú tại huyện Đồng này trong đó có sáu phần hầu hết là đóng quân bên ngoài thị trấn huyện Đồng. Lúc xuất hiện địch tập
kích, binh lính huyện Đồng này lập tức cuồn cuộn lao ra, đừng hiểu lầm,
bọn chúng không phải là tổ chức đi chống đỡ, mà là chạy ra khỏi đại
doanh, bỏ trốn bốn phía.
Thế cho nên lúc Quán Anh, Mông Tật
mang theo hai trăm kỵ quân đến trước cửa doanh trại giết địch, thì toàn
bộ doanh trại rộng lớn dĩ nhiên là không một bóng người.
Khắp nơi đều là đao thương bị vứt bỏ, ngay cả cờ hiệu của Hàn Vương Thành
cũng bị trúng tên chi chít không còn nhìn thấy chữ viết trên đó. Về phần trên cửa thành huyện Đồng càng hỗn loạn đến thương cảm. Lưu Khám và Đồ
Đồ dẫn theo ba mươi kỵ quân đuổi theo mấy trăm người, thậm chí hơn một
nghìn người.
Ai còn lo lắng cửa thành nữa!
Vương cung cháy rồi, Chu Kê Thạch bị mất đầu...
Lương thảo bị đốt, địch nhân đột nhiên tiến vào trong thành, còn đánh làm gì nữa?
Lưu Khám vừa truy sát, vừa ngây dại.
Quân Khởi nghĩa chỉ là một đám có trình độ như này thôi sao? Vậy bọn
chúng làm thế nào để đánh tan quân Tần vậy? Chỉ vài chục người còn có
thể truy sát được mấy trăm người, vậy thì quân Tần tại vùng bụng Trung
Nguyên, nhân số trú quân tuy rằng không nhiều lắm, nhưng dù thế nào cũng có hơn mười vạn, sao lại bị đánh bại chứ?
Lưu Khám thật sự không giải thích được, thật sự không giải thích được!
Nhưng lúc này không phải là lúc khiến hắn ngừng tay, ngược lại hắn càng giết đến hung hãn độc địa. Đợi khi đám người Mông Tật giết đến dưới
thành, cửa thành mở rộng thì đã thấy không còn bóng người rồi. Lúc chạy
vào trong thành, nơi đi qua tất cả đều là những lỗ phu ngồi xổm hai tay
ôm đầu, khiến hai người Mông Tật và Quán Anh kêu la oai oái. Trận đánh
này thật con mẹ nó quá thuận lợi mà, nhưng cũng con mẹ nó thật quá nghẹn khuất. Tập kích một đường xa, vậy mà lại chọc đúng một nơi trống không
như này chứ.
Lý Tả Xa làm bạn với Cáp Vô Lương cùng đi vào trong thành huyện Đồng. Thấy tình trạng như vậy, cũng không khỏi khẽ lắc đầu:
- Binh mã như vậy cũng được xem như là trăm vạn người, sao lại có thể thành đại sự được?
Lưu Khám dẫn người xuất hiện ở một góc đường, đám người Mông Tật tiến đến, bẩm báo:
- Quân hầu, trận đánh này chẳng có ý nghĩa gì, thật chẳng có ý nghĩa gì.
Nhìn một đám phu lỗ quần áo lam lũ ngồi xổm ở góc đường mặt không có khí sắc, Lưu khám trầm mặc chốc lát:
- Bọn họ căn bản không biết vì sao lại chiến đấu!
- Hả?
- Chiến tranh có rất nhiều lý do: vì nước nhà, vì thân nhân, vì ôn bão, vì sinh tồn cuộc sống...vô vàn nguyên nhân, nhiều không kể hết. Nhưng
những người này đến chết cũng không biết rốt cuộc mình chiến đấu là vì
cái gì? Nước nhà? Nơi này là đất Sở, không phải là nước Hàn; thân nhân?
Nếu như không phải bọn họ tự ý gây ra thế cục này, thì bọn họ đã đang ở
nhà, đoàn tụ với người thân rồi...Ngươi nhìn bọn họ đi, đến lúc này mà
vẻ mặt vẫn mờ mịt. Sở dĩ ở nơi này, ngoại trừ là bị người ta phiến động, bị người ta mê hoặc ra thì phần nhiều là xuất phát từ tâm lý mù quáng,
bảo sao nghe vậy, tất cả mọi người đều kêu gọi phải đánh, muốn đẩy mình
thống trị Đại Tần, nhưng vì sao lại muốn vậy thì chỉ sợ bọn họ cũng
không rõ.
- Vậy những lỗ phu này...
- Chờ chúng ta đi rồi, bọn họ tự sẽ giải tán, không cần để ý tới bọn họ làm gì. Đúng
rồi, Ly Khâu đâu nhỉ? Có ai thấy y không?
Còn chưa nói xong,
một bóng người từ trên nóc nhà bắn tới, đám người Cáp Vô Lương rút binh
khí ra, thủ thế cùng chém giết đối phương.
- Đừng động thủ, là ta, là ta!
Ly Khâu như vượn như khỉ tránh bảo kiếm của Cáp Vô Lương, xua tay liên tục.
Lý Thành không nhịn được cười, nói:
- Hầu Tử, sau này ngươi đi ra thì nên nói một tiếng, kẻo thần không
biết quỷ không biết dọa nạt người khác, làm bọn ta muốn tính mạng của
ngươi đấy.
Hầu Tử là biệt hiệu mà Mông Tật đặt cho Ly Khâu.
Thật sự không phải là nói Ly Khâu giống khỉ, mà là kiếm thuật của y
siêu tuyệt, tiến lui linh hoạt như vượn, như khỉ. Giang hồ võ lâm, võ
thuật không phân biệt môn phái, nhưng tổng thể mà nói, thiên hạ lấy nam
bắc để tiến hành phân biệt, võ thuật phương bắc đa phần là chiêu số "Đại khai đại hạp", di chuyển cương mãnh; mà kiếm thuật phía nam thì chịu
ảnh hưởng của Hoàng Lão, trong kiếm thuật hầu hết là nhẹ nhanh linh
hoạt.
Kiếm thuật của Cái Nhiếp thuộc trường phái phía Bắc,
khí thế là chính. Vì vậy lúc đó ông có thể một kiếm đánh được Thiết ưng
duệ sĩ, lấy thanh thế đoạt người, chấn nhiếp nhân tâm. Tố chất thân thể
của Ly Khâu còn xa mới bằng Cái Nhiếp, gầy nhẹ linh hoạt, vì vậy Cái
Nhiếp truyền thụ cho y chủ yếu là kiếm thuật phương nam. Thế nhưng Cái
Nhiếp và Ly Khâu dù sao cũng là đi hai sở trường tố chất khác nhau, kiếm pháp truyền thụ có thể tưởng tượng nếu tiến thêm một bước nữa, Cái
Nhiếp cũng sẽ không biết dạy như nào, chỉ có thể để tự mình Ly Khâu gọt
giũa. Ông để Ly Khâu đi theo Lưu Khám, nguyên nhân lớn nhất chính là
muốn Ly Khâu tự tìm kiếm đạo của mình.
Ly Khâu không chút nào để ý lời trêu chọc của Lý Thành, cười ha hả nói:
- Lý công tử, cũng không phải ta sợ bị thương, mà là sợ làm người khác bị thương.
Khẩu khí thật lớn nha!
Ngụ ý nói là, sở dĩ ta kêu dừng tay, là bởi vì sợ nếu đánh thật, chắc
chắn sẽ làm người khác bị thương, chứ không phải là ta sợ.
Y thật sự cũng có tư cách nói lời này.
Ly Khâu tháo bọc vải đen dính đầy máu từ trên thắt lưng xuống:
- Quân hâu, Ly Khâu may mắn không làm nhục mệnh, đã chém được thủ cấp của Hàn Vương rồi.
Lưu Khám nhìn thoáng qua, ý bảo Cáp Vô Lương nhận lấy, cũng không nhìn.
- Lần này nếu Lâu Thương thu hoạch toàn thắng, Ly Khâu ngươi là công đầu tiên đấy.
- Đa tạ Quân hầu đề bạt!
Ly Khâu vừa nói xong, chợt lại nhớ ra gì đó:
- Đúng rồi, lúc nãy ta vừa đi qua một góc thành tây, thấy chỗ đó có rất nhiều người đang vây công một nhóm quân tốt, dự đoán là vì bị ép trưng
binh đến đây mà làm vậy, hình như có mấy trăm người ở đó đang vây đánh
mấy chục quân tốt. Nhóm quân tốt kia dựa vào một tiểu trại, không để cho hơn trăm người đó chiếm ưu thế. Ta vì ở đó quan sát cho nên mới kéo dài thời gian một chút, nếu không đã về sớm để giao lệnh rồi...
- Hiện tại còn đánh không?
Lưu khám hỏi một câu.
- Lúc ta đi thì vẫn còn giao thủ!
Trong thành lúc này đã loạn thành một mớ, tiếng kêu gào la hét hỗn
loạn, Lưu Khám lập tức kêu đám người Mông Tật, Quán Anh, Lý Thành mang
theo nhân mã đi trấn an, còn hắn và Lý Tả Xa cùng Ly Khâu, Cáp Vô Lương
đi đến thành tây. Lưu Khám hiếu kỳ trong quân huyện Đồng vẫn còn đám
quân tốt hay sao?
Muốn nói mấy chục người ngăn cản mấy trăm
đám ô hợp, Lưu Khám cũng không phải là không làm được, nhưng đây không
phải là Lâu Thương, trong quân Huyện Đồng rõ ràng lại có người có thể
chiến đấu ư? Hắn thật sự muốn nhìn nhân vật đó.
Lưu Khám dẫn
theo năm mươi kỵ đi thẳng đến thành tây, ven đường chỉ thấy người người
hốt hoảng bỏ chạy. Hàn Thành đã chết, Chu Kê Thạch cũng đã chết
rồi...nay huyện Đồng trở thành một thành trì vô chủ, tin rằng tình huống của mấy huyện khác trong một thời gian nữa cũng sẽ không tốt đẹp gì
hơn. Hôm nay thoạt nhìn Cát Anh lập Hàn Thành trở thành Vương, ngược lại cũng là một trò khôi hài. Chỉ tiếc, hiện tại Lưu Khám cũng không có
nhiều thời gian và cũng không có năng lực để tiếp chưởng mấy địa phương
thuộc huyện Đồng này. Nếu không thì thật ra cũng có thể hình thành một
quy mô không nhỏ.
Rách nát! Đây là sự đánh giá của Lưu Khám đối với huyện Đồng. Thật là vô vị, không có khí khái, chẳng có gì đáng tiếc.
- Quân hầu!
Lý Tả Xa thúc ngựa tiến lên, khẽ hỏi:
- Ngươi vừa mới nói, chiến tranh có mục đích, vậy mục đích của ngươi là gì?
Lưu Khám ngẩn ra, rồi chợt bật cười.
- Mục đích hiện tại của ta chính là giữ được Lâu Thương, bảo vệ được gia viên mà ta đã một tay lập nên.
- Ồ!
Tựa như Lý Tả Xa có chút thất vọng đối với câu trả lời này của Lưu Khám.
Lưu Khám nói tiếp:
- Về phần sau này...hiện tại ta chưa nghĩ tới. Đúng vậy, có chí lớn
hướng tới đích xác là một chuyện tốt, nhưng tất cả chí lớn này chẳng
phải là đều cần có cơ sở thực lực mới làm nên được hay sao. Nếu không,
có chí lớn hay không ta cũng khó mà làm được.
Ánh mắt Lý Tả Xa sáng lên. Gã nghe ra từ trong lời nói của Lưu Khám có ý tứ gì đó.
- Vậy là nói, đợi khi Quân hầu có thế lực làm căn cơ lớn hơn nữa, thì sẽ có chí hướng lớn hơn đúng không?
- No ấm thì nghĩ chuyện dâm dục, dục vọng không có chừng mực....
Lý Tả Xa mỉm cười, gã khẽ ghìm chiến mã, lặng lẽ đi sau Lưu Khám. Gã ưa thích con người Lưu Khám, nhưng lại không hiểu con người này. Trên đời
này người có chí lớn rất nhiều, đương nhiên rồi, ai mà không có chí lớn, ai mà không có thất bại. Thiên đạo sâu xa, ai có thể biết có thể có
miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống đầu người nào hay không?
Thế nhưng người “cước đạp thực địa”, gặp dịp phải nên có chí lớn hơn
nữa. Trần Thắng, Ngô Quảng hô to khẩu hiệu "Vương hầu, tướng quân, thừa
tướng, há phải có dòng dõi mới làm nên sao" đích xác đã kích thích lòng
người. Nhưng nếu chỉ biết hô khẩu hiệu thôi thì có tác dụng gì? Lý Tả Xa vô cùng hài lòng đối với câu trả lời của Lưu Khám. Hắn là người "cước
đạp thực địa", cũng là người yêu thích "cước đạp thực địa"!
(Cước đạp thực địa: Làm việc vững chãi không mạo hiểm)
Thành tây vốn là đại lao huyện Đồng, đám người Chu Kê Thạch sau khi
chiếm lĩnh huyện Đồng đã mở rộng đại lao này, sửa sang thành một bãi đất trống rất rộng, dùng thanh tráng bị ép trưng dụng tới đây để trông giữ. Nơi này một canh giờ trước còn giam giữ hơn một nghìn người, nhưng lúc
này đã trống trơn.
Đằng trước là một phòng cỏ tranh, có hàng
rào chắn. Nơi này cũng là trạm gác quân tốt canh giữ thanh tráng tạm
giam. Diện tích cũng không quá rộng, có một tòa tiểu tiễn tháp, bên
trong có thể chưa tối đa mười người. Trước hàng rào nằm vắt ngang khoảng chục thi thể, một đám thanh tráng đáng giận giữ tấn công mãnh liệt trạm gác. Mà bên trong hàng rào có sáu bảy người kết trận mà đứng, bảo vệ
tòa tiểu tiễn tháp.
Trên tiễn tháp có một đại hán, vóc người
không quá cao, ước chừng bảy thước sáu, tay cầm một bộ cung cứng, đang
không ngừng bắn về phía thanh tráng bên ngoài.
Tốc độ bắn của gã không nhanh lắm, nhưng mỗi một tiễn đều trúng giữa mi tâm, vô cùng
chuẩn xác. Mặc cho thanh tráng bên ngoài hàng rào tấn công mạnh ra sao,
nhưng người ở đằng trước đều bị gã bắt giết. Mà sáu bảy quân tốt trong
hàng rào này dùng mâu trận ngăn cản, lúc bảy cây trường mâu cản sự tấn
công của thanh trán. Trong lúc tiến lui, khá có kết cấu, khác biệt hẳn
với quân tốt bình thường.
- Ồ, đây chẳng phải là phương pháp kết trận của Lâu Thương ta sao?
Lưu Khám nhìn là nhận ra mâu trận mà sáu bảy quân tốt này sử dụng chính là mâu trận của Lâu Tương. Bởi vì mâu trận của Lâu Thương và mâu trận
của quân Tần sử dụng ít nhiều có điểm khác biệt, trong đó có pha trộn
phương pháp kết trận của Châu Âu thế kỷ mười bốn, điểm khác biệt này
đương nhiên lộ rõ. Nhưng vừa nghĩ kỹ, Lưu Khám lại chợt hiểu. Cát Anh
xuất thân từ Lâu Thương quân, hơn nữa từng là chủ tướng quân doanh ở
làng Đại Trạch. Sau khi tạo phản, có một bộ phận binh sĩ đi theo Cát
Anh. Nói vậy, những người này chắc xuất thân từ quân doanh Đại Trạch
rồi.
Nhưng Lưu Khám vẫn cảm thấy hứng thú đối với người bắn tên ở trên lầu.
Cung cứng trong tay gã có lực khoảng chừng tám thạch đến mười thạch,
người bình thường muốn mở cũng phải có khí lực. Nhưng người này dường
như kéo không chút khó khăn, liên tục bắn ba mũi tên, tay nâng cung, vẫn vững vàng như Thái Sơn, không có chút nào run rẩy.
Xem ra là một cao thủ!
Lưu Khám lập tức hạ lệnh ra kích, mấy chục chiến mã vừa xuất hiện, đám
thanh tráng đang vây công lập tức giải tán. Bọn họ vây công quân tốt
nguyên nhân là bởi vì bọn họ đã bị ép trưng tập đến đây, dựa vào nỗi
phẫn hận mà đánh một hồi, tử thương vô số, không ít người đã mất đi dũng khí, lúc này kỵ quân vừa xuất hiện, thì bọn họ nào có tâm tư mà đánh
tiếp. Quân tốt sau hàng rào thấy đám thanh tráng vây công đã giải tán
hết rồi, đều không tự chủ thở phào một hơi, thế nhưng nam tử trong tiễn
tháp sắc mặt lại trở nên vô cùng khó coi.
Một mũi tên sắc bén xé gió bắn về phía Lưu Khám. Lưu Khám ở trên ngựa cũng không thèm nhìn, nâng Xích kỳ lên chém mũi tên gãy thành hai đoạn.
- Võ tốt Lâu Thương, còn không về đội!
Quân tốt sau hàng rào nghe vậy không khỏi ngẩn ra, đến khi thấy rõ Lưu
Khám, có hai quân tốt bị dọa sợ nhảy dựng lên, trường mâu trong tay rơi
xuống đất, sắc mặt trắng bệch. Xem ra hai người này đã nhận ra Lưu Khám, hơn nữa còn biết bản lĩnh của Lưu Khám.
- Niệm tình các
ngươi bị người ta mê hoặc, giờ buông vũ khí xuống, ta sẽ bảo toàn tính
mạng. Nếu không, đừng trách mỗ gia không nể tình.
Lưu Khám vừa nói xong, người trên tháp đã cao giọng quát to:
- Đừng nghe hắn nói bậy!
Nói xong, gã lần thứ hai giương cung cài tên:
- Quân hầu, chúng ta trước đó theo kẻ tặc, đã là tử tội, dù đầu hàng
cũng không chắc được sống. Quân hầu cần gì phải lừa gạt chúng ta? Hôm
nay ta biết phải chết nhưng đại trượng phu sinh ở trên đời, chỉ cầu chết có ý nghĩa. Mỗ gia tuyệt đối sẽ không bó tay chịu trói đâu.
Đại hán nói xong, râu tóc dựng ngược, toát lên khí khái oai hùng. Lưu Khám chợt thấy ưa thích, cười nói:
- Hán tử kia, ngươi tên là gì? Có dám báo tên họ không?
- Đại trượng phu đi không đổi danh, ngồi không đổi họ, mỗ gia tên là Quý Bố.
Quý Bố?
Lưu Khám nghe vậy không khỏi kinh ngạc. Lý Tả Xa thì mắt sáng lên, thốt nói:
- Đúng là đạt được trăm dật hoàng kim, cũng không bằng một Quý Bố Nam Dĩnh?