Mông Tật thi lễ thật sâu:
- Thật không ngờ Thiếu quân hầu ở
ngay trước mặt, năm xưa phụ thân ta thường nhắc tới cái tên Võ An quân,
nói đó là người có thể xứng là Danh tướng. Năm Tần Triệu Các thứ hai,
Lão Tần ta có Bạch Khởi, Vương Tiến, mà Lão Triệu cũng có Liêm Pha, Lý
Mục, đều là những anh hào mà trên đời này hiếm có.
Đây chính là tiếc anh hùng, trọng anh hùng.
Lưu Khám tin rằng, những lời Mông Tật nói đều là thật, với tình tình
của Mông Điềm, một là một, hai là hai, nếu ông đã tán thưởng người nào,
thì cũng sẽ không quan tâm tới lai lịch và xuất thân người đó.
Lý Tả Xa nghi hoặc hỏi:
- Vị tướng quân này, lệnh tôn là ai?
- Ha hả, nhắc tới thì....
Lưu Khám nói được nửa chừng đột nhiên lại nở nụ cười gian xảo:
- Tổ tông của các ngươi sợ rằng đều đã từng có giao thủ. Đây là Đại
Công tử Mông Tật của Mông Thượng tướng quân, vị này chính là Lý Thành,
tôn tử của Lý tướng quân Lý Tín. Ồ, Đồ Đồ chính là Đại công tử của Đồ
Tuy tướng quân.
- A, thì ra đều là Danh tướng!
Lý Tả Xa cũng vô cùng kinh hãi, vội vã chắp tay hành lễ:
- Năm ngoái ta nghe tin Thượng tướng quân gặp nạn, trong lòng cũng rất
tiếc thương, cảm thấy phía bắc ta đã mất đi một lá chắn rồi. Thượng
tướng quân không còn nữa, chỉ sợ bách tính phương bắc sẽ gặp phải họa Hồ Man. Thật khiến lòng người đau xót.
Thù hận của Lý Tả Xa đối với người Hồ có thể nói là khắc cốt minh tâm. Cũng khó trách, tổ phụ Lý Mục của gã nửa đời người hầu như đều là chiến đấu với người Hung Nô,
sao có thể khiến Lý Tả Xa có thiện cảm với người Hồ được?
Đồ Đồ đứng bên cạnh cũng không khỏi âm thầm cảm kích Lưu Khám.
Việc của nhà mình nhà mình rõ nhất, cha mình tuy rằng có thể thiện
chiến, cũng là hãn tướng của Lão Tần, nhưng nói thẳng ra, không thể nào
sánh với Lý Mục được. Dù là so sánh với tổ phụ của Lý Thành là Lý Tín
tướng quân thì cũng không bằng. Năm xưa Đồ Tuy thống soái binh mã Nam
Cương, trước thắng sau bại, hao binh tổn tướng. Hai chữ Danh Tướng này
thật sự không đáng nhắc tới. Lưu Quân hầu đã quá cho ta thể diện rồi.
Nhưng Đồ Đồ rất sáng suốt là không nói gì, chỉ đứng bên lắng nghe.
Hàn huyên vài câu, Lưu Khám hỏi:
- Thiếu quân hầu, vừa rồi ta nghe lão Quán nói chủ ý của ngươi của thể diệt được huyện Đồng?
Lý Tả Xa cười nói:
- Thật ra đoạt huyện Đồng, cắt đứt lương đạo của Cát Anh dễ như trở bàn tay. Lúc Cát Anh công chiếm huyện Đồng, ta đã suy đoán rất lâu về cách
dụng binh của hắn với Lâu Thương, nhưng lúc đó chỉ là cách nghĩ, vẫn
chưa rõ ràng.
Mấy ngày nay Quán quân hầu suất lĩnh chúng ta
tập kích bất ngờ Hàn quân, ta cũng đã cẩn thận thăm dò một chút, nếu nói trước kia ta chỉ có ba phần cơ hội, thì đến lúc này, ta đã nắm chắc tám phần cơ hội thắng. Không chỉ đoạt được huyện Đồng, nói không chừng còn
có thể đánh cho Hàn Vương Thành một trận. Chỉ là trong đó có một vài chi tiết nguy hiểm, còn cần phải tỉ mỉ suy xét mới được.
Quán Anh hú lên một tiếng quái dị:
- Ta tự hỏi mấy lần ngươi bắt tù binh hỏi tới hỏi lui, thì ra là tìm hiểu tình hình?
Lý Tả Xa cười ha hả. Theo tiếng cười của gã, đám người Mông Tật đứng bên thoáng cái đã thả lỏng tâm trạng.
Nhưng Lưu Khám không cười mà lẳng lặng nhìn Lý Tả Xa. Một lát sau, hắn khẽ nói:
- Thiếu Quân, theo ta được biết, Cát Anh mặc dù dẫn theo đại bộ phận nhân mã, nhưng ở huyện Đồng có mấy nghìn người đấy.
Lý Tả Xa nghiêm mặt nói:
- Đến sau ngày hôm trước Cát Anh xuất phát, huyện Đồng có sáu ngàn binh mã, trong đó mã quân tám trăm người, binh xa hơn năm mươi người, còn
lại đều là bộ tốt. Nhưng đa phần đều là lưu dân và dịch phủ trưng tập
tạm thời, nói vậy hai ngày đêm không có biến hóa gì lớn. Nếu như Hàn
Vương Thành này ở quận Toánh Xuyên, ta thật sự là không nắm chắc, nhưng
nơi này là Sở, nói trắng ra đều là người nơi này, tôn kính chính là Sở
Vương chứ không phải là Hàn Vương. Cát Anh lập Hàn Vương Thành, đích
thật là một chiêu diệu kỳ, do đó thoát khỏi thân phận giặc cỏ của hắn
ta, nhưng hắn ta không nên dừng lại ở quận Tứ Thủy.
Cho dù là trong tay ta không có đủ lương thảo đồ quân nhu, ta cũng có thể đánh cờ hiệu của Hàn vương, tập kích bất ngờ phía tây. Thị trấn ven đường tồn
kho không nhiều lắm, nhưng vẫn khá hơn cường công Lâu Thương.
Hắc, Cát Anh là người Sở, vậy mà lại tôn Hàn vương tại đất Sở, nực
cười, thật đúng là nực cười! Đừng nói là huyện Đồng có sáu ngàn binh mã, dù là sáu vạn, cũng không đáng sợ. Người huyện Đồng có thiện cảm rất
tốt đối với Quân hầu, nói không chừng còn thiện cảm hơn nhiều so với Hàn Vương thành kia. Mà đó chỉ là một đám ô hợp, Ba trăm Phi Hùng quân có
tố chất huấn luyện, đủ để một đòn đánh tan.
Lý Tả Xa phân
tích một hồi, khiến đám người Mông Tật lại có cách nhìn khác trước rất
nhiều. Lưu Khám không khỏi nở nụ cười, nhìn Quán Anh, nói:
- Lão Quán à, giờ thì ngươi có thêm một con mắt rồi đấy, cách nhìn của Thiếu Quân quả nhiên là sâu sắc.
Hắn trầm ngâm một chút:
- Đã như vậy, ta xin mời Thiếu Quân hầu chủ trì trận chiến tấn công tập kích huyện Đồng lần này, ta và mọi người đều nghe theo lệnh của Thiếu
quân. Tất cả mọi người nghe đây, từ giờ trở đi, tất cả mọi người phải
nghe theo điều phối của Thiếu Quân, ai trái lệnh, chém!
Lý Tả Xa thật không ngờ vào lúc này vào tình huống này Lưu Khám lại giao cho
gã nắm giữ quyền chỉ huy, trong chốc lát gã ngây cả người ra. Một lát
sau, liền khom người chắp tay:
- Lý Tả Xa nhất định sẽ không
phụ dầy vọng của Quân hầu. Kế sách phá huyện Đồng, ta đã có, nhưng bây
giờ còn một vấn đề là cần có một người có võ nghệ cao cường, kiếm thuật
phi phàm phối hợp, bằng không sợ rằng không thể thành công.
Võ nghệ cao cường? Mỗi một người ở đây thậm chí bao gồm cả Lý Tả Xa thân thủ cũng không kém. Nhưng ý của Lý Tả Xa không phải là như này, nói
rằng kiếm thuật phi phàm, tức là không chỉ giỏi mỗi sử dụng kiếm thôi, ý của Lý Tả Xa nói, người này phải am hiểu quy tắc tác chiến nữa. Nếu là
trước đây, một người như vậy đúng là không dễ dàng tìm được.
Lý Tả Xa bổ sung thêm một câu:
- Cần có dũng của Chuyên Chư, mãnh của Chu Hợi!
Ánh mắt mọi người lập tức đồng loạt rơi lên người Ly Khâu đang khều
khều yên ngựa đứng gần ở đó. Đột nhiên tất cả yên lặng, Ly Khâu cảm giác có vô số ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, lại phát hiện Lưu Khám cũng
đang nhìn y.
Ly Khâu còn tưởng rằng mình làm sai chuyện gì, vội vàng rụt tay về, kinh ngạc không biết làm sao.
Lưu Khám cười:
- Có dũng của Chuyên Chư, có mãnh của Chu Hợi không thì ta không biết,
nhưng ta biết có một người có thể cùng ta liều mạng hơn mười hiệp cũng
không rơi xuống hạ phong, chính là đệ tử quan môn của Thanh Ngư Cái
Nhiếp. Thiếu Quân hầu, ngươi nói xem người này có phù hợp với yêu cầu
của ngươi không?
Cái Nhiếp?
Lý Tả Xa nghe vậy không khỏi kinh ngạc bật thốt lên:
- Sao, Thanh Ngư Cái Nhiếp còn tại nhân gian sao?
Mọi người nghe vậy đều bật cười không đáp.