Bên Hoán sa khê, vô số du khách, có nam có nữ kết bạn, cũng có độc nam
độc nữ đi lại. Trữ La Sơn tràn trong sương mù, phong cảnh nơi này nức
tiếng phương xa từ lâu, nam nhân đến đây ngắm cảnh, nữ nhân ở bên Hoán
sa cầu nguyện. Có nhiều người miền núi Trữ La Sơn chiêu hồn Hoán sa bên
suối. Một tòa Từ đường được xây dựng bên Hoán sa khê, hương khói lượn
lờ, quện với sương mờ càng toát lên bầu không khí trang nghiêm thần bí.
Từ đường tên gọi là Hoán sa từ, bên trong thờ phụng hai pho tượng, một
là Tây Thi, một là Trịnh Đán.
- Thân đã không còn, ôi
Quy táng Nam Chiêm
Cảnh sắc nghiêm trang
Sông lãng đãng
Trời là nhà đất là giường, hồn về hồn về
Lấy Chiêm gia bang...hồn về hồn về....
Vu sư Trữ La Sơn mặc trường bào màu đen, mặt vẽ năm màu, tay cầm cờ chiêu hồn, chân đạp múa bộ, miệng ngâm bài từ chiêu hồn.
Từng có Khuất Tử làm Sở Từ - Chiêu hôn, để khóc điếu Sở Hoài Vương.
Khuất Tử có tài văn chương, không cần phải bàn, Sở Từ hoa mỹ, thậm chí
mấy nghìn năm sau vẫn được người đời lưu truyền. Hoài Vương, một quân
vương ngu ngốc nhưng lại được Khuất Tử làm bài khóc điếu, Tây tử, Trịnh
Đán có công phục quốc, thì không một ai ca tụng.
Bài từ chiêu hôn này được dân gian truyền xướng, mặc dù không duy mỹ bằng Sở Từ -
Chiêu hồn, nhưng cũng làm lòng người đầy bi thương. Theo tiếng ngâm của
Vu Sư, Hoán sa Lễ cũng bắt đầu mở màn, vô số cô nương mỹ lệ chân trần
thanh y giặt vải tại trong dòng suối. Các nàng vừa giặt vải, vừa ngâm
hát bài ca dao giặt vải của địa phương. Ca từ thê lương mỹ lệ động lòng
người, làm cho Doanh Quả đứng xem nước mặt chảy ràn rụa nóng hổi. Nếu
như không phải đám người Cáp Vô Lương ngăn cản, thì Doanh Quả chỉ hận
không thể hòa vào các cô nương nhảy vào trong làn nước suối cùng giặt
vải. Hoán sa lễ này từ giờ Thìn đến buổi trưa, kéo dài tận một canh giờ.
Doanh Quả hai mắt đỏ hồng dưới sự bảo vệ của đám người Cáp Vô Lương đi vào Hoán sa từ.
- Tiểu Cáp, nghe nói người Sở cương liệt, nhưng ta thấy đều là hạng người vong ân phụ nghĩa!
- Công chúa nói thận trọng!
Cáp Vô Lương hoảng sợ, vội vã thấp giọng ngăn cản:
- Nơi này là đất Sở, nói năng phải thận trọng. Hơn nữa Tây Tử vốn là
người nước Cổ Việt, lúc đó không liên quan gì tới người Sở cả. Công
chúa, trời cũng không còn sớm nữa, Người cũng đã được xem Hoán sa lễ
rồi, nên về sớm đi.
Doanh Quả gật đầu:
- Cũng được, chúng ta trở về đi.
Vừa dứt lời, chợt nghe bên ngoài Từ đường vọng tới những tiếng ồn ào
rối loạn, ngay sau đó có giọng nói lạnh lùng mang khẩu âm đất Sở nói:
- Tuổi còn nhỏ mà tâm địa lại xấu xa như vậy. Tiểu Cẩu, hôm nay ta nhất định không bỏ qua cho ngươi.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Doanh Quả ngẩn ra, đi ra ngoài từ đường. Chỉ thấy bên ngoài, Thiết ưng
duệ sĩ Hoàng Nhất Phẩm dẫn theo bảy tám hộ vệ bảo vệ Hồ Hợi đang giằng
co với một đám người, cãi vã không ngừng. Đám người kia ước chừng khoảng hai ba mươi người, dẫn đầu là một thanh niên ước chừng hai mươi ba hai
mươi tư tuổi, người cao tám xích, vai rộng eo thon, tướng mạo hùng liệt
kiên quyết, mà điều khiến người khác thấy cổ quái nhất chính là đôi mắt
của người này. Hai mắt bốn đồng tử, đúng là Trọng đồng tử, mắt trợn
tròn, râu tóc dựng ngược, giống như một con hùng sư. Y giận giữ nhìn đám người Hồ Hợi, hai tay nắm chặt lại thành quyền.
- Tiểu Cẩu, còn chưa chịu cút đi ra nhận chết cho ta!
Phía sau lưng thanh niên có một nữ tử, mặc quần áo dài, chân trần, lúc
gió thổi qua làm làn váy khẽ bay lên mơ hồ lộ ra làn da trắng tuyết, đôi chân thon dài mỹ miều, vòng eo nhỏ chắc, thân thể thon dài thướt tha,
không giống như nữ nhân Trung Nguyên, tóc mây vấn cao, mà là xõa tóc bờ
vai, trên trán có thắt vòng ngọc. Mặt nàng được che bởi tấm lụa mỏng,
nhưng càng như vậy, lại càng thu hút sự hiếu kỳ của mọi người.
Bên cạnh nữ nhân này có mười mấy nam tử bảo hộ, có cao lớn ốm mập không giống nhau, nhưng đều là những người có võ lực. Trong đó, có bốn năm
người nhìn có vẻ rất phẫn nộ, một thanh niên tay cầm bảo kiếm, căm giận
tiến đến chỗ Hồ Hợi đang trốn phía sau Hoàng Nhất Phẩm, nghiến răng
nghiến lợi như muốn bằm Hồ Hợi ra làm vạn đoạn.
Chung quanh
có không ít người đứng xem, nhưng có thể nhận ra những người vây quanh
rất sợ những người này. Doanh Quả dẫn theo Cáp Vô Lương bước nhanh tới,
đến bên cạnh Hồ Hợi. Hồ Hợi khóc gọi:
- Tỷ tỷ, giết đám kia đi!
Hồ Hợi không nói thì thôi, vừa mở miệng, lập tức lộ ra khẩu âm Hàm
Dương. Thanh niên dẫn đầu phía đối diện nghe được âm thanh đó, trong mắt đột nhiên hiện lên sát khí, nhấc chân về trước một bước, quát lớn:
- Các ngươi là Tần cẩu!
Doanh Quả vốn còn muốn nói lời tốt đẹp, hỏi rõ nguyên do, nếu thật sự
Hồ Hợi sai, thì sẽ cúi đầu nhận sai, nhưng một câu nói của thanh niên
này đã làm Doanh Quả giận tím mặt.
- Nhìn ngươi thế kia mà
nói năng lại thô tục như thế. Đại Tần ta võ công hiển hách, quét ngang
sáu nước, ngươi chỉ là một tiểu dân mất nước, sao dám vô lý như thế?
Doanh Quả cũng là một cô gái nói năng sắc bén. Tuy rằng cũng hiểu đạo
lý nhưng vấn đề Đại Tần thống nhất các nước nên nàng cũng tuyệt sẽ không cúi đầu trước bất kỳ ai.
Thanh niên kia nghiến răng nghiến lợi nói:
- Người Tần các ngươi quả nhiên là hạng man di, tuổi còn nhỏ mà lại đi
nhìn trộm váy người khác. Tần cẩu, chẳng kẻ nào là người thiện lương cả. Mỗ gia mặc dù không muốn giết nữ nhân, nhưng đối với Tần cẩu này thì
tuyệt đối không buông tha. Hạng Trang đâu...tẩu tẩu ngươi bị nhục, hãy
thay ta chém đầu hắn!
Từ phía sau thanh niên đi ra một người, gã đó rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, thả người nhảy lên, một chiêu "Tiên
nhân chi lộ", bảo kiếm lóe hàn quang đánh về phía Hoàng Nhất Phẩm đang
đứng chắn trước Hồ Hợi.
Kiếm quang này nhanh như tia chớp.
Hoàng Nhất Phẩm thân là Thiết ưng duệ sĩ, đương nhiên ánh mắt không tầm thường. Có câu là người trong nghề chỉ cần đưa tay ra là biết có lợi
hại hay không. Đối phương vừa ra chiêu, Hoàng Nhất Phẩm đã thầm kêu
không hay rồi. Kiếm thuật người này rõ ràng là đã được khổ luyện, muốn
thắng y e là rất khó.
Nhưng Hoàng Nhất Phẩm là người bảo vệ
Hồ Hợi, lúc này không thể lùi bước. Gã hét lên một tiếng, rút thiết kiếm đón đỡ kiếm quang của đối phương. Chỉ nghe "Đinh" một tiếng vang lên,
phong bế trường kiếm của đối phương lại.
- Thiết ưng duệ sĩ?
Ngay lúc Hoàng Nhất Phẩm rút thiết kiếm ra khỏi vỏ, thanh niên đối diện nheo mắt lại, sát khí càng sâu.
- Long Thả, Tào Cữu, cùng lên cho ta...Những người này chỉ sợ đều là
quan lớn Lão Tần Nhân, một người cũng không buông tha, bất luận sống
chết!
Người này rõ ràng chỉ dựa một thanh thiết kiếm là nhận
ra ngay thân phận của Hoàng Nhất Phẩm? Cáp Vô Lương biến đổi sắc mặt,
trong lòng cũng thầm kêu không hay rồi: Người có thể nhận ra thân phận
của Thiết ưng duệ sĩ, chỉ sợ không phải là người bình thường.
- Bảo vệ công tử và tiểu thư rời khỏi đây!
Cáp Vô Lương hét to một tiếng, rút kiếm ra đón đỡ, thoáng cái đã ngăn
cản hai người đối diện. Thế nhưng hai đối thủ cho dù là một người thôi
thì võ nghệ cũng cao hơn Cáp Vô Lương rất nhiều, một người đã không là
đối thủ rồi, huống chi là hai người liên thủ.
Đấu được ba
hiệp, Cáp Vô Lương đã bị đánh liên tục lui về sau, trên người đã có vài
vết thương sâu tận xương tủy. Nếu không có áo giáp hộ thân, chỉ sợ Cáp
Vô Lương sớm đã mất đi tính mạng rồi. Doanh Quả không ngờ một chuyến ra
ngoài của mình lại gặp phải cảnh như này, cũng không khỏi thất kinh.
Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng rống to:
- Lấy nhiều đấu ít, sao còn gọi là anh hùng?
Lời nói còn chưa xong, một bóng người thật lớn lao ra từ trong đám
đông, tay cầm thiết kiếm sác bén sáng loáng, xông vào trong trận chiến
như cơn gió, ngăn cản giữa Cáp Vô Lương và hai người kia, vung kiếm lên, mơ hồ mang theo tiếng sấm sét.