Trữ La Sơn ở phía Nam Chư Kỵ, phong cảnh tú mỹ tuyệt luân, vốn thuộc
cai quản của nước Cổ Việt, các tiên dân cư trú ở đó không có tiếng tăm
gì, tận đến một ngày, từ trong núi đi ra hai cô nương mỹ lệ, từ đó về
sau mà hậu thế nghe tiếng. Thi Di Quang, Trịnh Đán! Hai nữ tử giặt bông tay trói gà không chặt này vô cùng mỹ lệ, bị bắt làm quân cờ đưa đến
nước Ngô. Nước Việt bởi vậy mà phục hưng, nhưng Thi Di Quang và Trịnh
Đán lại trở thành cái tên "Hồng nhan họa thủy".
Số phận của một quốc gia bị hai nữ tử yếu đuối gánh trên vai, quốc gia này còn hy vọng gì nữa?
Thế nhân chỉ nhớ rõ Phạm Lãi kỳ mưu, Câu Tiễn nằm gai nếm mật, nhưng
với sự nỗ lực của hai người Thi Di Quang và Trịnh Đán thì lại cố tình
quên đi. Thậm chí, không ai biết kết cục của Thi Di Quang và Trịnh Đán
như thế nào. Thi Di Quang còn đỡ, bởi có tên là Tây Thi nên thế nhân còn biết tới, nhưng Trịnh Đán thì sao? Người biết nàng rất ít.
Phù Sai chết, Câu Tiễn phục quốc, đương lúc toàn bộ nước Cổ Việt đều
chìm đắm trong niềm hân hoan, thì bách tính Trữ La Sơn chỉ nhớ Thi Di
Quang. Có thể người Cổ Việt vô thức muốn quên đi là đã dựa vào thân thể hai nữ nhân để phục khởi nước Cổ Việt, vì vậy mà ra sức làm phai mờ tên tuổi của Tây Thi và Trịnh Đán. Thậm chí còn tự tạo ra giai thoại Phạm Lãi nắm tay mỹ nhân đi du thuyền Tây Hồ, đủ để người khác chế nhạo.
Tiên dân môn Trữ La Sơn không nhớ được tên của Tây Thi và Trịnh Đán,
nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho họ được, họ dùng một phương
thức khác để tưởng nhớ hai nữ nhân này. Vì vậy, có Hoán sa khê thì có
Hoán sa lễ vào mùng sáu tháng ba, cùng nhau kể lại truyền thuyết về hai nữ hoán sa mỹ lệ.
Trong mắt người trưởng thành, đó chỉ là
một câu chuyện cũ đầy hoang đường, nhưng trong lòng thiếu nữ đang kể
chuyện thì lại có sức hấp dẫn khôn cùng.
Mùng sáu tháng ba, lễ Hàn thực!
Đây là phong tục Tam Tấn, là phong tục Giang Bắc, không liên quan gì
đến Trữ La Sơn, vào ngày này, Trữ La Sơn chỉ nhớ chiêu hồn Thi Di Quang bên Hoán sa khê. Đã qua giờ Thìn, Trữ La Sơn giữa tháng hai ngập trong màu xanh mướt đầy xuân sắc, giờ Dần, trong núi tỏa sương mù như ngàn
tơ, phủ lên Trữ La Sơn một tầng lụa mỏng. Tới giờ mão, sương khói dày
đặc, cả tòa núi bao trong sương mù dày đặc như ẩn như hiện, tựa như là
hồi tưởng, lại tựa như là kỷ niệm, thương cảm, nức nở...Từng hạt mưa
nhỏ tí tách rơi trong khoảng thời gian một chén trà đến giờ thìn thì
ngừng, sương khói dần tan đi, nhưng vẫn như sợi tơ bay lơ lửng tại khe
núi.
Doanh Quả hứng trí thúc ngựa lao đi.
Bên
cạnh nàng, Hồ Hợi trừng đôi mắt đen tròn quan sát mọi nơi, thỉnh thoảng bị cảnh sắc mỹ lệ tại Trữ La Sơn này làm cho cảm thán khen ngợi.
- Tiểu Cáp!
- Có ty chức!
Theo tiếng gọi của Doanh Quả, trong hơn mười tùy tùng đi theo sau có
một người giục ngựa tiến đến vượt qua Doanh Quả. Nhưng ngay khi nửa thân chiến mã đến ngay sát sau Doanh Quả thì ghìm chiến mã lại.
Thanh niên trên ngựa khoảng chừng mười hai mười ba tuổi, da trắng nõn
hơn người bình thường, ngũ quan thanh tú, chỉ có hốc mắt sâu hơn, mũi
cao thẳng có nét của người Khương, dáng người cao lớn, cũng rất khôi
ngô, cưỡi trên con ngựa cao tám xích, cánh tay thon dài. Gã hơi hạ thấp người:
- Công chúa, có gì phân phó?
- Tên đại ngốc kia có đi theo sau không?
Thanh niên đầu tiên là ngẩn ra, quay đầu lại nhìn về phía sau, thoáng bất đắc dĩ gật đầu.
- Khởi bẩm công chúa, tiểu tử kia vẫn còn theo sau.
Hồ Hợi đột nhiên mở miệng:
- Tiểu Cáp, ngươi và Nhất Phẩm dẫn người đuổi hắn đi, nếu không nghe lời thì giết ngay.
Còn chưa dứt lời, Doanh Quả đã giơ roi ngựa lên khẽ gõ lên đầu Hồ Hợi.
- Không được nói bậy. - Doanh Quả có chút giận nói:
- Còn nhỏ tuổi mà đã biết coi thường mạng người như vậy rồi, động tới là giết người, cũng chẳng biết lão Triệu Cao kia dạy đệ cái gì nữa.
Tiểu tử ngốc kia cũng là có ý tốt, hơn nữa, chúng ta là lén chuồn đi,
nếu như bị phụ hoàng biết mình giết người, chắc chắc sẽ mất hứng. Bỏ
đi, hắn muốn theo thì cứ cho theo, chỉ cần không cản trở chúng ta là
được.
Hồ Hợi há miệng, tựa như không tán thành. Nhưng gã
cũng không dám phản bác, đối với tỷ tỷ này, Doanh Hồ Hợi quả thật là có chút sợ hãi. Thanh niên hộ vệ nói:
- Công chúa trạch tâm
nhân hậu, là may mắn của tên tiểu tử ngốc kia. Ty chức sẽ để Nhất Phẩm
theo dõi hắn, không để hắn làm mất hứng thú đi chơi của Công chúa.
Thanh niên này tên là Cáp Vô Lương, là người Nghĩa Cừ, có huyết thống
người Khương, xuất thân Thiết ưng duệ sĩ, cung mã thành thạo, là hộ vệ
mà Thủy Hoàng đế đặc biệt cắt cử đi theo bảo vệ Doanh Quả. Trên thực
tế, Thủy Hoàng đế vô cùng sủng ái đối với các hoàng tử, công chúa, tuy
rằng yêu cầu nghiêm khắc, hơn nữa ngoại trừ hai con trai Phù Tô và
Tương Lư có năng lực mà được phong chức ra, còn lại các con trai con
gái không được phong thưởng bất cứ gì, nhưng ông lại rất chú trọng an
toàn của các con, bên cạnh từng hoàng tử, công chúa đều có Thiết ưng
duệ sĩ đặc biệt bảo vệ chu toàn.
Thiết ưng duệ sĩ đi theo
Doanh Quả chính là Cáp Vô Lương, mà Thiết ưng duệ sĩ bên cạnh Hồ Hợi là Hoàng Nhất Phẩm, là người Lũng Tây.
Doanh Quả đã mười sáu
tuổi rồi, đang độ tuổi trẻ trung, rất hiếu kỳ đối với mọi việc. Lúc
trước khi bị rơi xuống nước tại Tiền Đường, nàng bị bệnh nặng một trận, lần này Thủy Hoàng Đế lên tế tự cũng không dẫn nàng theo. Nàng ngày
ngày không phải nằm trên giường dưỡng bệnh thì cũng chỉ đi đi lại lại
trong doanh, thời gian dài, trong lòng nàng thấy chán chường.
Chư Kỵ là cố hương Tây Tử, Doanh Quả cũng đã nghe kể câu chuyện xưa về Tây Tử, vì vậy quấn lấy đám người Hàn Phi hỏi thăm. Hôm qua trong lúc
vô ý, Bách Lý Thuật vô duyên vô cớ buột miệng, lập tức khơi gợi lòng
hiếu kỳ của Doanh Quả. Cùng lúc, nàng cảm động về Tây Thi, mặt khác,
nàng bị trông giữ quá lâu rồi, nên rất muốn ra ngoài thăm thú. Một
đường vất vả đi về phía nam, lại vất vả tới cố hương của Tây Thi, đúng
thời điểm Hoán sa Lễ tại Trữ La Sơn, nếu như không tới đó xem, chẳng
phải là không được nhìn thấy Chư Kỵ sao?
Vì vậy, Doanh Quả xao động...
Vừa lúc Doanh Hồ Hợi bởi vì Triệu Cao không ở đó, cảm thấy trong doanh cũng khá phiền muộn liền chạy tới tìm Doanh Quả chơi đùa. Hai tỷ đệ
hợp kế quyết định lén lút bỏ đi ra ngoài. Hồ Hợi không hiểu gì, nhưng
Doanh Quả vẫn phái Cáp Vô Lương chú ý hành dinh, lúc nào thủ vệ lơi
lỏng, lúc nào chủ tướng tuần tra, nhất nhất đều tra rõ. Cho nên sáng
sớm, thừa dịp Lưu Khám đi dò xét, hai tỷ đệ len lén trốn ra ngoài.
Nhưng vừa chuồn ra thì bị LưuTín phát hiện, vốn Lưu Tín quyết không để
bọn họ đi, thậm chí Hồ Hợi kêu gào đòi chém đầu cậu, cậu cũng không
chịu cúi đầu.
Cậu vốn là một người bướng bỉnh, sao dễ dàng bị Hồ Hợi dọa chứ?
Động thủ ư?
Cáp Vô Lương và Hoàng Nhất Phẩm có thể nhận ra Lưu Tín là một cao thủ, một khi động thủ, nếu như trong khoảng thời gian ngắn không thể giải
quyết được cậu thì sẽ kinh động Hành dinh. Đến lúc đó, đừng mong đi ra
ngoài được. Cũng may, Doanh Quả là người mưu trí, trộm ấn tín của Thủy
Hoàng Đế đưa ra.
Có ấn tín, Lưu Tín đành phải cho đi. Nhưng
cũng không biết vì sao, cậu lại đi theo đám người Doanh Quả. Trên đường đi vẫn duy trì khoảng cách, không tới quấy rầy, cũng không chịu bỏ qua cho đám người Doanh Quả. Cứ như vậy, đoàn người qua giờ Thìn đã đi tới Trữ La Sơn.