Lúc này Hồ Hợi đã bị dọa sợ chết khiếp, mặt mày tái mét. Bàn tay nhỏ múp míp nắm chặt lấy tay áo của Doanh Quả, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt,
đến nửa câu cũng không nói nên lời.
Cũng khó trách, từ lúc
sinh ra tới giờ sống trong cảnh áo gấm ngọc ngà. Hơn nữa Thủy Hoàng đế
lại sủng ái hai người đó như vậy, trong hoàng thành từ trước tới nay bọn họ đều là chủ, ai nhìn thấy cũng phải cúi đầu.
Nhưng những
tên Kinh Man trước mặt, ai nấy đều bộ dạng hung thần gian ác. Trong tay
bọn họ đều có vũ khí, hơn nữa hình như còn có mối hận thấu xương không
cách nào hóa giải với người Lão Tần. Cáp Vô Lương và Hoàng Nhất Phẩm đều là những người xuất thân Thiết Ưng Duệ Sĩ khí phách đường đường, lại bị đánh đến thảm hại.
Người của đối phương cũng nhiều hơn rất
nhiều so với phe mình! Cậu nhìn những người vây xung quanh đa số đều
toát ra vẻ mặt sung sướng trên nỗi đau của người khác, thật sự khiến cậu sợ hãi.
- Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi!
Hồ Hợi không nhịn được, nài nỉ một cách đáng thương!
Với cậu, tỷ tỷ trước nay mềm yếu, lại còn yêu thương cậu, nhất định sẽ
đáp ứng yêu cầu của cậu. Nào ngờ sắc mặt Doanh Quả biến sắc, gò má xinh
đẹp lộ rõ vẻ hung hãn. Nàng véo tai cậu một cái, đánh cho Hồ Hợi đầu óc
quay cuồng, không biết phải làm thế nào.
- Các huynh đệ còn đang chém giết, tỷ và đệ là chủ nhân, sao có thể rút lui trước?
Doanh Quả nắm lấy cổ áo Doanh Hợi:
- Nhớ lấy, chúng là là con cháu Doanh thị, chúng ta đều là Lão Tần oai
hùng. Từ trước đến này, người Lão Tần đối mặt với mũi tên ngọn giáo, đối mặt với cái chết đều mỉm cười... Hồ Hợi, đệ là con trai của phụ hoàng,
sao có thể nhát gan như vậy? Theo tỷ, cầm lấy vũ khí, chiến đấu đến cùng với bọn chúng!
Vừa nói, Doanh Quả vừa đoạt lấy thanh kiếm sắt trong tay một gã tùy tùng.
Đừng thấy nàng chỉ là một nữ nhi mềm yếu, nhưng nữ nhi của Doanh Chính, mặc dù được sủng ái, nhưng từ nhỏ đã quen với kiếm thuật, trong lòng
tuy sợ nhưng nét mặt vẫn vô cùng trấn tĩnh. Cũng trong lúc này, bên tai
chỉ nghe thấy một tiếng động vô cùng lớn, Lưu Tín từ trong đám người
xông ra ngoài.
Thanh cự kiếm hung hãn hất binh khí trong tay
một gã có vóc người hơi thấp ra, đồng thời nhanh chóng lách qua, tránh
thanh kiếm sắt của một gã cao, hai người trong phút chốc, vai sánh vai
va vào nhau một cái thật mạnh. Theo lí mà nói, Lưu Tín còn cao hơn đối
phương, nhưng lại yếu thế về tuổi tác và kinh nghiệm. Dù sao cậu cũng
chỉ mới mười bảy tuổi, vẫn còn chưa biết cách điều chỉnh sức mạnh, vừa
va vào đối phương, hai chân đã loạng choạng mấy bước.
Nhưng
gã cao to kia cũng không chịu nổi, phải lùi lại ba bước mới có thể đứng
vững lại. Thừa lúc này, Cáp Vô Lương đã rút khỏi vòng chiến, cùng với
Lưu Tín và đối phương, tạo thành một hình tam giác, đứng sóng đôi, im
lặng.
- Lão Tào, ngươi không sao chứ!
Người cao lớn cũng không quay đầu lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Lưu Tín, khẽ hoạt động vai.
Tay của Lão Tào kia có hơi run rẩy, trầm giọng nói:
- Con gấu hoang không biết đến từ đâu này, sức mạnh thật là lớn... Lão
Long cẩn thận một chút, con gấu hoang này không đơn giản chút nào đâu.
- Con gấu hoang, ngươi tên là gì?
Lúc đối thủ hỏi tên của ngươi, thực ra cũng coi như là một kiểu tán
thành. Trong trận chiến thời xưa, thường có những người vô danh đại
tướng hạ đao cũng không chết. Những lời nói này nghe qua như một sự xỉ
nhục, nhưng trên thực tế, lại là một kiểu tôn trọng. Điều này cho thấy
rằng, ngươi có tư cách để so bì với ta.
Cho nên, lúc xuất
chiến thường có những người hô to tên của mình, từ một góc độ nào đó mà
nói, cũng là hi vọng được tán thành.
Lưu Tín không hiểu những điều này, nét mặt trầm mặc, lộ rõ vẻ nặng nề, nắm chặt thanh cự kiếm
trong tay, nhìn chằm chằm vào đối phương, không nói một lời.
Sở dĩ cậu đi theo đến đây, là vì có một cảm giác khó diễn tả thành lời, thục giục cậu đến.
Là cảm giác gì?
Cậu cũng không biết...
Thế nhưng lúc này đây, tất cả nhưng suy nghĩ vẩn vơ đã tan lên chín
tầng mây rồi. Đối thủ rất mạnh, điều này không cho phép Lưu Tín được
nghĩ ngợi lung tung.
Chân phải bước ra nửa bước, thanh cự kiếm buông xuống, mũi kiếm kéo dài trên mặt đất.
Trong thái quyền, Tam Cung bộ là một bộ pháp vô cùng cơ sở. Lưu Tín từ
lúc bảy tám tuổi đã bắt đầu học, đến nay đã gần mười năm.
Lưu Khám không dạy cậu thái cực quyền, loại quyền thuật này, cần nhất chính là ngộ tính.
Còn Lưu Tín thì lại vừa hay không có loại ngộ tính này. Sở trường của
cậu là những chiêu mạnh mẽ phóng khoáng. Ở điểm này, Lưu Tín và Lưu Cự
khá giống nhau. Tu luyện nhiều năm, Tam Cung Bộ đã trở thành bản năng
của Lưu Tín. Giờ này khắc này, cái mà cậu dùng là Đan Điếu Mã của Tam
Cung Bộ. Loại bộ pháp này, là cơ bản nhất của Thái Quyền cơ bản, có thể
trong chớp mắt, tạo ra những kiểu công kích khác nhau.
- Ngốc, ở đây giao cho ngươi!
Cáp Vô Lương sau khi rời khỏi vòng chiến, nói lớn.
Hai người đối phương, bất luận là người nào, cậu đều không phải là đối
phương. Cứ lao vào đánh, ngược lại sẽ khiến cho Lưu Tín bó tay không
biết làm thế nào.
Võ nghệ của cậu có thể không cao, nhưng lại có nhãn lực. Đứng sóng đôi với ba người này, bất luận là người nào, đều có thể giải quyết cậu trong vòng mười chiêu.
Còn bên kia, Hoàng Nhất Phẩm dưới sự tấn công của Hạng Trang, đã rơi vào tình thế nguy ngập.
Đúng là may mắn!
Nếu như không phải tiểu công chúa hiểu chuyện, không để cho tên ngốc
đến đây, thì hôm nay đã nguy hiểm rồi. Nhưng trong Trung Úy quân này
đúng là có người tài... Kéo bừa một tên tiểu tốt, mà lại lợi hại thế này ư? Ôi mẹ ơi, Thiết Ưng Duệ Sĩ đúng là mất mặt quá!
Cáp Vô Lương trong lòng thầm chửi rủa một tiếng, cố nén đau xót, liên thủ với Hoàng Nhất Phẩm để ngăn chặn Hạng Trang.
- Ngốc, đừng làm mất mặt người Lão Tần!
Doanh Quả nhìn thấy thế cục hình như có biến chuyển, không khỏi lớn tiếng khích lệ Lưu Tín.
Lưu Tín giọng ồm ồm nói:
- Biết rồi...
Chữ “rồi” kia còn chưa ra khỏi đầu lưỡi, Lưu Tín đã đột nhiên di
chuyển. Chân phải bỗng nhiên đứng vững, chân trái chân trái lấy chân
phải làm trung tâm, cơ thể xoay vòng lại. Thanh cự đao quét đất, tàn lửa bắn tung tóe, một tia sáng giống như lụa trắng bất chợt vụt lên trong
không trung.
Thế kiếm quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến cho hai gã đối phương hoảng sợ.
Theo lý mà nói, Lưu Tín xoay người tấn công, động tác sẽ lộ ra sơ hở.
Nhưng không ngờ, động tác của tên tiểu tử này quá nhanh đến nỗi khiến
cho người ta căn bản không kịp phản ứng. Ánh sáng từ thanh kiếm, cùng
với tiếng gió rít, chớp mắt đã tiến tới trước mặt Lão Long. Gã Lão Long
kia một tay hất gáy kiếm, tránh ra phía ngoài. Chỉ nghe thấy “tang” một
tiếng, thanh kiếm do bốn người thợ rèn tạo thành trong tay, lại bị cự
kiếm làm cho gãy đứt. Ánh sáng của thanh kiếm lướt qua từ phía bụng của
Lão Long.
- A!
Lão Long kêu lên một tiếng kinh
ngạc! Cũng may mà gã phản ứng nhanh, bước nhanh về phía sau, tránh thanh cự kiếm. Mũi kiếm của thanh cự kiếm lướt qua xé một mảnh áo của y,
khiến bụng trống hoác... Nếu như không phải y lùi kịp thời, thanh kiếm
này đủ để khiến Lão Long vỡ bụng.
Ánh kiếm vừa dừng, nhưng thế kiếm không hề giảm.
Lão Tào cũng không dám đón đỡ, chỉ đành chật vật né tránh. Hai người
còn chưa đứng vững, ánh kiếm lại một lần nữa lao tới. Vốn dĩ chiêu này
của Lưu Tín, chính là thoát khuôn từ thuật Cửu Liên Kích trong “Xích Kỳ
Thư”. Mượn bộ pháp của Tam Cung Bộ, xoay người xuất kích... Một đợt tấn
công vừa mới ra, chín đợt tấn công đã đến. Mỗi lần tấn công, sức mạnh
lại càng lớn, tốc độ lại càng nhanh, cơ thể như con quay, xoay tròn liên tục tấn công.
Luận về võ nghệ, Lão Long và Lão Tào cùng với Lưu Tín đều sàn sàn cỡ nhau.
Luận về sức lực và kinh nghiệm, hai người bọn họ cao hơn Lưu Tín một bậc.
Nhưng không vấn đề, thanh cự kiếm trong tay Lưu Tín là binh khí mà Bàn
Dã Lão chọn dùng bảy mươi hai cách luyện mà tạo thành. Dưới sự giúp đỡ
về tài lực và quyền lực của Lưu Khám, bảy mươi hai cách luyện sắt của
Bàn Dã Lão đã ngày càng trở nên thuần thục, những binh khí mà lão chế
tạo ra, vượt xa những binh khí bình thường.
Mặc dù là xưởng sản xuất binh khí của Lão Tần, nhưng cũng chưa chắc có thể tạo ra những thần binh như vậy.
Lão Long mất binh khí, Lão Tào có chút sợ hãi. Hai người rút lui, lại
vừa hay hợp với hàm ý của Cửu Liên Kích, đó chính là đụng đầu trong ngõ
hẹp!
Khí thế của Lưu Tín cùng được vận dụng, thế nhưng không thể trụ thêm được nữa rồi.
Cự kiếm rung lên những tiếng vù vù, giống như cái bễ thổi gió, dồn một
trận gió mạnh, ép cho hai người Lão Tào và Lão Long phải liên tục lùi
lại. Nỗi uất ức trong lòng cũng không nói nên lời, hai gã chỉ tức đến
nỗi kêu lên mấy tiếng “ai da”, lại không làm gì nổi Lưu Khám, không
chiếm lại được thế thượng phong.
Trong khoảnh khắc thanh cự
kiếm của Lưu Tín giương lên, người thanh niên từ nãy đến giờ đứng nhìn
trận chiến, mắt không khỏi sáng lên.
- A Vũ, bọn Lão Long hình như không trụ nổi nữa rồi!
Người con gái đứng bên cạnh lên tiếng, giọng nói thánh thót ngọt ngào
như tiếng sơn ca, mềm mại, lại uyển chuyển, khiến cho lòng người rung
động.
- Tiểu muội nói không sai... A Vũ, những tên Lão Tần
chó má này lai lịch không đơn giản, tốt nhất là tốc chiến tốc thắng,
đừng để chậm trễ thêm nữa.
Người thanh niên đứng bên cạnh cô
gái kia, khoảng chừng ba mươi tuổi, nhìn có vẻ thông minh nhanh nhẹn,
đôi mắt sáng quắc. Nhưng y không phải đang để ý đến Lưu Tín, mà là để ý
đến thanh cự kiếm. Người thanh niên loáng thoáng có thể cảm nhận được
thanh kiếm trong tay Lưu Tín không hề tầm thường.