Lưu Khám là Trung Lang Kỵ Tướng, nên phụng mệnh ở lại bảo vệ Hành Dinh.
Đây không phải là một chuyện tồi, Hành Dinh trong ngoài chia làm hai phần.
Trong doanh là nơi ở của Thủy Hoàng đế lúc chuẩn bị lên đường, còn các
phi tử đa số sống ở bên ngoài. Các đại thần đi theo, đều sống ở gần, bên ngoài doanh, có năm trăm Thiết Ưng duệ sĩ đóng quân ở đây. Trung Úy
quân được phân ra đóng ở bên ngoài, còn có bộ quân, xa binh và kỵ quân.
Kỵ quân vốn dĩ không đóng trong Hành Doanh, mà ở một tiểu doanh khác ở bên cạnh Hành Doanh.
Thủy Hoàng đế lên núi bái tế, dẫn theo phần lớn binh mã. Nhưng trong
Hành Doanh, trừ kỵ binh của sở bộ Lưu Khám, còn có quân tốt bảo vệ.
Kỵ quân của Lưu Khám, cũng từ Tiểu doanh ra đến bên ngoài Đại Doanh.
Thủy Hoàng Đế leo lên núi Hội Kê... Sắp đến tiết Thanh Minh rồi, Thủy
Hoàng đế chọn thời khắc này lên núi, vừa may cũng trùng với tập tục bái
tế. Nhưng hai ngày đầu tiết Thanh Minh vẫn còn có một lễ Hàn Thực. Nghe
nói đây là vì kỉ niệm Đại thần Tấn Công Văn mà tạo nên tập tục này.
Trong lễ Hàn Thực, không được tạo ra khói và dùng thức ăn chín.
Lưu Khám sớm đã có chuẩn bị, lệnh cho người chuẩn bị rất nhiều bánh mạch, phòng khi trong lễ Hàn Thực xảy ra sự cố.
Ngày này, Lưu Khám tuần tra Hành Dinh xong, quay về ngồi trong quân trướng.
- Tín, đem bánh mạch đến đây!
Giờ Dần dẫn bộ tuần tra, thấy đã sắp giờ Thìn, bụng của Lưu Khám không khỏi kêu gào.
Nếu là bình thường, Lưu Khám gọi như vậy, Lưu Tín đã bước nhanh đến
nghe lệnh. Cũng không biết tại sao hôm nay lại có chút kỳ quái. Lưu Khám gọi liền hai tiếng, vẫn không thấy Lưu Tín xuất hiện. Hắn không khỏi
chau mày, đứng dậy, bước ra ngoài quân trướng.
- Tiết Âu, có nhìn thấy Lưu Tín đâu không?
Tiết Âu lắc đầu:
- Không thấy... Đô Úy có chuyện gì sao? Tiểu tướng đi tìm hắn về.
- Thôi đi, đem cho ta mấy cái bánh mạch trước đã.
Lưu Khám nghĩ một lát, lại dặn dò:
- Nhân tiện đi vào trong doanh trướng xem xem, gọi nó về.
- Dạ!
Tiết Âu phụng mệnh đi, một lát sau có thân binh đem một đĩa bánh mạch
đến, đặt trước mặt Lưu Khám. Đồng thời, còn đem đến một hộc nước, đặt
trên bàn. Lưu Khám cắn một miếng banh, bưng nước lên đang định uống, lúc này bên ngoài quân trướng vọng lại tiếng hỗn loạn.
- Có chuyện gì mà ồn ào vậy?
Lưu Khám buông miếng bánh trong tay, chau mày hỏi.
- Khởi bẩm Trung Lang kỵ tướng, Hành Cung Nội Doanh phái sứ giả đến,
Hành Cung Nội Doanh? Đó không phải là nơi các phi tần ở hay sao? Lưu
Khám nghi hoặc đứng dậy, có chút khó hiểu, nội thị đến tìm hắn có chuyện gì. Phải biết là, Trung Úy Quân tuy là thân quân vương tộc, nhưng trước nay không có liên quan đến trong triều đình. Thủy Hoàng đế cũng rất
kiêng kị điều này.
Nghĩ lại năm đó, Hoàng Thái Hậu Triệu Cơ dâm ô cung đình, suýt chút nữa tạo thành mối đe dọa đối với Thủy Hoàng đế.
Do vậy Thủy Hoàng đế tuyệt đối không cho phép người trong cung vua có
liên quan với ngoại thần. Cho dù là Triệu Cao, người mà lão thân tín
nhất, trong tay cũng chỉ có phủ Trung Xa mà thôi. Không có mệnh lệnh của Thủy Hoàng đế, Triệu Cao không có cách nào khoa tay múa chân với các
ngoại thần. Còn đối với các phi tần trong cung, quyền lực lại càng nhỏ.
Lưu Khám bước ra khỏi quân trướng, nhìn thấy bên ngoài có một nội thị mặc áo đen đang đứng khoanh tay.
Không phải là Triệu Cao... Triệu Cao là Trung Xa phủ lệnh , đi theo
Thủy Hoàng đế lên núi rồi. Gã nội thị trước mặt, mặc trang phục tuy rằng không khác với Triệu Cao, nhưng cho dù là phong độ hay là ngoại hình,
đều khác biệt một trời một vực, là một gã nội thị bình thường.
- Lưu Trung lang!
Nội thị vừa nhìn thấy Lưu Khám bước ra, tiến nhanh lên phía trước.
Lưu Tín trầm giọng nói:
- Ngươi là ai? Sao lại đến đây?
- Nội thần là Hoàng môn bên cạnh Hàn Phi, tên Bách Lý Thuật... Bên
trong xảy ra chuyện rồi! Hàn Phi lệnh cho nội thần đến hỏi, hôm nay có
ai ra khỏi doanh không?
Đã xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?
Lưu Khám rùng mình, nếu như trong nội doanh xảy ra chuyện, vậy gì những người bảo vệ Hành Dinh, đều gặp rắc rối lớn rồi. Hắn vội vàng quay
người hỏi người bên cạnh, nhưng không ai thấy có người ra ngoài. Bách Lý Thuật vẻ mặt lo nghĩ, có thể nhìn ra, nhất định là có người nào đó
không thấy đâu. Lưu Khám do dự một lát, khẽ hỏi:
- Thuật Hoàng Môn, có phải là nội doanh có người biến mất không?
Bách Lý Thuật gật đầu, thì thầm bên tai Lưu Khám:
- Tiểu công chúa và tiểu công tử đều không thấy đâu!
Trong đầu Lưu Khám vang lên một âm thanh, da đầu cũng đều dựng đứng lên.
Trong toàn bộ hành cung được gọi là tiểu công tử và tiểu công chúa chỉ
có hai người, một người là Doanh Hồ Hợi mới chỉ có mười một tuổi, người
kia là ái nữ của Thủy Hoàng đế - Doanh Quả. Nếu như cả mĩ nữ trong cung
mất đi cũng được, nhưng hai người này, thật sự là chuyện rất lớn.
Tiết Âu lúc này chạy đến:
- Đô Úy, Lưu Tín công tử không có trong doanh trướng.
Không phải là tên Lưu Tín này giở trò chứ!
Lưu Khám vội vã xua tan đoàn người, kéo tay Bách Lý Thuật hỏi:
- Bách Lý, tiểu công chúa và tiểu công tử trước khi mất tích, có điều gì bất thường không?
- Bất thường?
Bách Lý Thuật lắc lắc đầu:
- Không có gì bất thường cả... À, ta nghĩ ra một việc, hai ngày trước
tiểu công chúa có chút phiền muộn, bắt người kể cho nàng nghe về truyền
thuyết ở Giang Nam để giải buồn. Đêm hôm qua, tiểu công chúa còn còn
quấn lấy Hàn Phi để kể cho nàng nghe chuyện về Tây Tử. Lúc sáng này, lão nô còn nhìn thấy công chúa đi tìm tiểu công tử chơi đùa.
Lúc đó lão nô cũng không để ý lắm, không ngờ, không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Bách Lý Thuật nói xong, nước mắt giàn dụa.
Lưu Khám khuyên giải an ủi gã mấy câu, sau đó lệnh cho người đi tìm bốn phía.
- Bách Lý, tiểu công chúa sao đột nhiên lại muốn nghe chuyện của Tây Tử?
Tây Tử cũng chính là một trong Tứ đại mỹ nữ trong truyền thuyết lịch sử - Tây Thi. Lưu Khám vốn dĩ chỉ là thuận miệng hỏi, không ngờ Bách Ly
nghiêm mặt nói:
- Trung Lang, lẽ nào ngươi không biết?
- Biết cái gì?
- Chư Kỵ này, chính là quê hương của Tây Tử!
- A, cái này, ta cũng không rõ lắm.
Nói thật, Lưu Khám vẫn luôn cho rằng, Tây Thi là người Hàng Châu, cũng
là Tiễn Đường bây giờ. Ai bảo Tây Hồ nổi tiếng như vậy? ai bảo hậu thế
lại so sánh Tây Hồ với Tây Thi. Nếu như không phải Bách Lý Thuật nhắc
đến, Lưu Khám vẫn còn tiếp tục cho rằng, Tây Thi là người Hàng Châu.
Tây Thi là người Chư Kỵ!
Chẳng trách tiểu công chúa đột nhiên lại có hứng với Tây Thi như vậy!
Nhưng tại sao lại mất tích? Không những tiểu công chúa Doanh Quả mất tích, đến Lưu Tín cũng không thấy hình bóng đâu cả.
Lưu Khám và Bách Lí Thuật, ngồi đối diện nhau, mặt mày khổ não. Hai
người đều không có ý kiến gì... Chư Kỵ rộng lớn như vậy, đám người Doanh Quả nếu như chạy đi, làm sao mà tìm được? Nếu như phát động nhiều người đi tìm, khó tránh khỏi bị người có dã tâm để ý tới, nhưng nếu như không để tâm gì đến, hình như cũng không phải là cách. Hơn nữa, chuyện này
sớm muộn cũng sẽ bị Thủy Hoàng đế biết, lần này Lưu Khám cảm thấy rất
đau đầu.
- A, ta nhớ ra rồi!
Bách Lý Thuật đột nhiên nhớ ra, vỗ tay kêu lên.
- Bách Lý, ngươi nhớ ra cái gì?
- Hôm nay là mồng sáu tháng ba, là lễ Hoán sa.
- Lễ Hoán sa?
- Trung Lang có lẽ không biết, Tây Thi vốn tên là Thi Di Quang, là
người Trữ La nước Cổ Việt, thuở nhỏ nhà nghèo, vì vậy làm nghề giặt quần áo kiếm sống. Sau đó, dòng sông kia được gọi là Hoán Sa Khê. Tục
truyền, sau khi Việt Vương diệt Ngô, Thi Di Quang trở về quê cũ, ẩn cư
về Hoán Sa Khê giặt quần áo... Một ngày trượt chân rơi xuống nước, không may mà mất. Vì vậy mà người địa phượng lấy ngày mồng sáu tháng ba gọi
là ngày Hoán Sa. Vào ngày này, mọi người sẽ đến bên Hoán Sa Khê, vừa
giặt quần áo, vùa gọi tên Thi Di Quang, chiêu hồn cho nàng.
Ta cũng là rất lâu trước đây nghe được câu chuyện này.
Hôm qua lúc tiểu công chúa quấn lấy Hàn Phi nghe chuyện, ta còn chen
một câu vào, chính ngọ ngày lễ Hoán Sa, hồn phách của Thi Di Quang sẽ
xuất hiện ở Hoán Sa Khê...
Lão này, chẳng lẽ không biết công chúa có tính hiếu kỳ hay sao?
Lưu Khám không nói gì, đứng dậy, bước nhanh ra khỏi doanh trướng, vừa đi vừa nói:
- Bách Lý, ngươi lập tức quay về, bảo Hàn Phi sai Thiết Ưng duệ sĩ hội
tụ cùng ta ở Hoán Sa Khê. Tiết Âu, chuẩn bị ngựa, dẫn theo người, lập
tức theo ta đi đến Hoán Sa Khê.
Tiết Âu vẫn chưa rõ có chuyện gì xảy ra đã có thân vệ đã dẫn ngựa Xích Thố đến.
Lưu Khám xoay người lên ngựa, giơ roi quất ngựa chạy ra khỏi quân doanh.
Đến tận lúc này, Tiết Âu mới phản ứng lại, y vội vàng lên ngựa, gọi
thêm hai mươi tên thân vệ của Lưu Khám, lần lượt lên ngựa, lao ra khỏi
cổng doanh.
Bách Lý Thuật cũng mặt mày tái mét, nhanh bước ra khỏi quân trướng, đi về phía nội doanh.