Lưu Khám không thể không thừa nhận, Lý Do này đúng thật là học thức uyên bác.
Theo lời Lý Do nói, học thức của y cũng xuất phát từ phụ thân y – Lý
Tư. Còn đối với Lý Tư, Lưu Khám vẫn luôn cho rằng lão là một người học
phái pháp gia, nhưng trên thực tế, Lý Tư đã từng học ở Tắc Hạ học cung
với Tuân Tử, là một nho sinh chính cống. Thật ra, những năm cuối Chiến
Quốc, những nho sinh thời Tần triều, không phải loại hủ nho chỉ biết nói suông, không hiểu thế sự như hậu thế Lưu Khám nghĩ.
Học phái Nho gia không được trọng dụng ở thời đại này. Cho nên những nho sinh sẽ dùng đủ mọi cách để tùy cơ ứng biến, để đoạt lấy tiền đồ công danh.
Lý Tư chính là một trong số đó.
Tổng thể mà nói, học thuật Nho gia trong lịch sử Trung Quốc trải qua
bốn giai đoạn. Nho sinh thời Tần Hán, vì Nho học không thịnh, cho nên
đau khổ giãy giụa, nỗ lực tìm không gian tồn tại cho Nho học. Ở thời kì
này, những Nho sinh có thể thu thập rộng rãi mọi người, không quan tâm
đến trường phái học thuật, có thể tùy cơ ứng biến. Cho đến tận lúc Đổng
Trọng Thư bãi miễn Bách gia, độc tôn học thuật Nho gia. Rồi sau đó là
Thịnh Đường! Trải qua hai trăm hai mươi hai năm Lưỡng Hán, mặc dù đã
trải qua trận chấn động Ngũ Hồ Loạn Hoa, nhưng dưới sự hưng Thịnh Đường, các Nho sinh cùng với thời đại, mà ý chí rộng lớn, có ý tự cho mình là
nhất. Do vậy, Nho sinh đời Đường khí phách lớn nhất, từ đó mà sinh ra
những nhân vật như Lí Bạch và Đỗ Phủ.
Những Nho sinh thời kì
Lưỡng Tống, một mặt lo âu với sự suy yếu của Đại Tống, mặt khác lại tự
hào với sự hưng thịnh của văn minh. Trong thời kì này, những Nho sinh
trước sau có tâm lý vừa tự ti, lại vừa kiêu ngạo. Dưới sự sai khiến của
loại tâm lí mâu thuẫn này, Lý học từ đó mà sinh ra. Còn về sau đời Đường Tống, Nho học thời Minh Thanh...
Nói chung, lúc Lý Do và Lưu Khám nói chuyện, Lưu Khám không hề cảm thấy vẻ hủ nho trong con người Lý Do.
Nhưng từ trong lời nói của Lý Do, hắn tựa hồ như nghe thấy một chút ý
tứ khác. Về học vấn, Lý Do kính phục phụ thân Lý Tư. Nhưng dường như y
lại không hề tán thành với cách làm của Lý Tư. Đặc biệt là mấy năm nay,
sau khi Lý Tư trở thành Thừa tướng, dường như đã mất đi ý chí kiên quyết và dám nghĩ dám làm năm đó, lại thêm mấy phần suy nghĩ về công danh lợi lộc. Trong rất nhiều chuyện, hành vi của Lý Tư khiến cho Lý Do không
mấy hài lòng.
Đương nhiên rồi, Lý Tư cũng không thể nói thẳng thừng Lý Tư như thế nào thế nào. Có một số việc, đến Lưu Khám cũng
hiểu: Không phải là Lý Tư không làm, mà là Thủy Hoàng đế tính tình càng
ngày càng bảo thủ, khiến Lý Tư không dám làm. Hơn nữa, Lưu Khám có thể
nghe ra, Lý Do ôm ấp một kì vọng lớn lao với Phù Tô. Loáng thoáng cảm
thấy được, Lý Do rõ ràng là có ý muốn bày tỏ thiện ý đối với hắn. Hầu
như quan viên cung Hàm Dương đều biết, Lưu Khám là người của Phù Tô. Mà
tính cách Phù Tô trầm ổn, ngoài huynh đệ Mông gia ra, không cấu kết quá
nhiều với các quan viên Hàm Dương.
Đương nhiên rồi, điều này
cũng là để tránh Thủy Hoàng đế sinh lòng nghi kị. Lưu Khám là người của
Phù Tô! Về điểm này, Phù Tô không hề có ý che giấu. Lý Do hi vọng thông
qua Lưu Khám, có thể tạo dựng quan hệ với Phù Tô!
Tuy rằng
không nói rõ ràng như vậy, nhưng ý tứ đại khái là như vậy! Lưu Khám cũng không tỏ thái độ quá rõ ràng, nhưng mơ hồ, nói với Lý Do, hắn có thể
bắc cầu trung gian. Đến địa vị này của Lý Do, rất nhiều lời không muốn
nói rõ, nói bóng gió một chút là đủ.
- Lần này Bệ hạ tuần thú phía đông, phái Hữu Thừa tướng Phùng Khứ Tật trấn thủ Hàm Dương.
Những quan viên như phụ thân, toàn bộ đều đi theo... Ngoài ra, bệ hạ
còn dẫn theo cả Đại công tử và tiểu công chúa đi cùng, đến lúc đó ngươi
vẫn nên thận trọng.
Ngày hôm sau, Lý Do và Lưu Khám khởi hành tới Lạc Dương.
Trên đường, y và Lưu Khám sánh vai nhau đi, khẽ dặn dò Lưu Khám những chuyện cần chú ý.
- Tiểu công tử? Tiểu công chúa?
Lưu Khám cũng có hiểu một chút về gia sự Thủy Hoàng đế, nhưng biết
không nhiều. Dù sao cũng là chuyện gia sự Đế vương, có rất nhiều chuyện
người ngoài không thể biết. Chỉ là, khi hắn nghe được ba chữ “Tiểu công
tử”, trong đầu, giống như bản năng, lóe lên tên một người.
- Tiểu công tử tên Hồ Hợi, năm nay mười một tuổi!
Quả nhiên là y...
Lưu Khám không khỏi nhíu mày, ngực tự nhiên co thắt lại, có một dự cảm không lành.
Nhưng rốt cục là sai ở đâu?
Lưu Khám cũng không nói rõ được. Theo lí mà nói, Doanh Hồ Hợi bây giờ
chỉ là một đứa trẻ con, Thủy Hoàng đế chắc là không thể chết nhanh như
vậy chứ.
Nói thật, Lưu Khám bây gờ đúng là vẫn không mong Thủy Hoàng đế chết đi.
Nói cho cùng, đại cục thiên hạ ổn định, dư nghiệt sáu nước cũng không
còn. Trong lịch sử, chỉ ghi chép sau khi Thủy Hoàng đế thống nhất thiên
hạ, bạo ngược tàn nhẫn, hao tài tốn của như thế nào. Thế nhưng Lưu Khám
thây, từ lúc Thủy Hoàng đế thống nhất thiên hạ, ngoài phát động chiến sự Nam Cương và Bắc Cương ra, hầu như không bạo tàn như hậu thế nói. Nói
ông hiếu chiến? Hình như không thích hợp lắm...
Theo ghi chép, trước khi thống nhất sáu nước, binh mã các quốc gia đóng ở Bắc Cương gần trăm vạn.
Còn bây giờ, Thủy Hoàng đế chỉ đóng bốn năm mươi vạn quân trên đường
biên giới dài dằng dặc. Hơn nữa, sau khi Trường Thành ở các quốc gia hợp thành một thể hoàn chỉnh, binh lực có thể giảm mười vạn đến hai mươi
vạn người. Còn đối với cái gọi là Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành, là
lời nói vô căn cứ.
Dưới Trường Thành đúng là chôn cất vô số
xác khô nhưng rất nhiều chỗ ở Trường Thành không phải là Thủy Hoàng đế
xây dựng mà là sáu nước tạo ra.
Vô số những bộ xương khô đó, càng có khả năng là do sáu nước tạo nên.
Sở dĩ toàn bộ đều đổ lên đầu Thủy Hoàng đế, vừa khớp với câu nói cổ:
Thắng làm vua, thua làm quan! Những sử sách này à, đương nhiên là do
những kẻ thắng viết nên, Lưu Quý lại có thể nói tốt Đại Tần?
Có câu nói, thà làm chó thời bình, còn hơn làm người thời loạn.
Nếu như có thể êm đẹp mà sống qua ngày tháng, ai lại tình nguyện làm người thời loạn thế bữa hôm lo bữa mai?
- Tiểu công chúa tên Quả, mười sáu tuổi!
Lý Do không hề chú ý đến tâm trạng của Lưu Khám thay đổi. Phu nhân của y là con gái của Thủy Hoàng đế, cũng coi như là người trong vương thất,
cho nên biết rõ rất nhiều việc.
- Tiểu nha đầu này rất xinh đẹp,
được bệ hạ sủng ái. Chỉ là tính cách... Ha ha, nếu như ngươi mà gặp tiểu nha đầu này, tốt nhất là nên trốn xa một chút... A Khám, Lưu Đô Úy?
- Hả?
Lưu Khám đang trầm tư, tỉnh táo lại, cười ngượng ngùng.
- Đột nhiên nhớ ra một số chuyện, có chút lơ đãng, xin Quận thủ thứ lỗi.
- Hà, lơ đãng ở chỗ ta thì không sao, nhưng khi gặp bệ hạ, đừng có lơ đãng!
Lý Do không để bụng, cười hì hì nói.
Nhưng trong lòng Lưu Khám, lại cảm thấy sợ hãi kỳ lạ, thậm chí... còn
vượt qua cả nỗi sợ hãi khi mà hắn nghe tin Thủy Hoàng đế muốn triệu
kiến.