Hình Đồ

Chương 307: Yết kiến cung Lạc Dương (1)

Buổi trưa hôm sau, ánh nắng mặt trời rạng rỡ.

Lưu Khám dẫn theo Lưu Tín rời khỏi binh doanh, đi thẳng đến thành Huỳnh Dương.

Mặc dù nói, các quan viên sắp xếp cho Lưu Khám ở ngoài thành, nhưng

cũng không có ý không để cho hắn vào trong thành. Thành Huỳnh Dương này

là phía nam của Hoàng Hà, vùng trung tâm của Trung Nguyên, tên thành đặt ngang hàng với hai thành Đại Lương và Lạc Dương. Đương nhiên rồi, Đại

Lương và Lạc Dương sở dĩ nổi danh thiên hạ, phần nhiều là do lịch sử ở

nơi này. Lạc Dương là vương đô Đông Chu, còn Đại Lương lại là đô thành

của Cố Ngụy, cực kì nổi danh ở Trung nguyên.

Nhưng

Huỳnh Dương lại nổi tiếng nhiều về quân sự ở đây, gần Hoàng Hà, liền

Thành Cao, dựa núi non, đối diện phía đông... là gianh giới giữa Sở Hà - Hán Giới giống như trong bàn cờ của Trung Quốc hậu thế, chính là do

thành Huỳnh Dương mà có.

Trải qua cai quản bao nhiêu năm, thành Huỳnh Dương vô cùng phồn hoa.

Đi vào cổng thành, chỉ thấy những con đường ngang dọc.

Trên đường, người qua người lại náo nhiệt. Lưu Tín từ lúc vừa bước vào

thành trở đi, liền bị cảnh tượng phồn hoa nơi này khiến cho hoa cả mắt.

Đối với sự phồn hoa trước mắt, Lưu Khám không hề để tâm.

Dẫn Lưu Tín đi thẳng tới nha phủ, ở ngoài nha môn cũng không báo cáo họ tên mà đi thẳng vào trong. Hai người Lý Do và Doanh Tráng chính là ở

trong nha phủ Huỳnh Dương này. Bởi vì địa vị đặc biệt của hai người này, cho nên Huyện lệnh Huỳnh Dương trực tiếp cho vào.

Mấy ngày Lưu Khám đến, thường ra vào chỗ này.

Môn tử của Phủ nha cũng nhận ra vị võ tướng trẻ tuổi này, nên không ai

đứng ra ngăn cản. Doanh Tráng đang nói chuyện trong đình với Lý Do, nhìn thấy Lưu Khám bước vào, hai người đều đứng dậy đi ra tiếp đón, trên mặt nở nụ cười.

- Lưu Đô úy, sao sáng sớm đã đến đây rồi?

Người vừa nói chắc chắn là Lý Do.

Bởi vì Doanh Tráng không thể khách khí với hắn như vậy, sẽ trực tiếp

gọi tên của hắn, hoặc là gọi một cách thân thiết là A Khám, chứ không

gọi theo chức vị của hắn. Lý Do và Lưu Khám mặc dù gặp qua mấy lần, đồng thời cũng có chút giao tình, nhưng trên thực tế, hai người vẫn chưa

thân thiết đến mức ấy.

Lưu Khám tiến lên hành lễ, nói rõ mục đích đến.

- Đi Đại Lương?

Doanh Tráng khẽ chau mày:

- Đang yên đang lành, không ở đây hậu giá, ngươi chạy đến đó làm gì? A

Khám, bây giờ ngươi không còn là tiểu quan bình thường, không thể tùy

tiện hành động được. Lần này ngươi phụng mệnh hậu giá, nhất cử nhất động đều bị người khác để mắt tới. Đi Đại Lương, e là không thích hợp!

Lưu Khám cũng đoán được kết quả như thế, không khỏi cười gượng.

Lý Do cười nói:

- Tráng Quận thủ không cần phải nghiêm khắc như vậy. A Khám đang còn

trẻ, hiếu động cũng là chuyện bình thường. Trong thành Huỳnh Dương này

tuy rằng không ít người, nhưng Lưu Khám cũng chỉ quen biết có mấy người

chúng ta. Nếu như đổi lại là ta, cũng có thể cảm thấy phiền muộn, muốn

đi đây đi đó.

Vừa nói, y vừa tỏ ý bảo Lưu Khám ngồi xuống.

- Nhưng Lưu Đô úy, bây giờ ngươi đúng là không tiện đi.

- Hả?

Lưu Khám nghe thấy hàm ý trong câu nói của Lý Do, vì vậy tĩnh tâm ngồi nghe.

Quả nhiên, Lý Do sau khi cho người dâng rượu cho Lưu Khám, nụ cười trên khuôn mặt tắt lịm, trầm giọng nói:

- Giờ Mão nhận được tin, bệ hạ đã đến Cốc thành. Dự tính ngày kia sẽ

đến Lạc Dương. Bệ hạ đã phái người đến báo tin trước, lệnh cho ta và Lưu Đô Úy đi trước về thành Lạc Dương.

- A?

Lưu Khám lại càng hoảng sợ:

- Đi Lạc Dương làm gì?

- Làm sao ta biết được?

Lý Do cười.

- Bệ hạ có thể muốn tiếp kiến chúng ta ở Lạc Dương trước, vì vậy phái người cấp tốc báo tin.

Ta đang muốn phái người đi tìm ngươi nói chuyện này thì ngươi đến.

Cũng tốt, lập tức quay về binh doanh chuẩn bị một chút... Chúng ta buổi trưa xuất phát tiến về Lạc Dương. À, binh mã bản bộ không cần đi theo,

chỉ cần đem theo mười mấy thân vệ là đủ rồi, những người còn lại tạm

thời lưu lại Huỳnh Dương, dù sao mấy hôm nữa ngươi còn quay về.

Tráng Quận thủ, ông vất vả rồi!

Ý tứ trong câu nói này rất rõ ràng, trong thời gian Lưu Khám đi Lạc

Dương, hai trăm kỵ binh bản bộ của hắn sẽ do Doanh Tráng tạm thời chỉ

huy. Nhưng Lưu Khám suy nghĩ hơi nhiều... Đây có gọi là tước binh quyền

của ta không? Lẽ nào nói, những chuyện ta làm trước kia đã bị bại lộ

sao?

Cũng khó trách Lưu Khám nảy sinh ý nghĩ như vậy trong đầu.

Thủy Hoàng đế triệu kiến Lý Do, là bởi vì Lý Do là con rể của Thủy

Hoàng Đế Doanh Chính, vừa là con trai của Thừa tường, không có gì kì lạ.

Nhưng Lưu Khám thì sao?

Chẳng qua chỉ là Đô Úy Tứ Thủy nhỏ bé mà thôi!

Tuy rằng cũng là đại quan hai nghìn thạch bổng lộc, nhưng trong thành

Huỳnh Dương bây giờ, đại quan hai nghìn thạch bổng lộc có mười mấy

người, trong đó còn có những tôn thất vương tộc như Doanh Tráng. Đô Úy

Tứ Thủy, nghe ra cũng rất oai, nhưng nếu đem ra so sánh, lại nhỏ bé

không đáng kể.

Thủy Hoàng đế lại muốn triệu kiến hắn trước?

Hơn nữa không cho đem theo binh mã, còn giao binh mã cho Doanh Tráng nữa...

Nhất thời Lưu Khám cảm thấy thấp thỏm không yên.

Còn trong mắt của Lý Do và Doanh Tráng, Lưu Khám thấp thỏm không yên lại là chuyện bình thường.

Thủy hoàng Đếmột đời tài trí mưu lược, người nào mà lại không sợ?

Ban đầu, lần đầu tiên được Thủy Hoàng đế triệu kiến, đến Lý Do cũng nơm nớp lo sợ, không khác gì mấy so với bộ dạng Lưu Khám bây giờ.

Vì vậy y cười ha ha nói:

- Lưu Đô úy, đừng có hoang mang như vậy!

Bệ hạ xưa nay thích người dũng võ, ở Bắc Cương ngươi lập chiến công

hiển hách đã đành, hai năm nay Đại công tử và Thượng tướng quân lại

thường xuyên ca tụng ngươi trước mặt Bệ hạ. Năm ngoái ngươi lại phá được loạn Tam Điền, bệ hạ muốn gặp ngươi cũng là chuyện bình thường, chớ có

quá kinh sợ.

Được rồi, ngươi mau chóng về chuẩn bị đi.

Buổi trưa ta ở trong đình Thập Lí ngoài thành đợi ngươi, chớ có chậm trễ.

Lý Do an ủi mấy câu, khiến sợ hãi trong lòng Lưu Khám ít nhiều cũng dịu đi một chút.

Hắn nhận lời, lập tức dẫn theo Lưu Tín vội vàng quay về binh doanh. Vừa vào trong quân doanh, hắn liền sai người đi tìm Giả Thiệu về.

Kể lại chuyện này một lần, Lưu Khám cười gượng:

- Thiệu tiên sinh, xem ra ta không cách nào đi thăm hỏi vị hiền nhân kia rồi.

Lần này bệ hạ triệu ta đến Lạc Dương trước, ngươi ở lại đây, thay ra

bảo vệ binh doanh. Có chuyện gì, đi tìm Tráng Quận thủ làm chủ... Ồ, nếu như có thể được thanh nhàn thì ngươi thay ta đi Đại Lương một chuyến.

Nếu như giống như chúng ta nói trước kia, thì bái kiến vị hiền nhân kia

trước. Đợi việc này xong xuôi, ta và ngươi cùng đi một chuyến đến Đại

Lương. Đến lúc đó có thể mời y xuất núi càng tốt, nếu như mời không ra,

cũng có thể nghe ít giáo huấn.

Giả Thiệu đồng ý, nhận lấy hổ phù từ tay Lưu Khám.

Tính toán thời gian cũng đã không còn sớm, Lưu Khám không dám chần chừ

thêm nữa, lập tức gọi hai mươi gã thân vệ, dẫn theo Lưu Tín, vội vàng

rời khỏi binh doanh. Với tính khí của Lưu Tín, vạn nhất xảy ra chuyện

thị phi, Lưu Khám lại không ở đây, e là đến Doanh Tráng cũng không xem

trọng y, càng không cần nói đến một thư sinh yếu đuối như Giả Thiệu.

Ngựa Xích Thố phi như bay trên đường, lông mao đỏ rực, dưới ánh mặt

trời chiếu sáng, phản chiếu lên ánh sáng như tia lửa. Bọn người Lưu Tín, Tiết Âu theo sát phía sau. Giờ ngọ vừa qua, liền đến đình Thập Nhất bên ngoài thành Huỳnh Dương. Lý Do đã thay đổi trang phục, y cũng không đem theo nhiều tùy tùng. Ngoài hai mươi ba mươi tùy tùng ra, còn lại đều là mười mấy thân vệ của y.

Sau khi nhìn thấy Lưu Khám, Lý Do cũng không nói nhiều.

- Bây giờ nhân lúc trời còn sớm, chúng ta lên đường. Nói không chừng có thể trước khi trời tối đến Thành Cao.

- Xin tuân theo lời Quận thủ.

Hai người không nói gì thêm, giương roi quất ngựa đi. Tùy tùng phía sau vội vàng bám theo, mấy chục chiến mã, trên quan lộ khói bụi cuộn lên mù mịt. Khoảng trước khi trời tối, một đoàn người đến Thành Cao, cũng là

trong Tam Quốc Diễn Nghĩa hậu thế, Hổ Lao Quan mà Tam Anh chiến đấu với

Lữ Bố.

Sau khi rửa mặt dùng cơm, Lý Do và Lưu Khám an nhàn nói chuyện trời đất.

Trước đây, không phải là Lưu Khám chưa từng nói chuyện với Lý Do, chỉ

là phần lớn thời gian, bên cạnh đều có người, cho nên không có hứng thú. Lần này, không có người bên cạnh quấy rầy, Lý Do cũng bớt đi nhiều phần lo lắng. Hai người nói chuyện thao thao bất tuyệt, thể hiện hết tài ăn

nói của mình.