Lạc Dương, Chu Vương đô.
Vương Đô ngày trước phồn hoa, mấy chục năm trước đã thành một đám tro tàn.
Lạc Dương của ngày nay, đã không còn là Lạc Dương của Đông Chu nữa, mà
là Lạc Dương của Đại Tần. Tường thành sừng sững làm bằng đất màu tro
xám, dưới ánh mắt trời lộ ra vẻ hùng hồn mà thê lương. Đại kỳ Thương
Long bay phần phật trên lầu thành, dường như đang kể lại sự uy nghiêm
của Lạc Dương trước kia.
Có lẽ là vị Thiên cổ Nhất đế sắp
đến, Thành Lạc Dương khiến cho Lưu Khám có cảm giác không hề giống với
lần trước. Nếu như nói, lần trước Lạc Dương mà hắn nhìn thấy chỉ là một
thành thị phồn hoa mà náo nhiệt, thì lần này, Lạc Dương lại tỏa ra vương khí.
Không hiểu vì
sao, từ lúc đi vào trong thành Lạc Dương, tâm trạng của Lưu Khám lại
nặng nề một cách khó hiểu. Lý Do sắp xếp cho hắn ở trong dịch quán, sau
đó lại vội vã đi đón tiếp đội nhân mã tiền tiêu của xe giá Thủy Hoàng
đế. Thủy Hoàng đế sẽ đến lúc giữa trưa, đêm qua ở Cốc Thành, nhưng đội
nhân mã tiên phong đã đến Lạc Dương. Là Quận thủ quận Tam Xuyên, chủ
quản của Lạc Dương, Lý Do phải phấn chấn tinh thần gấp nhiều lần, đi
nghênh tiếp Vương giá đến. Kết quả là, y cũng chẳng quan tâm đến việc
chào hỏi bọn người Lưu Khám.
Giờ Mão, Lưu Khám nhận được
thông báo, đến nghênh giá ở bờ sông Lạc Thủy ngoài thành Lạc Dương.
Không chỉ có Lưu Khám, tất cả những quan viên Lạc Dương, bao gồm cả Lý
Do, còn có thần dân Lạc Dương, đều phải chờ ở bờ sông Lạc Thủy.
Lưu Khám dẫn theo Lưu Tín, khoanh tay đứng ở bờ Lạc Thủy.
Đã vào đông, thời tiết lạnh lẽo vô cùng. Lạc Thủy cuồn cuộn đã bắt đầu
đóng băng, thỉnh thoảng còn có những mẩu băng bập bềnh.
Hai nghìn năm sau...
Hoàng Hà cạn khô, Lạc Thủy cạn nước.
Kiếp trước Lưu Khám đã từng tới nơi này. Lạc Thủy khi đó đã trở thành
một dòng suối nhỏ không liên tục, lúc đó có được nửa phần khí phách hùng hồn mà hôm nay nhìn thấy hay không? Người ta thường nói, Hoàng Hà là
sông mẹ của Trung Hoa, Lạc Thủy là một nhánh sông Hoàng Hà, có vẻ hào
hùng của Hoàng Hà chảy về đông. Nhìn thấy dòng sông trước mắt, Lưu Khám
mới có thể cảm thấy, dân tộc Hoa Hạ vốn dĩ nên có khí khái.
- Nhị thúc, nhị thúc!
Lưu Tín giọng ồm ồm gọi Lưu Khám mấy tiếng. Lưu Khám đang trầm tư tỉnh
lại, bên tai chỉ nghe thấy giọng nói như núi kêu biển gầm.
Thoắt cái đã đến giữa trưa. Xa xa trên dường, đã xuất hiện cờ Thương
Long bay phần phật trong gió, xa giá của Thủy Hoàng đế đến rồi. Quan
viên lớn nhỏ, bách tính Lạc Dương lũ lượt quỳ xuống. Lưu Khám dẫn theo
Lưu Tín, cũng quỳ bên bờ sông, nằm sấp cúi đầu. Mặc dù rất chán ghét quy tắc này, nhưng nhập gia tùy tục, Lưu Khám vẫn không dám làm điều khác
người, đứng ở nơi đó.
Tiếng kèn uy vũ vang vọng trong không
trung. Từng đội xa trượng chạy qua Lạc Dương. Chiếc Ngự liễn (chỉ xe vua ngồi, có người kéo) ở chính giữa bỗng nhiên dừng lại, từ trong xe kéo,
một vị nam tử mặc long bào bước ra. Trong chớp mắt, tiếng hô vạn tuế
vang lên càng thêm lớn, khiến cho Lạc Thủy cũng bị át tiếng. Lưu Khám
trộm nhìn, không khỏi giật mình. Có lẽ, vị nam tử đứng trên xe chính là
vị hoàng đế thiên cổ. Chỉ là cách hơi xa, Lưu Khám ít nhiều cũng có chút nhìn không rõ.
Sở dĩ hắn giật mình, là bởi vì sự dũng cảm mưu trí của Thủy Hoàng đế.
Ai mà không biết, dư nghiệt sáu nước trăm phương ngàn kế muốn giết hại
ông, nhưng ông còn dám một mình xuất hiện giữa tầm mắt của mọi người như thế này. Là cuồng vọng, hay nói cách khác, là một loại kiêu ngạo của Đế vương! Từ khoảnh khắc này trở đi, Thủy Hoàng đế dường như đang khiêu
chiến với những người lòng dạ hiểm ác: Trẫm, đang ở chỗ này đây... Nếu
như có bản lĩnh thì đến đây ra tay đi. Trẫm ở đây đợi các ngươi.
Lưu Khám không khỏi thầm ca ngợi một tiếng: Đúng là vị vua mưu lược kiệt xuất!
Đại lễ đón mừng đại khái tiếp tục lâu dài, xa trượng từ từ tiến vào trong thành Lạc Dương.
Là một quan viên phụng mệnh, Lưu Khám cùng với Lý Do đi theo phía sau
cùng của xa giá. Ngày trước lúc Thủy Hoàng đế lần đầu tiên tuần thú phía đông, thành Lạc Dương bắt đầu xây dựng hành cung, chính là xây dựng lại một tòa cung điện trên chỗ Vương đô Đông Chu cũ. Quy mô nhỏ hơn nhiều
so với Hàm Dương cung, chẳng qua là ở phương diện khác, hoàn toàn là dựa theo cấu trúc của Hàm Dương cung mà làm theo. Lúc này, cửa cung bình
thường đóng chặt đã rộng mở.
- Nhị thúc, đói bụng rồi!
Lưu Tín đứng ở ngoài cửa cung, kéo kéo vạt áo Lưu Khám, khẽ oán trách.
Cũng khó trách, từ sáng đến giờ, có thể nói là chưa có hạt cơm nào vào
bụng. Sau khi Thủy Hoàng đế vào Lạc Dương cung, ngoài những quan viên đi theo Thủy Hoàng đế từ Hàm Dương đến ra, bên ngoài cổng còn có mấy chục
quan viên đang đợi Thủy Hoàng đế triệu kiến. Văn có võ có, ai nấy thần
sắc nghiêm trang, chắp tay đứng nghiêm. Nhìn những ấn tín trên người
những quan viên này, Lưu Khám chỉ có thể cười gượng, chức vị của hắn e
là nhỏ nhất.
Nói cách khác, nếu như Thủy Hoàng đế triệu kiến
hắn, e là phải đợi đến cuối cùng. Đương nhiên rồi, cũng có thể sẽ không
triệu kiến. Dù sao Thủy Hoàng đế sẽ dừng chân ở Lạc Dương mười ngày,
trong mười ngày này, không thể chắc chắn lúc nào mới nhớ đến người như
Lưu Khám. Thế nhưng trước khi Thủy Hoàng đế hạ chiếu cho bọn họ giải
tán, hắn chỉ có thể ở chỗ này mà chờ.
- Tín, nhẫn nại một chút!
Lưu Khám vỗ nhẹ nhẹ Lưu Tín.
- Lát nữa giải tán rồi, Nhị thúc sẽ dẫn cháu đi ăn mỹ thực của Lạc Dương, muốn ăn gì thì ăn nấy!
Lưu Tín rất ngoan ngoãn gật đầu, không nói gì thêm.
Nhưng Lưu Khám cũng biết, tên tiểu tử này đúng là đói bụng lắm. Bằng
không, với tính cách của Lưu Tín, không đến lúc chịu không nỏi thì sẽ
không mở miệng. Chỉ hi vọng là Thủy Hoàng đế hạ chiếu nhanh một chút...
Nếu không đến bản thân Lưu Khám cũng cảm thấy đói bụng không chịu nổi
rồi.
Nhìn những quan viên đang khoanh tay đứng, Lưu Khám
không khỏi thầm kính phục. Người nào người này giống như là tượng binh
mã vậy, không hề động đậy. Làm quan, xem ra cũng phải học tập, loại công phu này, đúng là không dễ luyện tập.
Trong đầu Lưu Khám miên man suy nghĩ.
Thời gian, bất tri bất giác đã trôi qua. Những quan viên ngoài cửa cung đã bớt đi một nửa... Còn sắc trời, cũng dần dần tối sầm lại.
Đúng lúc này, cửa cung mở ra, một gã nội thị mặc đồ đen từ trong cung
bước ra, tuổi khoảng chừng tứ tuần, thân hình cao lớn, cường tráng. Đôi
con người dài và nhỏ, ngũ quan dễ coi, có vẻ là một bậc nhân tài, chỉ là trên cằm trụi lủi, trên người thiếu đi một loại dương cương.
Đứng bên ngoài cửa cung, gã nội thị giọng the thé kêu:
- Bệ hạ có chỉ, triệu Đô Úy Tứ Thủy Lưu Khám yết kiến!
Lưu Khám sợ hãi nhảy dựng lên, mặc dù đã có sự chuẩn bị tâm lý, thế
nhưng hắn không thể nào ngờ được, Thủy Hoàng đế ngày đầu tiên đến Lạc
Dương lại triệu kiến hắn.
Nhưng Lưu Khám cũng không dám chậm trễ, hắn vội vàng tiến lên phía trước nói:
- Thần Lưu Khám tiếp chỉ!
- Ngươi chính là Lưu Khám?
Gã nội thị nhìn Lưu Khám một lượt từ trên xuống dưới, hỏi một cách kì
quặc. Xem ra, cũng không phải là có ý gì... Thái giám mà, thường là lời
nói ra thiếu chút dương khí, khi người khác nghe thấy, tự nhiên cảm thấy không thoải mái, Lưu Khám đương nhiên cũng không ngoại lệ.
E rằng, đây cũng là một trong số lí do mà đa số người ghét thái giám. Ít
nhất Lưu Khám thấy, ngữ điệu ngữ khí của gã nội thị này không thiếu mùi
vịgây khó dễ. Trong lòng cảm thấy không vui, nhưng trong lời nói, vẫn tỏ rõ vẻ cung kính, chắp tay hành lễ nói:
- Hạ thần chính là Lưu Khám!
- Theo ta vào trong đây, Bệ hạ đang chờ ngươi!
Gã nội thị sau khi nói một câu, quay người đi vào trong.
Lưu Khám vội vàng nói:
- Vị này...
Lời chưa ra khỏi miệng, lại không nói lên lời. Gọi là công công, ở thời đại này hình như còn chưa có cách gọi này, nhưng không gọi là công
công, Lưu Khám lại không biết nên xưng hô thế nào. Chuyện xưng hô này
phải cẩn thận một chút, thái giám vốn dĩ là một nam nhân không hoàn
chỉnh, trong lòng không tránh khỏi có chút khó xử thế này thế kia. Nếu
như vì một từ xưng hô mà đắc tội với đối phương, thật là không đáng.
Cũng may, gã nội thị cũng nhanh nhẹn, biết chỗ khó của Lưu Khám, lập tức mỉm cười:
- Ta Lang trung lệnh Trung Xa phủ - Triệu Cao, Lưu Đô úy có thể gọi là
là Triệu lang trung! À... Ngươi cứ gọi là Triệu đại phu đi!
Từ từ đã, Triệu Cao?
Quả tim Lưu Khám đập mạnh, không khỏi nhìn thật kĩ gã nội thị này. Lão
là Triệu Cao? Chính là Triệu Cao đổi trắng thay đen đó sao?
Tuy rằng lần đầu tiên nhìn thấy vị thái giám khét tiếng thời hậu thế, nhưng Lưu Khám không thể không tăng vài phần dè chừng.
Luận về thứ tự, chức vị của Triệu Cao cao hơn Lưu Khám một bậc.
Thế nhưng luận về địa vị, Lưu Khám thúc ngựa cũng đuổi không kịp tên hại nước hại dân này.