Hậu giá, không giống như kiến giá.
Quan viên các vùng, những
người chờ đợi, ngóng trông Thủy Hoàng đế tiếp kiến nhiều không đếm xuể,
Lưu Khám cũng chỉ là một trong số rất nhiều người trong đó mà thôi.
Nhưng bất luận như thế nào, có tư cách hậu giá, cho thấy rằng Lưu Khám đã bước vào trong danh sách những quan lại bậc cao.
Đối với kết quả như vậy, Lưu Khám vừa mừng vừa sợ.
Vui chính là, sau bao nhiêu năm nỗ lực, hắn không còn là một tiểu quan
không có tiếng tăm nữa. Phấn đấu bao năm, cuối cùng cũng có kết quả.
Thế nhưng, Thủy Hoàng đế là nhân vật như thế nào? Lưu Khám thật sự lo
lắng, lúc gặp được Thủy Hoàng đế, sẽ bị lão nhìn ra sơ hở gì...
A, sơ hở!
Hình như không có sơ hở gì.
Nhưng trong lòng Lưu Khám lại có cảm giác bất ổn, từ sau khi nhận được
tin đến Huỳnh Dương, liền cảm thấy thấp thỏm không yên.
Mặt khác, Lưu Khám bắt đầu nghi ngờ!
Thủy Hoàng đế rốt cuộc bao giờ mới ? Có thể tuần thú phía đông, cho
thấy vị Hoàng đế thiên cổ này sức khỏe không hề kém. Với tình hình hiện
tại, chỉ cần không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đợi tám đến mười năm nữa, thế cục của cả thiên hạ sẽ hoàn toàn ổn định. Đến lúc đó hậu duệ Lục
Quốc có muốn gây chuyện gì cũng khó khăn... Hậu duệ sáu nước bó tay,
thiên hạ ổn định, Đại Tần sao có thể bị diệt vong nhanh đến vậy?
Đại Tần không bị diệt vong, có còn Bá Vương không?
Mình nên làm cái gì?
Cả đời làm thần tử của Thủy Hoàng đế?
Thế cục sau này, còn có thể như thế nào nữa? Nên đi tiếp như thế nào?
Vô số những vấn đề dây dưa với nhau khiến Lưu Khám phiền nhiễu vô cùng. Nhưng mặc dù là phức tạp, hắn vẫn phải đi hậu giá.
Chu Xương và Khổ Hành Giả áp giải tất cả già trẻ Lưu gia đi quận Thục.
LâuLâu Thương cũng không có chuyện gì quan trọng, vì vậy Lưu Khám để
cho Quán Anh và Chung Ly Muội ở lại trong quân doanh, iếp tục thao luyện binh mã, chính sự LâuLâu Thương, đều có ba người Trần Bình, Khoái Triệt và Tào Tham lo liệu. An Kỳ bản tính thích đi xa, nhưng được Lưu Khám
khuyên nhủ, cũng lưu lại ở LâuLâu Thương.
Hai người Hàn Tín và Tư Mã Hỉ phụ trách thu xếp tạp vụ điền trang.
Hai người đều đã qua mười sáu, Tư Mã Hỉ hơi lớn hơn một chút, tính tình bình ổn; Hàn Tín lại nhanh nhẹn hơn một chút, thường có những ý nghĩ và tư tưởng kì lạ mà tuyệt diệu. Đọc vạn quyển sách vẫn phải học để vận
dụng. Lưu Khám đã sắp xếp cho hai người này tham gia một chút vào chính
sự quân vụ LâuLâu Thương, cũng coi như là một kiểu đào tạo.
Lần này kiến giá, Lưu Khám vốn dĩ chỉ nghĩ dẫn một mình Giả Thiệu đi là đủ.
Thế nhưng gần lúc xuất phát, Vương Cơ lại đến nhà hỏi thăm:
- A Khám, trước mắt thấy Tín đã sắp cập quán, nhưng lại không ra khỏi
Lâu Thương, cả ngày ngây ngây ngô ngô, chỉ biết luyện võ rèn luyện khí
lực. Hàn Tín và Hỉ Tử đều đã biết xử lí một số công việc. Ta thật sự lo
lắng, cứ như vậy mãi, Tín sẽ càng ngày càng ngốc nghếch. Lần này ngươi
đi hậu giá, không biết có thể dẫn nó đi theo không? Cũng coi như là mở
rộng tầm mắt, tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Nghĩ xem, hai năm nay Lưu Tín (tức Vương Tín) đúng là cả ngày chỉ ở trong thao trường luyện võ.
Lần trước dẫn cậu theo, vốn chỉ nghĩ là cùng đi quận Ba thăm hỏi Tần
Thanh, ai ngờ nửa đường nghe tin Thủy Hoàng đế muốn đốt sách, thế nên
lại vội vội vàng vàng lệnh cho Lưu Tín và Hàn Tín trở về Lâu Thương. Bây giờ, Lưu Tín đã mười bảy tuổi rồi, nhưng vẫn không hiểu biết nhiều
chuyện thế sự.
Trừ người nhà ra, hầu như không có giao lưu với những người khác.
Bây giờ, cậu đã coi như là cháu trai của mình, dẫn cậu ta ra ngoài mở
mang tầm mắt, bồi dưỡng một chút cũng không phải là một chuyện xấu.
Nghĩ một chút, Lưu Khám liền đồng ý.
Hai ngày sau, hắn dẫn Giả Thiệu và Lưu Tín, dưới hộ vệ của hai trăm kỵ
quân Lầu Phiền cùng với Doanh Hoạch đi tới huyện Tương. Doanh Tráng đã
đợi đến sốt ruột, sau khi hội tụ với Lưu Khám, lão lập tức điều động ba
trăm giáp sĩ, hai tốp binh mã tập hợp lại, khí thế dũng mãnh xuất phát,
chạy tới Huỳnh Dương.
Chuyện phiếm không nói nhiều, đoạn đường này ngày đi đêm nghỉ.
Mười lăm ngày, Doanh Tráng và Lưu Khám đến bên ngoài thành Huỳnh Dương.
Lúc này, xe giá của Thủy Hoàng đế đã rời khỏi Hàm Dương đi về phía quận Tam Xuyên. Quan viên các vùng bị gọi đến hậu giá tập hợp ở thành Huỳnh
Dương.
Huỳnh Dương này, bắc gần với Hoàng Hà, là vùng đất quan trọng của Trung nguyên, được gọi là yết hầu của Tam Tần.
Lưu Khám cũng không phải là lần đầu tiên đến Huỳnh Dương, nhưng mấy lần trước không hề thấp thỏm không yên như lần này.
Về nguyên nhân chủ yếu Thủy Hoàng đế lần này đi đông tuần, Doanh Tráng đưa ra một đáp án.
Giống với sự suy đoán của bọn người Khoái Triệt, Trần Bình trước kia,
chẳng qua Trần Bình từ lúc biếtThủy Hoàng Đế phát ra tuyến đường đi Đông tuần, đã nhìn ra hàm ý khác.
- Sơn Đông có loạn Tam Điền, đầu
năm nay lại liên tiếp tiến hành tiêu diệt, khiến cho bách tính Tề Lỗ khó tránh khỏi trong lòng sợ hãi.
Trước kia vì phương sĩ Yến
Triệu, nho sĩ Tề Lỗ mấy lần rung chuyển, Bệ hạđã từng đưa ra mệnh lệnh,
bá tánh Sơn Đông không được ở Quan Trung, vốn dĩ trên một mức độ nhất
định, khiến cho bách tính Sơn Đông cảm thấy bất an. Hơn nữa hai năm nay
xảy ra biến cố liên tiếp, bách tính bất an cũng là chuyện thường tình.
Do vậy, ta cho rằng Bệ hạ tuần thú phía đông, một mặt là để làm cho hậu
duệ sáu nước kinh sợ, không dám gây chuyện thị phi nữa.
Mặt
khác lại có ý trấn an bách tính sáu nước... Sau lần tuần thú này, Bệ hạ
chắc chắn sẽ có hành động, hòa hoãn cục diện căng thẳng ở Trung Nguyên.
Bên cạnh Thủy Hoàng đế có người tài!
Đối với điểm này, Lưu Khám trước nay chưa hề phủ nhận.
Nếu như không có hiền sĩ nhân tài, Thủy Hoàng đế sao có thể quét sạch sáu nước, thống nhất thiên hạ?
Nói cách khác, rất có thể Thủy Hoàng đã ý thức được những lỗi lầm mà
trước đây phạm phải, mượn cớ tuần thú để tiến hành sửa chữa bù đắp.
Tuần thú phía đông, đúng thật là một chủ ý rất hay!
Lúc Lưu Khám đến Huỳnh Dương, được các quan viên ở đó sắp xếp, không ở
lại trong thành Huỳnh Dương mà được sắp xếp cho ở ngoài thành.
Cũng khó trách, những quan viên hậu giá lần này chủ yếu đều là các quan văn.
Cho dù là võ tướng như Doanh Tráng xuất hiện, cũng chỉ là một chức quan Quận thủ.
Lưu Khám là một trong số ít những quan võ.
Sắp xếp cho hắn ở ngoài thành, cũng không phải là quá coi thường võ
tướng. Chỉ chẳng qua là xem xét từ các phương diện thì sắp xếp cho võ
tướng ở ngoài thành là thích hợp nhất.
Đại Tần lấy pháp trị quốc, lấy dũng làm nền tảng.
Từ điểm này mà nói, cũng không thể xuất hiện hiện tượng hậu thế trọng văn khinh võ.
Không thể không nói, Thủy Hoàng đế là một người tài trí mưu lược kiệt xuất.
Ông rất có lòng tin với bản thân mình. Vì vậy trước khi đi tuần, toàn
bộ hành trình đã được an bài xong mới chiêu cáo thiên hạ.
Từ
Hàm Dương ra, đầu tiên ông tới quận Tam Xuyên, ở quận Tam Xuyên tiếp
kiến những quan viên hậu giá, nhưng trước khi tiếp kiến, ông phải dừng
chân ở Lạc Dương mười ngày, sau đó lại tới Huỳnh Dương. Sau khi tiếp
kiến quan sứ ở Huỳnh Dương xong, đi về phía nam thẳng tiến Vân Mộng, tế
Thuấn đế Diêu Trọng Hoa chết ở núi Cửu Nghi. Tiếp đó lại ngồi thuyền
thuận theo Đại Tương xuống, qua Đan Dương, đến Tiền Đường.
Mục đích đến Tiền Đường là để trèo lên núi Hội Kê tế Vũ Đế.
Sau đó qua huyện Ngô, đi Giang Thừa, vượt qua sông Trường Giang, men theo biển lớn đến Lang Gia, đi núi Chi Phù.
Đi Bình Nguyên Tân, đi về Thượng Quận ở phía Bắc.
Cuối cùng lại từ Thượng quận quay về Hàm Dương.
Đi đến nơi nào, đi con đường nào, trong chiếu lệnh đã viết rõ ràng rành mạch. Thủy Hoàng đế dường như hoàn toàn không sợ tàn dư của sáu nước
gây chuyện trên đường đi. Thậm chí nói, ông rất có thể mượn cớ đi tuần
lần này, để thu hút toàn bộ phần tử mưu nghịch kia lại, một lưới bắt
hết. Từ cổ chí kim, hầu như rất ít có vị Hoàng đế nào có thể có dũng khí như Thủy Hoàng đế, khiến người ta không thể không kính phục.
Nếu như có thể thành công, Thủy Hoàng đế có thể hoàn toàn tiêu diệt tàn dư của sáu nước.
Nếu như tàn dư sáu nước không mắc câu... Vậy thì lão vẫn có thể mượn cớ đi tuần, khiến cho muôn dân trong thiên hạ an tâm, hoàn toàn cắt đứt tư tưởng của những tên mưu nghịch. Dù sao, bất luận là kết quả thế nào,
Thủy Hoàng đế đều không thể thua.
Điều này cũng khiến Lưu Khám càng thêm kính trọng Thủy Hoàng đế.
Vẫn còn khoảng hai mươi ngày nữa Thủy Hoàng đế tới Huỳnh Dương.
Lưu Khám ở lại Huỳnh Dương, cảm giác không hề thích thú. Cũng không còn cách nào khác, những quan viên đến đây hậu giá, hắn hầu như đều không
quen biết. Ngoài ba người Vương Khác, Doanh Tráng, và Lí Do ra, cả thành Huỳnh Dương, Lưu Khám không có thêm một người quen nào khác. Còn ba
người Doanh Tráng, mỗi người một việc, không thể cả ngày bầu bạn với Lưu Khám được. Ban đầu, Lưu Khám còn có chút hứng thú, nhưng hai ba ngày
trôi qua, hắn cảm thấy buồn phiền.
Thậm chí trong một lần yến hội, nhìn đông đảo các quan viên, Lưu Khám thậm chí còn có suy
đoán ác ý rằng: nếu như thiên hạ đại loạn, người trong phòng này, còn
mấy người có thể sống sót?
Mùa đông ở quận Tam Xuyên đến muộn hơn nhiều so với quận Tứ Thủy.
Hôm nay, Lưu Khám đang ở trong quân lều lật xem “Úy Liêu Tử” mà Đường
Lệ tặng hắn, thì mành cửa đột nhiên hất lên, một luồng gió lạnh xông
vào.
Chỉ thấy Giả Thiệu xoa xoa bàn tay đi đến, vừa đi vừa nói:
- Sao năm này thời tiết lại lạnh giá như vậy?
Lưu Khám không khỏi bật cười khanh khách:
- Thiệu Xá nhân, ngươi là một người sinh ra lớn lên ở quận Tam Xuyên, sao lại đến khí hậu quê hương cũng không chịu nổi?
Xá nhân, có hai cách hiểu.
Một là môn khách trong một gia đình giàu có, cách khác là một chức quan.
Giả Thiệu hôm nay vẫn không có thân phận gì, chức phận Xá nhân này
đương nhiên là hàm ý đầu tiên. Nhưng, môn khách cũng có dăm ba loại,
thân phận Xá nhân của Giả Thiệu này, giống như là phụ tá của Lưu Khám. Y ngừng lại một chút, không chút khách khí đến ngồi đối diện Lưu Khám.
- Thiệu tuy là người quận Tam Xuyên, nhưng thời tiết hôm nay đúng là rất không bình thường.
Tầm này năm trước mặc dù cũng đã lạnh nhưng lại không rét căm căm thế
này... Hô, thời tiết lạnh lẽo năm này, đúng là không dễ chịu à!
Y khum khum tay thở vào đó hơi nóng, tiện tay nhấc một chén rượu trên thư án, uống một hơi.
- Chủ công còn nhớ trước khi từ biệt hà Công, có nói với ngươi chuyện gì không?
Hà Công, chính là Thúc Tôn Thông từng đi Hàm Dương, nay giữ chức Bác sĩ trong triều Đại Tần.
Lưu Khám ngẩn người, nghi hoặc nhìn Giả Thiệu nói:
- Chuyện gì?
- Ha ha, Thiệu biết là chủ công không thể nhớ chuyện này mà... trước khi Hà Công đi, từng tiến cử một người với ngươi.
- À!
Lưu Khám đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó nghĩ lại:
- Nếu như không có Thiệu Xá nhân nhắc nhở, Lưu Khám hầu như đã quên mất chuyện này.
Trước lúc Thúc Tôn Thông đi Hàm Dương, từng nói với Lưu Khám: nhân tài
dưới trướng ngươi tuy rằng không ít, nhưng vẫn còn thiếu một người cầm
lái.
Vì vậy, Thúc Tôn Công tiến cử một người với Lưu Khám, đó chính là Công Thúc Liễu sống ở một thiên trang nhỏ ngoài thành Đại
Lương hai mươi dặm.
Chỉ chẳng qua, Lưu Khám sau khi Lưu Khám
từ Bình Dương quay lại Lâu Thương không lâu lại xảy ra chuyện của Lữ
Trĩ. Sau khi Lữ Trĩ chết, Lưu Khám bận rộn tìm tung tích hai phụ tử Lưu
Quý và Lưu Phì, nên đã quên mất chuyện mà Thúc Tôn Thông nhắc đến. Đương nhiên rồi, với tình hình bây giờ của Lâu Thương, Lưu Khám cũng không
thể dễ dàng từ bỏ, dù sao hắn cũng là Đô Úy Tứ Thủy, sao có thể tùy tiện rời bỏ vị trí, không làm tròn chức trách?
Mà nhờ người làm chuyện này, lại không thể tùy tiện để người khác làm thay.
Nhìn bộ dạng trịnh trọng lúc đó của Thúc Tôn Thông, có thể thấy Công
Thúc Liễu mà y tiến cử, không phải là hạng đầu đường xó chợ. Nếu như là
người bình thường, một tờ giấy chiêu mộ là đủ. Nhưng người có bản lĩnh
thật sự, lại cần phải bày tỏ thành ý. Lưu Khám cho dù không hiểu gì cả,
cũng biết điển cố ba lần đến mời ở hậu thế. Những người có bản lĩnh đó,
ai nấy tính tình cổ quái, không thể tùy tiện mà chiêu mộ được.
Hôm nay Giả Thiệu nhắc tới, Lưu Khám lập tức nhớ ra chuyện này.
Giả Thiệu nói:
- Bây giờ Bệ hạ mới ra khỏi Hàm Cốc Quan, hơn nữa còn phải lưu lại ở
Lạc Dương mấy ngày, ước chừng cũng phải hai mươi ngày nữa mới đến Huỳnh
Dương.
Chủ công nhân cơ hội này, sao không đi một chuyến?
Dù sao từ Huỳnh Dương đến Đại Lương, đi ngựa nhanh không đến một ngày là tới.
Chi bằng nói một tiếng với Doanh Quận thủ, đi Đại Lương thăm hỏi vị
hiền tài này, chắc sẽ không quá ba ngày, sẽ không làm lỡ chuyện hậu giá.
Cái này...
Lưu Khám có chút xao động.
Dù sao ở nơi này cũng không có việc gì.
Đi Tiểu Vương Trang thăm hỏi hiền tài, cũng không thể làm lỡ thời gian. Nhưng bây giờ hắn đang hậu giá, có thể rời đi hay không lại là chuyện
khác.
Sau một hồi suy tư, Lưu Khám nói:
- Chi bằng thế này, ngày mai ta đi hỏi Lí Do quận thủ. Nếu như y cảm thấy có thể,
chúng ta đi một chuyến đến thành Đại Lương... Nhưng nếu thật sự không
thể... Thiệu Xá nhân, đành nhờ ngươi thay ta đi một chuyến. Có thể mời
hiền tài kia ra khỏi núi hay không không quan trọng, quan trọng là,
người phải thay ta hành lễ đệ tử với vị hiền tài kia, thỉnh giáo y, là
đủ rồi!
Đầu tiên phải có ấn tượng tốt, sau này mới có thể từ từ giải quyết mà.
Giả Thiệu suy nghĩ một lát, cảm thấy đây cũng là một cách.
Thế là hai người thương lượng, quyết định ngày thứ hai sau khi thỉnh
giáo Lí Do và Doanh Tráng, lại tính toán những cái khác.