- Nghe nói, Phì công tử cấu kết với bọn đạo tặc ở huyện Thích, đã bị
liệt vào danh sách phản tặc. Đại ca sở dĩ bị bắt, chính là vì nguyên
nhân này. Phụ mẫu huynh trưởng của đại ca, còn có chị dâu, đều bị bắt
lại và áp giải đến Lâu Thương.
Áp giải đến Lâu Thương?
Lưu Bang đầu tiên hơi căng thẳng, sau đó chợt tỉnh táo lại:
- Cái này cũng không có gì... Đô Úy Tứ Thủy vốn phụ trách việc hình
ngục của hai quận Tứ Thủy và Đông Hải, cộngthêm thằng con Lưu gia trước đây đã từng dẹp loạn Tam Điền ở Thái Bình, chuyện này là do hắn tiếp
nhận cũng không phải là không hợp lý . Hơn nữa, nếu như do Lưu Khám tiếp nhận, nói không chừng sẽ không có chuyện gì... Khà khà, nói như vậy,
hai nhà chúng ta là thân thích. Nếu như hắn không muốn một nhà mẹ vợ của hắn chết, chắc chắn sẽ nghĩ cách giải vây cho ta. Không có chuyện gì
đâu. Chuyện này không đáng gì.
Y nói rất nhẹ nhõm, Trang Bất Thúc chỉ cười gượng lắc đầu.
- Đại ca, chuyện là ở chỗ, Lâu Thương này thay thế cấp trên!
- Xin chỉ giáo?
- Phì công tử dẫn người tập kích trên đường, tập kích xe chở từ... Nhưng nó chỉ cứu Tứ gia thôi!
- Cái gì?
Lúc này Lưu Bang không thể nhẹ nhõm được nữa. Nếu như nói lúc trước
Lưu Phì cấu kết với đạo phỉ, bị liệt vào danh sách phản tặc, Lưu Khám
còn có thể giải thoát khỏi vụ này. Nhưng tập kích xe chở tù, chuyện này là chuyện lớn. như vậy, đồng nghĩa với việc chứng tỏ Lưu Phì là phản
tặc.
- Nghịch tử chết tiệt, nghịch tử chết tiệt!
Lưu Bang giậm chân đấm ngực, Chu Bột và Tiêu Hà đứng bên cạnh khẽ khuyên bảo.
Trang Bất Thúc do dự một lát:
- Đại ca, không chỉ như vậy đâu... Lúc Phì công tử tập kích xe chở tù, đã làm cho các quan lại hộ tống xe bị thương... Còn nữa, còn nữa... nó còn làm bị thương chị dâu. Nghe Huyện thừa ở Nãng Sơn huyện nói, chị
dâu đã không chữa trị được, đã ra đi ngay hôm đó rồi!
Lần này, cả hai người Chu Bột và Chu Hà đều ngẩn người.
Lưu Bang càng há to miệng, hơn nửa cười gượng một tiếng rất lâu:
- Tên nghịch tử này, không hại chết ta không được sao?
- Đô Úy Tứ Thủy vì chuyện này đã rất tức giận, thông báo tới tất cả
các quan lại gần bốn quận điều tra tung tích bọn người này. Còn về
chuyện khác, người đó không nói thêm nữa, ta cũng không dám hỏi nhiều.
À, còn một chuyện nữa... Lữ gia vì cái chết của chị dâu, đã tuyên bố
hủy bỏ hôn sự của đại ca và chị dâu. Cho nên, ta đoán rằng lần này đại
ca đi huyện Bái chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Bây giờ, đại ca lại giết Kỳ Đình Đình Trưởng ở chỗ này, khác gì giết quan tạo phản! Tội danh này,
sao có thể rửa sạch? Cứ coi như Đô úy tứ thủy đó giúp huynh, đến lúc đó, cũng sẽ khoanh tay đứng nhìn.
Lưu Bang lúc này trong đầu đã trống rỗng.
- Đại ca, chúng ta cứ rời khỏi nơi này đã, rồi tiếp tục tính toán.
Hầu như tất cả mọi người đều không chú ý tới, từ đầu tới cuối, Lưu
Khám không hề hỏi thăm sự tình của phụ mẫu. Có thể là không để ý, cũng
có thể là cố tình bỏ qua. Nhưng những người này đều biết, Lưu Bang và
phụ mẫu của y quan hệ cũng không tốt lắm.
- Đúng, rời khỏi nơi này trước đã!
- Chúng ta chạy trốn tới Đại Trạch Nãng Sơn, sau đó tính sau!
Chu Hà đứng bên cạnh đưa ra ý kiến.
Sau khi hoang mang trong chốc lát, Lưu Bang ngay lập tức tỉnh táo lại,
liên tục lắc đầu:
- Nếu
như chúng ta không giết quan sai, chạy trốn tới Đại Trạch Nãng Sơn là
cách ổn thỏa. Nhưng bây giờ, chúng ta đã giết những người này, chẳng
khác nào khẳng định tội danh tạo phản. Trên dưới Nãng Quận cứ coi như
không muốn điều tra, cũng không thể... Chỉ cần phong tỏa cửa ra vào Đại Trạch Nãng Sơn, chúng ta có chạy đằng trời!
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Lưu Bang cũng không nóng lòng trả lời, mà nhìn Trang Bất Thúc:
- Bất Thúc huynh đệ, vì chuyện của ta mà liên lụy đệ đến mức này, Lưu Quý thật sự...
- Đại ca, đừng nói những lời ấy!
Trang Bất Thúc nói:
- Ta coi đại ca như huynh ruột, sao còn nói đến liên lụy? chỉ hận Bất Thúc không có khả năng, không giúp được đại ca thoát khỏi tội danh.
Nhưng Bất Thức sớm đã đưa ra quyết định rồi, đại ca là huynh trưởng của ta, đại ca đi nơi đâu, Bất Thúc sẽ đi nơi đó. Chỉ cần đại ca không cảm thấy Bất Thúc vô dụng, Bất Thúc nguyện vì đại ca máu chảy đầu rơi, cũng không chối từ.
Nếu đổi lại là Lưu Khám, chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước hành động như thế này của Trang Bất Thức.
Nói cổ nhân chất phác?
Hay là nói như thế này đi... Nếu như đã tin phục một người, sẽ đi theo một cách quên mình, không cần phải có bất cứ đạo lý nào. Thật giống
như Tống Giang trong “Thủy Hử Truyện” thời hậu thế, có lẽ đến ngón chân của Lưu Bang cũng không bì được, nhưng lại có bao nhiêu người nguyện
sinh tử tương tùy, không từ bỏ.
Chữ nghĩa đầu tiên, đại khái là như vậy.
- Đã như vậy, chúng ta đi huyện Trần!
Lưu Bang quyết định rất nhanh.
Huyện Trần?
Trong lúc mọi người còn chưa có phản ứng gì, Lư Quán hình như chợt nhớ ra cái gì đó, đột nhiên cười nói:
- Chẳng lẽ đại ca muốn đi nhờ cậy...
- Đừng nói nhiều lời vô ích!
Lưu Khám trầm giọng nói:
- Tên cẩu tặc đó mặc dù đã nghe thấy chúng ta nói chuyện, tuyệt đối
không thể giữ lại tính mạng hắn. Bất Thúc, giết tên cẩu tặc này đi...
Lão Chu, hai người các ngươi, vào trong phòng thu dọn ít đồ đạc, xem xem có đồ gì có thể đem đi hay không. Mang nhiều lương khô một chút, chúng ta mau mau xuất phát!
- Anh hùng tha mạng, tiểu nhân tuyệt đối không.... A!
Trang Bất Thúc không đợi gã nói xong, giơ tay chém đao xuống, đâm vào tim gã Đan Ninh. Mấy người Lư Quán, Chu Bột nhanh chóng vào trong đình thu một số đồ đạc hữu dụng đem đi. Sau đó theo Lưu Bang, dưới ánh nắng mặt trời chói chang, bước đi về con đường phía nam.
Huyện
Trần mặc dù có Trần quân canh gác, nhưng cũng coi như là một điểm mù. Ai lại có thể tin được, bọn họ lại chạy tới Trần quận?
Ngày thứ ba, Trần Bình dẫn theo người, tìm đến Kỳ Đình...
- Nói như vậy, Lưu Quý đã chạy thoát...
Lưu Khám nghe Khoái Triệt báo lại xong, sắc mặt trầm xuống.
- Đạo Tử bây giờ còn đang ở Kỳ Đình, nghe nói Nãng Quận rất kinh sợ
chuyện này, đã phái binh mã phong tỏa đường thông lộ ở Đại Trạch Nãng
Sơn, thề muốn bắt bọn người Lưu Quý... Chuyện này vốn dĩ không có chút
kẽ hở, lại gây ra sơ suất như vậy.
Lưu Khám lắc đầu:
- Lưu Quý không thể ở lại Nãng Quận. Ta đã nói lâu rồi, tên đó giống như cá trạch vậy, rất nhanh nhẹn, tuyệt đối không thể có chút khinh
thường. Nếu không, năm đó ta ở Bái huyện, đã giết chết y. Bảo Đạo Tử
quay về đi, chúng ta cùng suy nghĩ, xem Lưu Quý có thể chạy đến nơi
nào. Cẩn thận mấy cũng có sơ sót. Cẩn thận mấy cũng có sơ sót... Lần
này không giết được Lưu Quý, lần sau càng khó khăn hơn.
Khoái Triệt tuân mệnh, quay người rời đi.
Lúc đi đến cửa, Lưu Khám đột nhiên gọi lại:
- Lão Triệt, bảo Tiểu Trư bí mật phái vài người đi huyện Bái, theo dõi những người bạn của Lưu Quý, đặc biệt là Hạ Hầu Anh và Phàn Khoái. Ta đoán rằng, Lưu Quý không thể dễ dàng mà từ bỏ cơ nghiệp ở huyện Bái.
Bất luận y đi đầu, nhất định sẽ nghĩ cách liên hệ với bọn người Hạ Hầu Anh... Nếu như có nhân vật khả nghĩ, lập tức quay về bẩm báo, rõ chưa?
Khoái Triệt gật đầu:
- Rõ!
Trời đã vào đêm!
Trong nhà, già trẻ đều đã ngủ hết.
Lưu Khám trằn trọc, khoác áo đi ra khỏi phòng, đi theo con đường nhỏ
trong phủ, hắn đi tới linh đường của Lữ Trĩ. Cũng sắp qua bốn chín ngày rồi, đợi qua bốn chín ngày, Lữ Trĩ sẽ nhập thổ rồi. Theo lý, Lữ Trĩ nên nhập thổ trong mồ mả tổ tiên Lưu gia, nhưng Lữ Văn đã tuyên bố hủy bỏ hôn sự của Lữ Trĩ với Lưu Bang, cho nên cuối cùng quyết định an bài Lữ Trĩ tại mồ mả tổ tiên Lữ Gia. Mấy ngày này, Lữ Tu theo vợ chồng Lữ Thị, trông coi linh cữu của Lữ Trĩ quay về quê nhà Đan Phụ. Chuyện sắp xếp
Lữ Trĩ nhập thổ, mặc dù rời khỏi Tổ Trạch Đan Phụ đã nhiều năm, phần mộ của quê nhà cũng đã hoang tàn. Nhưng từ lúc Lưu Khám quật khởi, Lữ gia đã bắt đầu giành lại phần mộ tổ tiên ở Đan Phụ.
Đối với
chuyện này, Lưu Khám không có cách nào. Người ở thời đai này, rất quan
trọng chuyện thổ địa, đặc biệt là đối với tổ trạch, là một chuyện khó mà dứt bỏ.
Hơn nữa, đối với chuyện này, Lưu Khám đã phái người đến thông báo cho Quận thủ Tiết Quận Vương Khác. Vương Khác cũng không có ý kiến, đương nhiên cũng không có nhiều phiền phức lắm. Trên linh
đường, Lữ Tu cùng với Lưu Nguyên túc trực bên linh cữu Lữ Trĩ. Hương
nhang lượn lờ, khiến cho linh đường đầy ắp không khí bi thương.
Lưu Khám đứng một hồi ngoài linh đường, lại quay người rời đi...
Một mình dạo bước trong hoa viên điền trang, trong lòng Lưu Khám có cảm giác đau thương không nói nên lời.
Lữ Trĩ đã chết!
Lưu Bang bỏ chạy rồi...
Lịch sử còn có thể trở thành như thế nào nữa?
Hiện nay, không ai có thể nói rõ ràng...
Bóng đêm mông lung, lúc này xuân về hoa nở, nhưng Lưu Khám cảm thấy rất lạnh, rất lạnh!
Thời gian, cứ như vậy, trong vô thức trôi đi lặng lẽ.
Sau khi trải qua một trận rung chuyển không quá lớn, quận Tứ Thủy
nhanh chóng khôi phục lại sự bình yên ban đầu, giống như chưa từng xảy
ra chuyện gì.
Lưu Phì từ sau khi tập kích xe chở tù, đầu
tiên là xuất hiện một lần ở quận Đông Hải, sau đó không có tin tức gì.
Theo như Khoái Triệt dự đoán, Lưu Phì rất có thể đi về phía nam, chạy
tới phía nam sông Hoài, Cửu Giang, khu tiếp giáp giữa Tứ Thủy quận và
Hội Kê. Vùng đất đó rừng cây rậm rạp, sông ngòi ngang dọc, đồi núi trập trùng... Mấy trăm người trốn vào trong đó, giống như đá chìm đáy biển, rất khó tìm.
Huống chi, Lão Tần vẫn còn chưa khống chế nghiêm ngặt vùng này.
Còn Lưu Bang? Càng không có tin tức, giống như đã bốc hơi vậy.
Tháng ba, Thủy Hoàng đế chính thức thiết lập quận Nam Hải ở Nam Cương, do Nhâm Hiêu chủ soái đại quân Nam Cương trước kia nhậm chức Quận thủ Nam Hải quận.
Đồng thời, Nam Hải Quận và Mân Trung Quận, giống như hai quận một quận thủ!
Sau mấy năm xa cách, Nhâm Hiêu cuối cùng cũng phái người tới báo tin, một mặt là cảm ơn Lưu Khám trước kia đã đóng góp nhiều cho đại quân
phía nam, mặt khác là dâng một ít đặc sản của Nam Cương. Trong đó, điều làm Lưu Khám kinh ngạc là, đặc sản tên khoai ngọt là một loại sinh
trưởng ở Quận Mân Trung.
Lưu Khám lúc nhìn thấy danh mục lễ vật, cũng không để ý lắm.
Thế nhưng lúc hắn nhìn thấy khoai ngọt, không khỏi kinh ngạc.
Khoai ngọt này, bất ngờ chính là khoai lang thời hậu thế. Dựa vào sự
hiểu biết của Lưu Khám với khoai lang, nơi sản xuất của thứ này đáng lẽ là châu Mỹ mới đúng, thời Minh mới truyền vào Trung Quốc. Nhưng sao bây giờ... lại xuất hiện thứ này? Hơn nữa lại từ Mân Trung?
Theo sứ giả mà Nhâm Hiêu phái đến giải thích, đây chính là một đặc sản
của vùng núi Mân Trung, nhưng dân bản sứ rất ít khi dùng làm thức ăn,
dùng nhiều vào nuôi súc vật. Cho nên, khoai ngọt mà Nhâm Hiêu đưa tới
cũng không coi là quá nhiều, theo như cách nói của y, chính là đem đến
cho Lưu Khám chút mới mẻ mà thôi.
Thế nhưng theo Lưu Khám
thấy, khoai ngọt mà Nhâm Hiêu đưa tới, giá trị thậm chí còn vượt quá cả tổng số lễ vật khác cộng lại.
Hắn lập tức phái người đi đến Nam Hải quận, một mặt đi gặp Nhâm Hiêu, mặt khác hi vọng Nhâm Hiêu
chuẩn bị cho hắn thêm giống khoai ngọt.
Lưu Khám không hề biết, trong lịch sử vốn có, Nhâm Hiêu ở thời điểm này đã chết rồi.
Phía nam nhiều khí độc, Nhâm Hiêu chỉ huy Tần quân công chiếm Lĩnh Nam xong, bị nhiễm khí độc cho nên không chữa trị được, đã bỏ mạng. Nhưng hiện tại, có lẽ là do Lưu Khám biếu rượu thuốc bí truyền, Nhâm Hiêu vẫn sống khỏe mạnh như thường. Còn Triệu Đà, đảm nhiệm Giáo úy quận Long
Xuyên, ở lại trong quân.
Đương nhiên rồi, Triệu Đà sẽ phát triển thành bộ dạng gì nữa?
Lưu Khám đã không còn lo lắng nữa rồi...
Bởi vì trong tháng tư, Ba Mạn dẫn một đội buôn Ba Nhân, từ Giang Dương đến Lâu Thương.
Bây giờ, Ba Mạn qua tuổi hai mươi, sớm đã qua tuổi kết hôn rồi. Vốn
dĩ, Khám Phu nhân cũng tán thành Lưu Khám cưới Ba Mạn, nhưng do thời
gian chịu tang của Ba Mạn chưa hết, cho nên đành thôi. Nhưng mặc dù là
như vậy, Khám phu nhân vẫn phái người đến nói chuyện nghiêm túc một
chuyến, thăm hỏi tứ thúc của Ba Mạn - Ba Cức. Phụ mẫu của Ba Mạn đã
mất, nhị thúc tam thúc không thừa nhận nàng, mấy người bác đều ở vùng
khác.
Người thân duy nhất của nàng hiện giờ chính là Ba Cức.
Khám phu nhân và Ba Cức làm chủ, quyết định hôn sự của Lưu Khám và Ba Mạn.
Chỉ chờ qua ngày chịu tang, hai người sẽ lập tức thành thân. Hơn nữa, cửa hàng người Ba bây giờ ở Ba Thục chính là bước ngoặt quan trọng. Chỉ cần Ba Mạn có thể đứng vững gót chân ở Thục Quận, sau đó sẽ dễ dàng
hơn nhiều. Đối với Ba Mạn mà nói, một năm nay, là một năm vô cùng quan trọng.
Cho nên sau khi ở Lâu Thương ba tháng, Ba Mạn và Lưu Khám lưu luyến không rời mà xa cách, quay lại quận Thục.
Loáng một cái, đã đến tháng chín.
Ngày này, Lưu Khám đang xử lí công vụ, bỗng nhiên bên ngoài có Tiết Âu bẩm báo:
- Bẩm Đô Úy, Doanh quận thủ phái người đến cầu kiến.
Lưu Khám buông cây bút trong tay, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Mười ngày trước, hắn vừa từ huyện Tương trở về, Doanh Tráng đột nhiên phái người đến, lại có chuyện gì sao?
- Mau mời vào!
Lưu Khám đứng dậy, bước ra khỏi thư phòng. Một lát sau, thấy một thanh niên rảo bước đi vào.
À, hóa ra là con trai của Doanh Tráng – Doanh Hoạch.
Doanh Hoạch này, tuổi tác còn kém Lưu Khám hai tuổi, nay đang nhiệm
chức Trường Lại dưới trướng Doanh Tráng, là một thanh niên hào sảng.
Lưu Khám cười tiến lên phía trước nghênh đón:
- Hoạch huynh đệ, sao hôm nay lại có thời gian đến Lâu Thương làm khách?
Doanh Hoạch vội vàng hành lễ:
- Khởi bẩm Đô úy, Doanh Hoạch phụng mệnh gia phụ, mời Đô Úy lập tức
chuẩn bị, trong vòng năm ngày, hội tụ với gia phụ ở huyện Tương.
Lưu Khám ngẩn người:
- Hội tụ?
Doanh Hoạch tiến lên một bước, khẽ nói:
- Lưu đại ca, có điều huynh chưa biết. Ngày một tháng mười, bệ hạ đi
tuần phía đông... Lần tuần thú này, quy mô có chút long trọng. Những
quan viên chủ yếu ở những vùng Tam Xuyên, Nãng Quận, Dĩnh Xuyên, Tứ
Thủy, Tiết Quận đều phải đến Huỳnh Dương hậu giá.
Đô Úy cũng ở trong danh sách này, bây giờ sứ giả đã ở huyện Tương, gia phụ bảo ta
đến nói cho huynh, lập tức chuẩn bị đến hậu giá.
Thủy Hoàng đế đông tuần?
Lưu Khám không khỏi ngẩn người.
Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc, đồng thời cũng khiến hắn cảm thấy hưng phấn, chính là: Hắn, đã có được tư cách hậu giá!