Hỉ Doanh Môn

Chương 142: Chung sống(hai)

Edit: Thu Lệ
Minh Phỉ do dự không nói, đó là bí mật nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ nói ra. Hiện giờ nói rõ cho hắn nghe, nàng thật sự không có ý định này.


Thấy nàng không nói lời nào, Cung Viễn Hòa cố làm thoải mái mà cười một tiếng: "Không muốn nói cũng được. D sao cũng là chuyện đã qua, không cần suy nghĩ nữa, có nghĩ cũng vô dụng, còn không bằng suy nghĩ thật kỹ về sau nên sống như thế nào cho tốt? Nói thí dụ như, làm chút thức ăn ngon, làm món y phục xinh đẹp gì đó, như vậy thực tế hơn. Có phải hay không, quỷ thích khóc."


Lỗ mũi Minh Phỉ  lại có chút chua. Lúc trước khi còn một mình, bởi vì không có ai an ủi, hình như ngược lại kiên cường hơn. Giờ phút này có hắn ở bên cạnh nàng thầm thì nhỏ nhẹ, săn sóc nói lời an ủi, nàng ngược lại càng muốn khóc. Nàng lật người, đưa tay nhẹ nhàng ôm eo của hắn, dúi đầu vào trong ngực hắn.


Cung Viễn Hòa khinh thở nhẹ một hơi, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu nàng một cái, nhỏ giọng nói: "Không ngủ được à? Vậy chúng ta nói một số chuyện lúc trước nhé? Một người nói một chuyện, ta nói trước."


Không đợi Minh Phỉ đồng ý, hắn mở miệng trước: "Ta sẽ nói cho nàng biết một số chuyện lúc ta còn nhỏ. Ngoại tổ của ta vốn là đại gia tộc ở Phủ Minh, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu của ta là huynh muội cô họ thanh mai trúc mã, rất ân ái, chưa từng nạp thϊế͙p͙, sinh bảy tám hài tử, nhưng chỉ còn lại cữu cữu và nương ta. Theo lý mà nói là không nỡ gả nương ta tới đây, một nam nhân thừa tự hai nhà hai phòng, so với cưới vợ bé còn d/đ;l;q"d không bằng. Thế nhưng một năm nọ, cữu cữ ta mắc phải bệnh lạ, cần dùng đến một vị thuốc, ngoại tổ phụ nghĩ hết biện pháp cũng không tìm được, là tổ phụ vận dụng mọi người, trăm phương ngàn kế đã tìm được vị thuốc kia, cứu cữu cữu một mạng. Ngoại tổ phụ cảm thấy thành tâm, vì vậy nên mới gả nương ta tới đây.


Những năm trước đây, khi nương ta và tổ phụ mẫu còn sống, ta sống rất tốt, ngoại tổ phụ mẫu và cữu cữu cũng sẽ thường phái người sang đây thăm chúng ta. Sau đó nương ta qua đời, ngoại tổ phụ mẫu thương tâm quá độ, không mấy năm sau cũng đã đi theo. Sau khi tổ phụ mẫu qua đời, cữu cữu cũng thường xuyên đến thăm ta, mỗi lần đến cũng sẽ ở lại cùng ta một thời gian, có một số việc trong lòng ông hiểu rõ, cũng từng can thiệp mấy lần, nhưng lại bị một đứa nha hoàn bên cạnh thẩm bò lên giường, dưới cơn tức giận và xấu hổ, từ đó không đến nhà ta nữa, nhưng cách một thời gian lại hỏi thăm phụ thân tình huống của ta thôi.


Phụ thân vốn yêu cầu ta rất nghiêm khắc, lại có ông ở bên cạnh uy hϊế͙p͙ càng thêm nghiêm khắc. Thật ra có khoản thời gian ta thật sự học không giỏi, chỉ muốn làm chuyện xấu, thật may là có hai người bọn họ nhìn chằm chằm, ta lại quen ca ca nàng, mới quay đầu lại. Nàng còn nhớ năm ấy, sau khi thi Hương xong trở về, ca ca nàng có tặng cho mẫu thân nàng một cuộn Liễu Lăng không? Chính là cữu cữu cho. Đợi qua mấy ngày này, ta sẽ tìm cơ hội dẫn nàng đến Phủ Minh bái kiến ông ấy và cữu mẫu."


Minh Phỉ nghe đến mê mẫn, hỏi, "Vậy nha hoàn năm đó bò lên giường cữu cữu, sau đó thế nào? Chẳng lẽ cữu cữu cứ như vậy nuốt xuống cơn tức này?"


Cung Viễn Hòa cười nói: "Không nuốt cơn tức này xuống thì làm thế nào đây? Loại chuyện như vậy đều không hỏi nguyên nhân, chỉ nhìn hậu quả, rõ ràng ông ấy đã ngủ với người ta rồi. Mặc dù phụ thân không để ý, nói chỉ cần ông ấy thích thì không có gì lớn, lúc ấy chỉ cần lấy khế ước bán thân của nha hoàn kia ra đưa cho ông ấy, tuy cữu cữu là một người d/đ"l;q"d yếu ớt nhưng lại rất kiêu ngạo, thích nhất là thể diện, vì thế canh cánh trong lòng, mặc dù mang nha hoàn kia đi, nhưng từ đó cũng không chịu trở lại nữa, tính khí ông lớn đến nỗi ngay cả Thủy Thành phủ cũng không chịu tới. Ngay cả chúng ta thành thân, cữu cữu chẳng qua chính là sai người tặng cho ta một phần hậu lễ, chứ nhất định không chịu tới."


Huynh muội cô họ làm phu thê, liên tiếp sinh bảy tám hài tải, đa số đều mất đi, chỉ còn lại hai người, hiện giờ một người đã chết sớm, còn một người thì nằm giường bệnh triền miên, đây chính là kết quả của kết hôn họ hàng gần. Minh Phỉ chợt bò dậy: "Trong nhà Cữu cữu có mấy hài tử? Thân thể như thế nào? Người có tiền đồ không?" Thật ra thì nàng muốn hỏi không bị ngu ngốc chứ?


Cung Viễn Hòa không biết vì sao nàng kích động như thế, vẫn kiên nhẫn trả lời: "Có ba nam hai nữ, đa số thân thể đều tốt, tuy nhóm biểu huynh đệ không đi học, nhưng làm ăn cũng không tệ lắm."
Minh Phỉ khẩn trương: "Đa số thân thể đều tốt, vậy là có người không được tốt?"


Cung Viễn Hòa đưa tay vịn đầu vai của nàng, muốn nàng nằm xuống: "Chính là một Tiểu Biểu Muội, mặc dù từ nhỏ thân thể yếu đuối một chút, nhưng cũng không sao."


"Không có ai chết non sao?" Minh Phỉ thở ra một hơi, nhưng trong lòng thì không thoải mái. Thì ra là còn nghĩ người của hắn thông minh, gốc gác không tệ, ai biết lại là kết quả họ hàng gần sinh ra. Nhưng trong lòng lại nói thầm, nếu hài tử Tiết gia đều sống không lâu, tại sao Cung gia tôn chọn con dâu lại chọn tới nàng?


"Dĩ nhiên không có." Cung Viễn Hòa thấy vẻ mặt nàng kỳ lạ, nghĩ tới nghĩ lui, thế nhưng hiểu rõ, mất hứng nói: "Nàng ghét bỏ ta bên ngoài mướn nhà bên trong thân thể yếu?"


Minh Phỉ không dám trực tiếp trả lời vâng, không thể làm gì khác hơn là nói: "Sao lại là ghét bỏ? Là ta lo lắng. Chàng cũng đã biết, sau này chàng chính là nơi để ta dựa vào."


Cũng không biết Cung Viễn Hòa có tin lời nói của Minh Phỉ hay không. Hắn trầm mặc chốc lát, nói: "Nàng yên tâm, thân thể nương ta cực tốt, bà ấy, chỉ là chết ngoài ý muốn."
Minh Phỉ nghe được cái chết ngoài ý muốn, càng cảm thấy ly kỳ, quấn Cung Viễn Hòa hỏi: "Tại sao?"


Cung Viễn Hòa lại không muốn nói tỉ mỉ, đưa đẩy nói: "Ta không nhớ rõ lắm. Hình như bởi vì bà ấy sinh ta mà tổn thương thân thể, nhiều năm sau cũng không sinh được nữa, trong lòng nóng nảy nên uống rất nhiều thuốc, cuối cùng cũng có, nhưng ngay ngay cả mạng cũng không giữ được. Tới phiên nàng, nàng cũng nói một số chuyện của nàng cho ta nghe đi."


Minh Phỉ trầm mặc chốc lát, nhẹ nhàng nắm ở hông của hắn, "Chàng muốn nghe cái gì?" Chuyện trước năm bảy tuổi của Thái Tam Tiểu Thư dĩ nhiên nàng không biết, nàng chỉ có thể nói từ đó về sau thôi.


Cung Viễn Hòa thuận theo nói: "Chuyện lúc trước nàng ta đều nghe ca ca nàng kể rồi. Vậy nàng hãy kể chuyện từ lúc chúng ta vào kinh đi thi trở về sau đi, thế nào?"
Minh Phỉ cảm thấy khó xử sâu sắc, nói từ lúc bọn họ vào kinh đi thi trở về sau? Nhiều chuyện như vậy, nói thế nào, nói đến lúc nào mới hết hả?


Cung Viễn Hòa nhắc nhở nàng: "Không phải nàng đã nói, phụ thân ta muốn kết thân với Viên gia nhưng bị thẩm quấy rối sao? Nàng nói cái đó cho ta nghe đi."
Minh Phỉ nói: "Ôi chao, mấy ngày trước ta đã nói qua cho chàng nghe rồi, chàng quên à?"


Cung Viễn Hòa cười mỉa: "Lúc ấy ta không nghe tỉ mỉ, nàng lặp lại lần nữa cho ta nghe đi." Một tay lôi kéo cánh tay của nàng, càng không ngừng vỗ về chơi đùa, biểu lộ ý lấy lòng không thể nghi ngờ.


Minh Phỉ đành phải nói từ lúc Viên Mai Nhi xin đi xem Mẫu Đan, đến Viên Mai Nhi thẹn quá thành giận thì mặt mày nhàn nhạt, đột nhiên thiếu niên áo trắng dịu dàng cười chúm chím xuất hiện hiện lên trong đầu nàng. Người kia đã không có ở đây, Minh Phỉ đột nhiên dừng câu chuyện lại, nhất thời có chút giật mình nới lỏng.


Cung Viễn Hòa đang nghe say sưa ngon lành, thấy nàng đột nhiên dừng lại, liền thúc giục nàng: "Nói tiếp đi, tại sao không nói?"
Minh Phỉ thở dài: "Không có."
Cung Viễn Hòa nói: "Ta còn nhớ năm ấy ở kinh thành, kế mẫu của nàng viết lá thư cho ca ca nàng, nói Viên gia muốn cầu hôn nàng cho Viên Tam......"


Minh Phỉ hơi hiểu rốt cuộc hắn muốn nói cái gì rồi, có lẽ hắn cho rằng trong mộng nàng khóc thút thít là vì người kia? Cho nên rảnh rỗi tán gẫu nhiều như vậy, chính là vì kéo ra Viên Tam tới? d/đ"l;q"d Vốn dĩ nàng đã muốn lập tức nói lên, nhưng suy nghĩ một chút quyết định yên lặng theo dõi biến hóa, làm bộ hồ đồ: "Đúng vậy nha, lúc trước kế mẫu cũng đề cập tới chuyện này với ta, sau đó nhận được thư hồi âm của ca ca nên đã cắt đứt suy nghĩ này."


Cung Viễn Hòa trầm mặc chốc lát, níu lấy tóc của nàng quấn quanh trên đầu ngón tay, suy nghĩ tốt một chút mới nói: "Thật ra thì Viên Tam này ngoại trừ thân thể không tốt lắm ra, thì cũng không tệ. Một số bức tranh mà hắn vẽ, sẽ không có mấy người có thể vẽ được. Ta đi nhà các nàng, còn nhìn thấy khắp nơi trong nhà nàng đều có tranh hắn vẽ. Ngay cả nhà chúng ta, chỗ Tịnh Kỳ cũng có hai bức."


Bân đầu Viên gia rất kiêu ngạo với tài văn chương của nhi tử nhà mình, Viên Mai Nhi càng thêm vô cùng kiêu ngạo, mang theo khí thế quý nữ Kinh Thành tới đả kích chúng nữ hương thổ Thủy thành phủ, xác thực chính tay nàng ta đã tặng rất nhiều bức vẽ cho nhóm nữ hài tử này. Bởi vì Viên Nhị phu nhân và Trần thị có quan hệ tốt nên chỗ Thái gia được càng nhiều.


"Hắn thật sự không tệ." Minh Phỉ nhẹ giọng nói: "Chỗ ta cũng có vài bức. Ta đang suy nghĩ, cuộc sống của Viên gia không dễ chịu, sau này cô nhi quả mẫu, Mẫu Tộc vừa mỏng yếu, chỉ sợ càng thêm không dễ. Những bức vẽ kia, chàng nghĩ có cách nào đổi thành tiền, tìm một cái cớ thích hợp đưa qua, để bọn họ trôi qua dễ dàng một chút."


Cung Viễn Hòa sảng khoái đồng ý, "Được. Chỉ là nhà họ họ thanh cao, đưa tiền chưa chắc sẽ muốn. Không bằng ta sai người bán tranh đi, sau đó mua một cửa hàng ở đường phố phồn hoa cho bọn họ, nếu còn thừa lại, mua chút đất đai nữa cũng được, nhà bọn họ ngồi thu tiền thuê là được, cũng không cần mất bao nhiêu tâm."


Minh Phỉ nói: "Là một ý kiến hay, chỉ là bọn họ chưa chắc sẽ tin lời nói của chàng. Ban đầu Viên Tam bị bệnh rất nặng, chi phí thuốc hao tốn rất nhiều, nhà bọn họ cũng không nguyện ý mua tranh của hắn cho đủ số."


"Cái này không thành vấn đề, ta liền nói, lúc trước ta đi Ngọc Thanh cung chơi đùa, vô tình gặp được Viên Tam, nói chuyện rất là hợp ý, biết ta là người Thủy thành phủ, hắn liền nhờ ta chăm sóc người trong nhà. Chứng nhân sẽ để cho tiểu đạo sĩ Thanh Hư nàng quen làm là được rồi, nàng thấy thế nào?"


Hai người lại lặp đi lặp lại chi tiết mấy lần, Minh Phỉ buồn ngủ, lật người chuẩn bị đi ngủ: "Ngủ đi, chuyện ngày mai còn nhiều lắm."


Cung Viễn Hòa có chút vẫn chưa thỏa mãn, muốn nói cái gì, nhưng vẫn không nói ra, ngậm vành tai của nàng dùng sức cắn xuống. Đau đến Minh Phỉ hít sâu một hơi: "Chàng làm cái gì vậy?"


Cung Viễn Hòa dửng dưng mà nằm bên cạnh nàng, nhắm mắt miễn cưỡng nói: "Không có gì, chính là muốn cắn nàng một hớp. Thấy nàng đau, ta liền thư thái."
Minh Phỉ kéo tay của hắn, cắn một cái lên mu bàn tay, hận hận nói: "Ta cũng thấy chàng đau, liền thư thái."


Cung Viễn Hòa không kêu đau, cũng không rút tay về, chỉ nhắm mắt lại hỏi nàng: "Thư thái sao? Không thoải mái sẽ tiếp tục cắn một cái?"
"Không cắn, hư răng." Minh Phỉ hất tay hắn ra.


"Vậy sau này không cho khóc nữa, khóc đến mắt biến dạng rất khó nhìn, ta còn phải cắn nàng." Một tay hắn nhanh chóng bắt được tay của nàng, cầm thật chặt không buông ra, một tay khác khẽ vuốt lên mặt nàng: "Lông mày là của ta, mắt là của ta, lỗ mũi cũng là của ta, miệng cũng là của ta, hàm răng cũng là của ta, đầu lưỡi cũng là của ta."


"Mất hứng ta nhất định cứ khóc đấy. Muốn ta không khóc thì đừng chọc ta." Minh Phỉ nhếch khóe miệng lên. Ngay sau đó, một nụ hôn nóng hổi rơi xuống môi của nàng.