Hỉ Doanh Môn

Chương 141: Ở chung (một)

Editor: Thư
Hoa ma ma nói: "Mấy thứ này đều bỏ đi thì thật đáng tiếc, không bằng lão nô cho người dưới ăn phần còn lại, cứ chia ra thưởng cho mấy nha hoàn ăn, liền không có việc gì rồi."


Minh Phỉ đồng ý, Hoa ma ma tiện thể uống vào một chén canh ba ba nhỏ, Kim Trâm lại ăn thịt băm chưng trứng, tiếp theo mang đi thưởng cho người khác.


Không lâu sau, Tử Lăng, Tử La hưng phấn tiến vào hành lễ với Minh Phỉ nói lời cảm tạ, nói là canh ba ba hảo uống ngon, thịt băm chưng trứng cũng rất vừa lửa, rau dền cực kỳ tươi xanh, nấm hương rất thơm. Minh Phỉ có chút sững sờ, sau khi Tử Lăng cùng Tử La đi không lâu, Mai Tử cũng đến đây, lời nói cũng không sai biệt lắm, vẫn gián tiếp biểu đạt trung tâm.


Minh Phỉ tức cười, thì ra Hoa ma ma nói chia ra thưởng cho người khác chính là thưởng cho mấy nha hoàn có dấu hiệu uy hϊế͙p͙ đến nàng à? Bất quá nói ra, cũng do Minh Phỉ chính mình hồ đồ, bọn nha hoàn được thứ tốt, làm thế nào không chia nhau mà ăn? Chẳng qua khó có được khi nào mà hai Tử lại đồng ý cùng ăn chung với Mai Tử. Hoa ma ma cũng thật là lợi hại, chỉ thưởng hai Tử thì họ khó tránh khỏi cảm thấy kỳ quái, thêm vào một Mai tử, liền tiêu được mối nghi ngờ.


Minh Phỉ không khỏi lắc đầu: "Hoa ma ma này."
Kim Trâm cười nói: "Tất cả Hoa ma ma làm đều là vì nghĩ cho phu nhân."


Minh Phỉ không hé răng, cho dù Hoa ma ma vì muốn tốt cho nàng, nhưng cũng quá tự chủ trương rồi. Cuối hạ quyết tâm nói chuyện rõ ràng với Hoa ma ma mới được, chỉ là lời này phải nói dễ nghe, vừa để Hoa ma ma biết lợi hại, vừa muốn trong lòng Hoa ma ma không khó chịu.


Hoa ma ma mở cửa cho Đan Hà đang vô cùng cao hứng mang theo hộp đựng thức ăn tiến vào: "Phu nhân, đêm nay làm cho ngài móng heo hầm đậu phộng táo đỏ, rau trộn đậu nành, cải trắng luộc, bí đỏ cuốn, ngài mau nhân lúc còn nóng mà ăn đi."


Minh Phỉ tiện thỉnh Hoa ma ma ngồi xuống cùng ăn: "Một mình ta ăn không ngon miệng, ma ma ngồi xuống giúp ta ăn."
Hoa ma ma cười nói: "Nào dám a, đây..."


"Ma ma không cần chối từ, ngồi xuống đi." Minh Phỉ liếc mắt ra hiệu với Kim Trâm, Kim Trâm khẩn trương đưa bát đũa lên, mạnh mẽ lôi kéo Hoa ma ma ngồi xuống: "Ma ma quá khách khí, phu nhân bảo người ngồi xuống, người cứ an vị ngồi, nếu là có thể giúp phu nhân ăn nhiều một chút, chẳng phải là càng tốt sao?"


Hoa bà tử nghe xong, nghiêng người ngồi xuống ghế con, cười giới thiệu với Minh Phỉ: "Phu nhân, ăn nhiều móng heo hầm táo đỏ đậu phộng một chút, bổ huyết dưỡng nhan."
Minh Phỉ gắp một miếng móng heo ngon mắt cho bà ta, cười nói: "Vậy ma ma liền ăn nhiều một chút.


Hoa ma ma có chút chột dạ, nghĩ lại, chính mình cũng không có làm gì sai. Cũng đúng lý hợp tình mà ăn.
Nán lại ăn cơm xong, Minh Phỉ lại hẹn riệng Hoa ma ma cùng đi tản bộ, thuận tiện cho Truy Phong ăn, lại mang Truy Phong về giữ nhà.


"Ma ma, lúc trước Tử La, Tử Lăng, Mai Tử đều đã tới cám tạ ta, nói là canh ba ba uống rất ngon, trứng chưng cũng rất vừa lửa, rau củ cực kỳ tươi mới, nấm hương rất thơm." Minh Phỉ cười hái một đóa dạ hương xuống, cài lên vạt áp Hoa ma ma.


Hoa ma ma không chút hoang mang, cười nói: "Mấy nha đầu tham ăn này, thế mà lại mang ra ăn cùng nhau." Chuyện này cũng không liên can tới bà, rõ ràng là bà đã chia ra thưởng cho các nàng, ai kêu các nàng trộn lại làm gì.
Minh Phỉ kéo giọng hô một tiếng: "Ma ma..."


Hoa ma ma nhếch miệng, giương mắt nhìn Minh Phỉ: "Phu nhân đừng nên mềm lòng."
Minh Phỉ thấy bà không chút nào né tránh mà thừa nhận chuyện này, cũng thu hồi thần sắc vui cười, thật sự mà nói: "Ma ma, còn chưa tới nông nỗi kia."
Hoa ma ma nói: "Người không có lòng hại hổ nhưng hổ lại có tâm hại người!"


"Ma ma, ta biết người thật tâm muốn tốt cho ta. Nhưng mà, hiện tại tình thế chưa định, thật sự hơi sớm. Thật sự đến nông nỗi kia, ta cũng không phải loại người cứ mặc người khác khi dễ." Nàng không còn là người tốt bụng như trước kia nữa, nhưng vẫn còn chưa tới mức có thói quen động một chút là hại người.


Hoa ma ma thấy ánh mắt Minh Phỉ kiên định, không chút nào thoái nhượng, cuối cùng lui bước, "Vâng, toàn bộ mặc cho phu nhân quyết định." Trong lòng vẫn cố ý cho qua.
Minh Phỉ thấy bà nhượng bộ nhanh như vậy, biết bà không để trong lòng, tiện thể cười nắm tay nàng:


"Một năm kia lên Thiên Diệp ngắm hoa sơn trà, chơi diều, ta bị người ta đổ đá Thái Hồ lên người, thiếu chút nữa không còn mệnh, nhờ ma ma cõng ta trở về. Ta còn nhớ vừa cõng ta ma ma vừa nguyền rủa những người xấu không thể xấu hơn ấy, lúc ấy ta đã nghĩ, tuy ma ma hay lải nhải, có đôi khi cũng thật gian xảo, nhưng là thật sự thương yêu ta, có chút bất mãn đối với người trước đây liền quên hết cả."


Bước chân Hoa ma ma ngừng một lát, cặp mắt tam giác lộ ra cảm giác phức tạp, không kìm thổn thức mà nói: "Người còn nhớ."


Minh Phỉ cười nói: "Làm sao ta có thể quên chuyện lớn như thế? Những năm gần đây, người nào tốt với ta, người nào không tốt với ta, trong lòng ta đều đã nhớ kỹ. Ta không nói, cũng không có nghĩa là ta không biết, ta đã quên, hoặc là ta sợ hãi."


Hoa ma ma trầm mặc trong khoảng khắc, rộng rãi nói: "Phu nhân vẫn cứ quên đi chuyện lão nô làm ngày trước thì hơn."
Minh Phỉ nghe bà nói trắng mà tức cười: "Cũng muốn, nhưng chuyện của ma ma thì ta lại nhớ rất rõ."


Hoa ma ma cười cười, than thở: "Thôi, từ trước đến nay phu nhân làm việc đều có chủ trương, trước chờ xem xem tình hình cũng được."


Minh Phỉ nghe hiểu ý tứ của bà, đều nghe lọt tai hết những lời chính mình vừa nói, hẳn sẽ không lại tự chủ trương sau lưng mình nữa, tiện thể cười nói: "Ta có việc giao cho ma ma làm cũng rất yên tâm. Bên cạnh ta không có người lớn, người lớn tuổi nhất chính là ma ma, có nhiều chuyện đều không biết, chỉ có thể dựa vào ma ma rồi." Lại hỏi ba: "Ma ma đã nhiều ngày cùng dùng cơm với chúng ta, người xem rồi liệu cơm nước thức ăn trên bàn có cái gì không thích hợp không?"


Hoa ma ma cau mày nói: "Lúc ấy cũng không ra cái gì cả, nhìn xem lại đã. Nếu thật có chuyện riêng, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, đợi cho đại gia đến nha môn, xã giao càng nhiều không trở về nhà, bên kia tất nhiên còn có thể lại thỉnh người qua ăn cơm, hoặc là đưa cái gì đến cho ngài ăn nữa."


Truy Phong thấy Minh Phỉ, vui mừng vô cùng, chạy vòng quanh Minh Phỉ. Minh Phỉ giơ tay bón cho nó nửa con gà, lại chải lông cho nó một hồi, nán lại xem uống nước xong mới buộc xích lên dẫn nó, đến chỗ chủ viện liền mở ra, sau đó vào nhà thương lượng chuyện cần làm vào hôm sau với đám người Hoa ma ma, Kim Trâm.


Quả nhiên Cung Viễn Hòa trở về rất trễ, Minh Phỉ chờ hắn đến giờ hợi cũng không thấy trở về, đành phải dặn dò Kim Trâm xuống bếp nấu canh giải rượu, đám người vừa về đến liền gọi nàng ra, tự thu xếp nằm xuống nghỉ không đề cập tới.


Nàng thật sự quá mệt mỏi, cơ hồ là vừa chạm gối đầu liền ngủ. Trong mờ mờ ảo ảo, vậy mà lại mộng đời trước. Tóc mẹ đã trắng xoá, hai mắt trống rỗng ngồi ở trên sân thượng, ngơ ngác nhìn một gốc hướng dương Thiên Trúc chết ở trên sân thượng. Nàng đi tới, đỡ lấy đầu vai mẹ, vô cùng thân thiết địa hô: "Mẹ. Con đã trở về."


Mẹ không có quay đầu, không nhúc nhích. Nàng kiên nhẫn ngồi chồm hổm trước mặt mẹ, kéo tay mẹ đặt ở trên mặt mình: "Mẹ, là con đây, con là Hiểu Hi đây." Viên Hiểu Hi, nàng đã sắp quên mất cái tên này rồi, chỉ có thể chôn sâu nhất dưới đáy lòng, ngẫu nhiên mới có thể lấy ra yên lặng nhấm nuốt hai lần.


Thật lâu sau mẹ mới rũ mắt xuống xem nàng, vô cùng rõ ràng mà trả lời nàng một câu: "Hiểu Hi đã chết. Quá nhiều máu."


Tim Minh Phỉ đột nhiên kịch liệt co rút đau đớn, nàng ngơ ngác nhìn mẹ, đúng vậy, Viên Hiểu Hi đã đã chết, bây giờ nàng chỉ là Thái Minh Phỉ, nàng đã cách mẹ xa đến mức không thể dùng khoảng cách để do đạc, nàng bất hiếu, nàng ngu xuẩn. Minh Phỉ che mặt, áp lực khóc rống lên.


"Minh Phỉ, nàng làm sao vậy?" Có người ra sức đẩy đẩy nàng.
Minh Phỉ vùng vẫy mở to mắt, chỉ thấy Cung Viễn Hòa khoác y bào mỏng nhạt, rộng mở ra, giơ một cây đèn cung đình nhỏ tại bên gối, đôi mắt đỏ rừng rực, lo lắng nhìn nàng, một cánh tay kia đang vuốt nước mắt trên mặt nàng.


Minh Phỉ luống cuống trong khoảnh khắc, cảm giác chính mình bị kéo ra ngoài sáng, trần truồng bại lộ ở trước mặt hắn, nàng nhanh chóng nhắm hai mắt lại, lấy tay che mặt, làm bộ bị ánh đèn chói vào rồi mắt, ấp úng nói: "Không có gì, làm ác mộng rồi."
Cung Viễn Hòa không hé răng, rút tay về xuống giường.


Minh Phỉ xoay người hướng vàobên trong, nhắm mắt lại liều mạng muốn kìm nén nước mắt lại. Cực kỳ khao khát được mơ thấy mẹ, cũng lại cực sợ không mơ thấy.


Không bao lâu sau, màn bị vén lên, Cung Viễn Hòa lại bò lên giường, lấy tay ôm chầm nàng, nhưng lại cầm chiếc khăn ấm áp đến bên mặt nàng, mềm nhẹ lau nước mắt cho nàng, Minh Phỉ nằm ở trong lòng hắn, nghe tiếng trái tim hắn đập mãnh liệt, lại ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người hắn, vừa mới khống chế được cảm xúc đột nhiên tan vỡ, nước mắt như suối trào.


"Làm sao vậy? Đây là làm sao vậy?" Cung Viễn Hòa phát hiện không đúng, bối rối vỗ đầu vai nàng, muốn kéo khăn ra xem sắc mặt của nàng, Minh Phỉ gắt gao níu chặt khăn che mặt, kiên quyết không rời.
Cung Viễn Hòa kéo mấy cái, kéo không ra, bất đắc dĩ buông tha, chỉ có thể gắt gao ôm ấp nàng.


Sau một lúc lâu, Minh Phỉ mới ngừng khóc, mà lại cảm thấy thật thẹn thùng, gắt gao bụm mặt không rời. Cung Viễn Hòa thấy nàng ngừng khóc, lại xuống giường, một lần nữa mang một chiếc tới đưa cho nàng: "Đây, lấy khăn kia lau mặt mũi, đổi này cái này che mặt."


Minh Phỉ vừa thẹn vừa giận, đưa lưng về phía hắn bất động.
Cung Viễn Hòa thở dài một tiếng, kéo bàn tay nàng sang, nhét khăn vào trong tay nàng, xoay người đi ra. Minh Phỉ xác định hắn không ở bên cạnh, mới chịu lớn mật quét sạch dấu vết chiến trường, lau sạch mặt, rón ra rón rén nhảy xuống giường đi giặt khăn.


Mới đi không được vài bước, Cung Viễn Hòa chậm rãi từ sau bình phong đi tới, một phát ôm chặt nàng, tiếp nhận khăn trong tay nàng ném đến chậu nước xa xa, ôm nàng hướng vào giường: "Áo khoác cũng không khoác lên một kiện, cảm lạnh làm sao bây giờ?"
Minh Phỉ cúi mặt bất động, cũng không dám nhìn hắn.


Cung Viễn Hòa thổi tắt đèn, gắt gao ôm Minh Phỉ vào người, mềm nhẹ vỗ về lưng của nàng, thấp giọng nói: "Ngủ đi, ngủ đi, khóc đi cho hết buồn thì tốt rồi."


Trên người hắn vẫn cứ nóng bỏng trước sau như một, Minh Phỉ phá lệ không cảm thấy hơi nóng trên người hắn làm nàng khó chịu, nàng an tâm nhích lại gần bên cạnh hắn hơn, thấp giọng nói: "Chàng uống canh tỉnh rượu chưa? Trở về cũng không bảo ta một tiếng." Nếu là sau khi hắn trở về gọi nàng dậy, nói không chừng nàng sẽ không mộng thấy thế này rồi.


Cung Viễn Hòa thấp giọng nói: "Uống rồi, ta không uống bao nhiêu rượu. Ta xem nàng ngủ thật quá say, không nỡ kêu nàng dậy."
Minh Phỉ nói: "Chuyện mời người thế nào? Hắn có bằng lòng tới hay không?"


"Từ nay trở đi hắn cứ tới đây, ngày mai làm cho người ta cho hắn ở một tiểu viện ở ngoại viện là được." Lại sau một khắc nữa, Cung Viễn Hòa mới hỏi, "Vừa rồi nàng làm sao vậy? Có phải là ta không có ở đây, các nàng lại đến khi dễ nàng phải không?"


"Không phải, làm sao ta có thể khóc vì loại chuyện thế kia được?" Minh Phỉ thở dài, "Chỉ là một cơn ác mộng, mơ thấy một vài chuyện không được thoải mái thôi."
Cung Viễn Hòa nói: "Cũng không thể nói cho ta biết là đã mơ gì sao?"