Edit: Thu Lệ
Cung Viễn Hòa tìm thợ thủ công, cải cách phòng bên cạnh chủ viện thành gian bếp nhỏ, Hoa ma ma ở bên cạnh giúp đỡ, Minh Phỉ thì tránh thoát được thợ thủ công đi Bán Xuân viện tiếp đãi bà buôn người.
Bà buôn người này ngày trước Thái gia vẫn hay dùng, được Trần thị dặn dò lặp đi lặp lại, phải để tâm tìm người thích hợp đưa tới.
Trên lò có hai nữ nhân họ Kim, nương đã hơn ba mươi tuổi, nữ nhi mới mười ba mười bốn tuổi, tướng mạo bình thường, y phục rất cũ kỹ, khắp nơi đều là miếng vá, nhưng được giặt rất sạch sẽ, ánh mắt lúc nhìn người khác cũng rất trầm ổn, không né tránh hoặc sợ hãi rụt rè, chỉ là khóe mắt chân mày của nữ nhi không thể tránh khỏi hàm chứa một nỗi bi ai.
Minh Phỉ cảm thấy người nấu thức ăn vệ sinh là mấu chốt, hai mẫu nữ nhà này rơi xuống hoàn cảnh này, còn có thể duy trì ăn mặc chỉnh tề, cũng không tệ lắm.
Liền hỏi bà buôn người tình huống của hai người này, bà buôn người thấy nàng muốn hỏi nên biết là coi trọng.
Vì vậy tỉ mỉ kể lại một lần gặp gỡ mẫu nữ Kim thị: "Lúc phu quân của nàng còn sống, ở bên kia phố Kỳ Lân mở một quán ăn nhỏ, buôn bán rất thịnh vượng.
Sau đó phu quân của nàng chết đi, nàng không có nhi tử, cửa hàng bị thúc bá vô lương chiếm đoạt, còn bán hai mẫu nữ các nàng đi.
Nàng không cam lòng, không muốn nữ nhi trở thành nô tịch, mang theo nữ nhi đông trốn tây nấp, làm việc vặt khắp nơi cho người ta.
Nghe nói nhà nhà nãi nãi cần tuyển người, biết trong phủ nhân từ, cố ý tìm tới tiểu nhân muốn giúp nãi nãi bán chút sức lực."
Nếu những gì bà buôn người nói là sự thật, nữ nhân này cũng coi như có cốt khí. Nhưng nếu không muốn trở thành nô tịch, đó chính là chỉ bằng lòng ký văn khế cầm cố.
Minh Phỉ có chút không quá bằng lòng, phòng bếp của nàng là nơi quan trọng, sợ nhất chính là có người tới quấy rối.
Có Khế Ước Bán Thân trong tay, nếu có gì không ổn cũng có thể xử lý được, cho dù có chạy trốn, quan phủ cũng quản chế rất nghiêm khắc với nô dịch bỏ trốn.
Đối phương cố kỵ điểm này, trên hành động cũng sẽ thu lại rất nhiều. Mà khế sống đều có thể đi bất cứ lúc nào, cũng không phải đắn đo như vậy.
Bà buôn người thấy mới vừa rồi Minh Phỉ còn rất hứng thú, đột nhiên lại cúi đầu uống trà không nói, không khỏi có chút nóng nảy: "Nãi nãi, nàng không phải đang để tang, nàng đã giữ mãn hiếu rồi, không đúng vậy nàng sẽ không dám tới.
Thủ nghệ thật sự không tệ, đứa nhỏ này người đừng xem nàng còn nhỏ, từ bé đã được mẫu thân dẫn theo bên cạnh, tay nghề nấu ăn cũng học được tám chín phần, nhanh nhẹn lắm. Nếu không thì nãi nãi hãy bảo bọn họ nấu hai món ăn ngay tại đây thử xem?"
Kim thị nghe vậy, lập tức kéo nữ nhi quỳ trên mặt đất dập đầu: "Nãi nãi, cầu xin người hãy chứa chấp mẫu nữ nô tỳ. Xuân Niếp sắp trưởng thành, bọn họ sẽ không tùy tiểu phụ nhân, nếu bị bán đi làm thϊế͙p͙, bảo tiểu phụ nhân phải làm sao?"
Nữ hài tử kia nghe vậy, nước mắt nhỏ xuống từng giọt từng giọt.
Kim Trâm quát lên: "Không hiểu quy củ! Khóc cái gì! Có lời gì từ từ nói!"
Gia đình có tiền có thể diện kiêng kỵ nhất người khác chạy đến nhà mình khóc lóc, nhưng đối với cô nhi quả mẫu bọn họ mà nói, chỉ còn lại nước mắt là có thể tự chủ.
Kim thị nhìn Minh Phỉ một cái, thấy Minh Phỉ cũng không lộ vẻ không vui, chỉ là nghiêng đầu nhìn nàng chằm chằm, trong lòng dâng lên hi vọng, lập tức cầm tấm khăn lau nước mắt cho nữ nhi: "Đừng khóc, nãi nãi là một người tốt đấy."
Minh Phỉ đột nhiên nói: "Đưa khăn của ngươi tới cho ta xem."
Kim thị có chút không rõ, ngơ ngác nhìn Minh Phỉ.
Bạch Lộ tiền lên nhận khăn, mở ra trước mặt cho Minh Phỉ nhìn.
Khăn rất sạch sẽ, là vải thô bình thường nhất trên thị trường, đã tẩy đến trắng bệch, bên góc cạnh đã bị cọ sát rách lộ sợ vải, nhưng lại thêu một đóa hoa đón xuân.
Đường thêu xuyên ra ngoài, màu sắc không hài hòa, lá cây không chỉ có màu xanh mà còn có màu lam và đen, nhưng đường may rất tinh tế, có thể nhìn ra được người thêu lúc ấy tốn rất nhiều tâm tư.
Kim thị thấy Minh Phỉ nhìn rất nghiêm túc, thấp thỏm nói: "Thủ nghệ thô kệch, không còn hình dáng, dơ bẩn mắt nãi nãi."
Minh Phỉ nói: "Là ai làm? Ta thấy đường may rất mịn."
Kim thị mang theo mấy phần kiêu ngạo, trên mặt lộ ra một nụ cười: "Là Xuân Niếp làm. Tiểu phụ nhân ra ngoài làm việc vặt, nàng ở nhà coi nhà, giặt vá y phục."
Hai bên tóc mai của Kim thị đã có tóc trắng, khóe mắt cũng có vài nếp nhăn, Minh Phỉ nói: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
Kim thị nói: "Tiểu phụ nhân cầm tinh con thỏ."
Bà buôn người cười theo nói: "Ba mươi hai rồi."
Mới ba mươi tuổi mà đã có bộ dạng như thế này, thế giới này đối với phụ nữ vô cùng không công bằng, đặc biệt là đối với nữ nhân không có ai dựa vào.
Minh Phỉ thở dài: "Ngươi nguyện ý ký khế ước bao nhiêu năm?"
Kim thị cẩn thận từng li từng tí: "Tiểu phụ nhân ký bao nhiêu cũng không thành vấn đề, nhưng Xuân Niếp, có thể chỉ ký hai năm thôi được không?"
Bà buôn người mắng nàng: "Không biết tốt xấu, Nãi nãi chịu chứa chấp các ngươi là tốt lắm rồi, có người nào chỉ ký hai năm?"
Bình thường đều là ký năm năm hoặc thậm chí mười năm.
Minh Phỉ khoát khoát tay: "Trước tiên hãy làm hai món sở trường của ngươi để ta nếm thử rồi hãy nói."
Kim thị mừng rỡ, lôi kéo Xuân Niếp dập đầu với Minh Phỉ, theo Bạch Lộ vào phòng bếp.
Minh Phỉ lại chọn hai nữ hài tử và hai nam hài tử mười mấy tuổi bộ dáng nhìn qua đoan chánh thanh tú, lại lưu lại một nam nhân nhìn cao lớn vạm vỡ, đàng hoàng thật thà chăn ngựa, làm việc nặng trông coi viện.
Bà buôn người và nàng thảo luận giá bạc mấy người này xong, chỉ còn chờ mẫu nữ Kim thị đưa món ăn lên.
Kim thị làm một bát mì sợi gà và một đĩa đậu hũ hương tỏi, băn khoăn lo lắng xoa xoa tay nói: "Nãi nãi, trong lúc vội vàng không có gì có thể làm, cũng không còn món ăn để kết hợp, mời nãi nãi nếm thử.”
Sau khi nếm thử, Minh Phỉ cũng rất hài lòng, những loại thức ăn tỉ mỉ kia đều không ăn thường xuyên, điều nàng muốn chính là món ăn gia đình.
Nguyên liệu nấu ăn đơn giản cũng có thể làm ra mùi vị tốt, những món ăn cầu kì khác không biết làm cũng không sao, lúc nào cần đến Xan Hà hiên mời đại sư phụ đến là được.
Vì vậy sai người đưa qua cho Cung Viễn Hòa nếm thử, chốc lát sau bên kia truyền đến, nói Cung Viễn Hòa cảm thấy hợp khẩu vị, Minh Phỉ liền để lại mẫu nữ Kim thị, nàng tin tưởng, một người có cốt khí, yêu thương cuộc sống, yêu thương nữ nhi, tâm địa cũng sẽ không hư hỏng.
Kim Trâm và Tử La dẫn những người này đi xuống bố trí ổn thỏa, Minh Phỉ lại dẫn theo người đi ngoại viện dọn dẹp viện cho Đại Quản Sự Tiết Minh Quý sắp tới .
Dọn dẹp được một nửa, Cung Nghiên Bích tới. Cung Nghiên Bích cười nói: "Tẩu tẩu thật là chịu khó. Mấy ngày nay cũng chưa từng thấy tẩu rảnh rỗi. Nghe nói tẩu vừa mới mua mấy người? Ca ca cũng đang xây phòng bếp nhỏ?"
Minh Phỉ cười nói: "Không thể như vậy sao? Bên chúng ta vắng ngắt, thêm mấy người cho thêm phần náo nhiệt."
Cung Nghiên Bích nói: "Lâu rồi trong nhà không thu người, cũng không biết bây giờ giá tiền như thế nào? Tiền công như thế nào?"
Minh Phỉ cũng không dối gạt nàng, lần lượt trả lời tất cả.
Cung Nghiên Bích gật đầu một cái, đánh giá chung quanh: "Đây là muốn dọn dẹp cho ai ở đây?"
Đan Hà thấy nàng hỏi thăm hoài không nghỉ, trong lòng chán ghét cực kì, liên nháy mắt với Bạch Lộ.
Bạch Lộ liền thỉnh thoảng tiến lên chăm lo hỏi Minh Phỉ, cắt đứt hai người nói chuyện, ý bảo Cung Nghiên Bích bọn họ rất bận rộn, người thức thời thì đi nhanh lên.
Cung Nghiên Bích cũng ngồi một chỗ để xem, không ngại bụi bặm trong phòng, truy hỏi kỹ càng sự việc, Minh Phỉ định thoải mái nói cho nàng ta biết, "Ca ca ngươi làm quan, cũng sẽmthường có người tới cửa. Ta chỉ là một tiểu phụ nhân, bình thường cũng không dễ dàng ra mặt. Cho nên phải tìm một Đại Quản Sự."
Cung Nghiên Bích xoay chuyển tròng mắt một cái, thân thiết kéo tay Minh Phỉ: "Vậy đã chọn được thích hợp rồi sao?"
Minh Phỉ cười nói: "Không biết ca ca ngươi thế nào. Hắn chỉ bảo ta dọn dẹp viện rồi chờ, chứ không nói thêm gì khác.”
Cung Nghiên Bích nói: "Hôm đó ta nghe cữu mẫu đã từng nhắc với phu nhân, nói là lúc cữu cữu ở Phỉ Minh buôn bán, có quen một người, đối nhân xử thế rất thông suốt, chỉ là thời vận không may mấy lần theo sai người. Nói ca ca tuổi trẻ tài cao, có lòng dựa vào phía trước, không cầu tiền đồ gì chỉ muốn đi tốt con đường phía trước mà thôi......"
Minh Phỉ không biến sắc nghe nàng ta nói xong, cười nói: "Sao ta không nghe phu nhân và cữu cữu nhắc tới?"
Nhưng trong lòng thì thầm nghĩ, hơn phân nửa hôm đó là không có cơ hội nhắc tới, sau đó lại nghĩ bọn họ sẽ không làm nhanh như vậy, bây giờ nhìn thấy nàng mua người, dọn dẹp viện mới nóng nảy, sai Cung Nghiên Bích tới đây hỏi thăm tin tức, thử dò ý.
Cũng không biết là nghĩ như thế nào, rõ ràng đã làm đến nước này, còn ai sẽ thu người của bọn họ đưa vào nhà mình?
Cung Nghiên Bích cúi đầu thổi bọt trong chén trà, khẽ cười một tiếng, coi thường không đáp, ngược lại nói: "Nghe nói hôm qua tẩu tẩu trúng gió? Tam muội đưa cơm canh tới, tẩu đã ăn chưa? Đây chính là phu nhân cố ý dặn dò làm cho tẩu đấy."
Nói xong đứng dậy lắc lắc cây quạt: "Không được, ta còn phải về xuống bếp chuẩn bị cơm tối, cũng không quấy rầy tẩu tẩu nữa.”
Đan Hà tiến tới bên cạnh Minh Phỉ, nhỏ giọng nói: "Nãi nãi, nô tỳ thấy nhị tiểu thư này sao lại âm dương quái khí như vậy, nói chuyện câu được câu không, đông xả tây lạp hay sao?"
Minh Phỉ nói: "Vậy sao? Ngươi thấy thế nào?" Lôi kéo Đan Hà xoay người đi vào nhà kiểm tra vật dụng chăn nệm.
Hành động của Cung Nghiên Bích khiến cho người ta suy nghĩ rất sâu xa.
Minh Phỉ biết ba mẫu tử Chu di nương sinh tồn trong khe hẹp, nói là di nương, công tử, tiểu thư, trên thực tế chỉ đối xử tốt hơn nha hoàn ma ma bình thường một chút, bình thường bị khinh bỉ và uất ức rất nhiều.
Nhìn qua thì Cung Nghiên Bích tới dò thăm hư thật, nhưng trên thực tế là cung cấp cho nàng hai cả tin tức, một là Cung Nhị phu nhân và Thiệu đại nãi nãi muốn nhét người vào chỗ bọn họ, một chuyện khác là nói cho nàng biết, mặc dù bình thường chuyện dưới bếp là do hai mẫu nữ Chu di nương quản lý, nhưng ngày cơm canh ngày hôm qua là do Cung Nhị phu nhân đặc biệt chuẩn bị cho nàng.
Đan Hà thấy Minh Phỉ hỏi mình, trong lòng cũng muốn chứng minh mình đã lớn lên, không thua Kim Trâm, Kiều Đào bao nhiêu, nghĩ thật lâu mới nói: "Nô tỳ cảm thấy, hình như nhị tiểu thư biết hôm qua người không dùng được cơm canh do nhị tiểu thư đưa tới, cố ý tới nói cho người biết đó là Nhị phu nhân chuẩn bị cho người chứ không phải do nàng ta làm."
Minh Phỉ cười nói: "Có thể nghĩ đến cái này coi như không tệ. Cứ như tiếp tục như vậy, rất nhanh sẽ có thể làm nha hoàn nhất đẳng." Đan Hà được khích lệ, gặp chuyện càng để tâm nhiều hơn, làm việc càng để ý.
Vào ban đêm, Tử Lăng tới đây bẩm báo: "Nãi nãi, đại gia bếp lò sắp xây xong rồi, thay vì ngày mai để thợ thủ xông tới bận rộn thêm chốc lát nữa, không bằng tối nay coi chừng hắn làm cho xong luôn. Mời nãi nãi về Bán Xuân Viên nghỉ ngơi, ăn cơm không cần chờ hắn."
Minh Phỉ mới gọi người đưa cơm qua, Tẩy Tụy tới cười híp mắt ng đưa lá thư cho Kim Trâm: "Kim Trâm tỷ tỷ, là cữu lão gia ở Phủ Minh gởi tin tới.”