Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 3 - Chương 4: Bướm may mắn

Tiểu Doãn Tử và Tiểu Liên Tử dốc hết toàn lực trong mùa đông lạnh lẽo mới kiếm được hai mươi mấy con bươm bướm, số lượng không nhiều lắm, tất cả đều là bươm bướm rực rỡ sắc màu, màu hồng phấn, màu tím, xanh ngọc,

xanh phỉ thúy, vàng chanh. Tôi cảm thấy hài lòng, nói : “Trời lạnh, hai

ngày nay nội vụ phủ đưa than tới dùng trong ngày đông. Ngươi đi nói với

Khương Mẫn Trung, tất cả tơ liệu may mặc của chúng ta đều không cần, đổi lại là than lửa và chậu than, bảo hắn đem nhiều thủy tiên và hoa mai

nhé.”

May mắn ngày đó tôi đề bạt Khương Mẫn Trung ở Nội vụ phủ, dù nay sân

và cổng vắng vẻ, hoàng ân nhạt, nhưng cũng không bị cắt xén như hồi mới

vào cung, lúc đó cứ vào đông nếu không có Mi Trang tỷ tiếp tế, tất cả

đều là than đen khói đặc, cuối cùng hắn vẫn hiểu được có ân phải biết

báo đáp, trong cung tôi muốn cái gì, phàm là hắn có thể làm chủ, cũng

đều đưa tới.

Tôi sai Tiểu Doãn Tử đi, lại nói với Cận Tịch : “ Oánh Tâm điện bây

giờ trống không, cho tất cả bọn bướm này vào lồng kính đặt gần lò sưởi

để nuôi, lò sưởi có nhiều than lửa, cần phải ấm áp như mùa xuân, mỗi

ngày ba lần cô cô tự mình đưa hoa tươi vào để bướm hút phấn hoa.” Tôi

dặn dò xong, lại thêm một câu : “ Cô cô nhất định tự mình làm, người

khác làm, ta không yên tâm.”

Cận Tịch thấy sắc mặt tôi trịnh trọng, tôi lại ủy thác quan trọng như vậy, dù không biết rõ dụng ý của tôi, nhưng cũng cẩn thận chăm sóc

những con bươm bướm gấp bội lần.

Vào một ngày, Mi Trang tỷ tới, thấy tôi có hứng sai người may tân

trang, mặt lộ chút vui mừng. Bởi tôi bị bệnh lần hai, lại không có rảnh

rang. Mặc mộc suốt ngày không trang điểm, đủ loại xiêm y lộng lẫy và đồ

trang sức, cùng nhau xếp vào tủ quần áo, ăn mặc nhã nhặn cũng vì không

có ai khiến tôi vui, coi như tôi chịu tang vì con của tôi chết từ trong

trứng nước, làm tận sức của một người mẹ như tôi. Mi Trang tỷ cười thăm

dò : “Đã nghĩ thông rồi sao?”

Tôi cầm y phục thiên thủy bích, mỉm cười, nói : “ Đa tạ tỷ tỷ dạy

bảo, muội hôm nay khác hôm qua.” Mâu quang Mi Trang tỷ sáng ngời, chỉ

thở dài nhìn tôi : “ Nếu có tâm này, việc không nên chậm trễ.”

Tôi cuộn tay áo lên, tự mình đo eo trong y phục mới, cúi đầu nói : “ Tỷ tỷ đừng nóng vội, còn nhiều thời gian mà.”

Tôi cũng không nhàn rỗi.

Đối với mình mà nói, thời gian dài uất ức và ốm đau khiến tôi gầy đi

rất nhiều, khi đổi y phục trước khi ngủ, giương mắt nhìn xương quai xanh trong gương, đột nhiên có ba hàng vắt ngang ở trước ngực, ngay bản thân cũng kinh hãi. Trong lòng còn không tin, giơ cánh tay phải lên, trên

cánh tay còn có chiếc vòng phỉ thúy có thể lọt xuống khuỷu tay, lúc mới

đeo vòng tay nó rất vừa vặn, nhưng mấy tháng trước, chỉ có thể nhét một chiếc khăn tay vào, bây giờ thành bộ dạng trống không rồi. Lâu không

nhìn lại bản thân, không nghĩ tôi gầy như vậy, giống như bông hoa rung

mình trong gió thu, mảnh khảnh nhỏ bé. Tuy gầy, tiều tụy, làn da trái

lại có vẻ xanh xao, chẳng qua không có sáng như ngọc nữa, cằm cũng nhọn

ra, có vẻ đã mất đi thần thái yểu điệu đôi mắt thanh thủy giống như đã

hết nóng dư bụi. Mất đi khí khái linh hoạt, tôi như vậy, cho dù sẵn lòng xuất hiện trước mặt Huyền Lăng, cùng lắm chàng chỉ có vài phần đồng

tình, ngược lại khiến chàng chán ghét, lại có bao nhiêu phần thắng đây?

Ngày đó khi mang thai, Ôn Thực Sơ cho tôi hộp phấn dưỡng da, vào vụ

mùa đoan ngọ, chọn những cây ích mẫu cường tráng thịnh vượng, phơi cây

sạch sẽ không được có bụi đất, sau khi phơi nắng xong, Ôn Thực Sơ tự tay mình làm, thêm số lượng vừa phải nước nhào bột phấn, nhào thành viên

tròn phơi khô, chọn những viên dày cho vào bếp lò bằng bùn đất ba tầng,

dưới cùng là để than, tầng giữa là để phơi khô viên thuốc, mặt trên lại

là lớp than, trên nóng, dưới nóng nung khô. Nung khô ước chừng nửa canh

giờ, rồi từ từ cho lửa nhỏ, ước chừng một ngày một đêm, lấy viên thuốc

ra hoàn toàn lạnh thấu, mà màu sắc viên thuốc trắng tinh nhẵn nhụi mới

tốt. Sau đó lấy ngọc chỳ ra nghiền viên thuốc, nghiền càng nhỏ càng tốt, sau đó mới cho vào bình sứ dự trữ.

Tôi đoán việc chế viên thuốc hết sức phức tạp, nếu sai sót lỗi nhỏ

thôi cũng mất đi hiệu quả. Loại thuốc này tốt nhất là cây ích mẫu, nhất

định phải là tiết đoan ngọ mới được lấy, nhất định phải toàn bộ cây ích

mẫu, không được dính bùn đất, nếu không thì hoàn toàn không có hiệu quả, thời điểm nung khô, phải tránh mức lửa quá nóng, nếu quá nóng thì viên

thuốc sẽ biến thành màu đen màu vàng, không có hiệu quả. Ngọc chùy cũng

cực kì quan trọng, dùng chùy bằng sừng hươu , sừng hươu có thể thấm vào

làn da, khi nghiền nát cũng tự nhiên làm thuốc, vừa lúc có tác dụng phụ. Mà loại viên thuốc mài phần phấn này, hằng ngày dùng đều đặn, sớm muộn

gì cũng đẩy lui mặt nhăn nứt nẻ da khô, khiến làn da người sáng bóng như ngọc. Ôn Thực Sơ thấy nét mặt tôi tỏa sáng, hơi chút tự đắc : “ Bài

thuốc này tương truyền Võ tắc thiên Đường triều, sau khi dùng số phấn

thần tiên này, Võ Tắc Thiên dù 80 tuổi nhưng mặt như 18 vậy.”

Lời này có chút khoa trương, mà không vì do Võ Tắc Thiên sử dụng

trong truyền thuyết, đích thân tôi dùng cảm thấy mềm mại trắng nõn mà.

Có lần Mi Trang tỷ đúng lúc đi vào thăm dò tôi, thấy Ôn Thực Sơ tận

tâm tận tực điều chế thuốc cho tôi, vì thế ngồi ở bên cạnh yên lặng quan sát, tôi nói với tỷ : “ Phấn ngọc nữ thần tiên này rất hiệu dụng, muội

định sai người mang đến cho tỷ tỷ.”

Vẻ mặt Mi Trang tỷ hững hờ, hình như ban đêm ngủ không ngon, nói : “

Không cần đâu. Vật này đối với muội rất có ích, trời sinh ta có nhan

sắc, không cần dùng trang điểm.” Cô bỗng nhiên cười sáng ngời : “ Huống

chi ta trang điểm xinh đẹp, để cho ai nhìn đây?”

Mi Trang tỷ nói có chút giống như là hờn dỗi với ai đó, tính tình tỷ

ấy dần có chút cổ quái, khi tôi không biết tỷ ấy suy nghĩ cái gì, tỷ

cũng không nói cho tôi biết, tình cờ tôi đến thăm tỷ, mà lại thấy tỷ

đang nằm trên giường, tỷ ấy gặp ác mộng, trên gương mặt còn rơi nước

mắt.

Câu nói kia, không biết sao, tôi lại khắc ghi trong lòng. Nụ cười

tươi sáng của tỷ, giọng điệu quả thật tiêu điều thất ý, làm như tự hỏi,

giống như muốn hỏi tôi : “Huống chi ta trang điểm xinh đẹp, để cho ai

nhìn đây?”

Cận Tịch lấy bột trân châu rót vào giữa ngọc trâm hoa chưng chín, rồi phủ vào mặt tôi, bỗng nhiên tôi nhớ tới câu nói của Mi Trang tỷ, trong

lòng bắt đầu không kiên nhẫn. Tận đáy lòng tôi biết Huyền Lăng đã không

phải là ‘phu quân’ của tôi, mà là ‘nữ vi duyệt kỷ giả dung’, chàng nhẫn

tâm tuyệt tình như vậy, chưa từng là ‘duyệt mình giả’ của tôi? Lo lắng

như vậy khiến dung nhan mình xinh đẹp, thì có ý nghĩa gì nữa!

Huống hồ, biết rõ rành rành chàng chỉ ngưỡng mộ nhan sắc của tôi, tôi lại chỉ có thể dùng sắc hấp dẫn chàng, thê lương dữ dội làm sao!

Đang lúc nóng loạn, bỗng ngoài cung nghe được tiếng bước chân dồn dập chỉnh tề, tôi nhìn Tiểu Doãn Tử một cái, hắn đi ra ngoài một lúc, tiến

vào bẩm báo : “ Nô tài còn có chuyện quant rọng hơn – hóa ra mấy ngày

trước An Tiểu viện nói muốn trồng dâu tằm mà di nương nuôi trồng, Hoàng

thượng lại sai người đi phía Nam lấy lá dâu tươi mới đến cho Tiểu Viện

tiểu chủ, nghe nói thúc ngựa mấy hôm ròng rã, lá dâu đã héo úa từ bao

giờ rồi !”

Lưu Chu nhanh mồm nhanh miệng, chen lời nói : “ Bây giờ Hoàng thượng cũng thật sủng ái An tiểu viện ghê.”

Hoán Bích nhíu mày, dò xét thần sắc của tôi, nói khẽ : “ Trường hợp

này, làm cho nô tỳ nhớ tới sự cố Đường Minh Hoàng tặng vải của Dương quý phi.”

Tôi cười lạnh lẽo, không phải vì Huyền Lăng đối với Lăng Dung có bao

nhiêu sủng ái, mà chỉ vì nhớ lại một câu trong câu “kinh thi” : “ Tang

chi vị lạc, kì diệp ốc nhược. Vu ta cưu hề, vô thực tang thậm. Dữ ta nữ

hề, vô dữ sĩ đam, sĩ chi đam hề, vưu khả thuyết dã; nữ chi đam hề, bất

khả thuyết dã.” (1)

Tôi thở dài, lời nói người xưa, cũng là có cảm giác mới nói ra, trải

qua biết bao giờ đau đớn, mới khiến cho nữ tử kêu gào câu “Vô vu sĩ

đam”. Tình yêu nam tử bình thường không thể dựa dẫm vào, huống chi là

đấng quân vương. Tôi ngơ ngẩn cười, tất cả trước đây, hóa ra tôi khờ dại cuồng dại mà thôi. Thôi ! đã là quá khứ rồi!

Vì thế, tinh thần phấn chấn như trước, nhường lại cho nồi hầm gà ở phòng bếp nhỏ để tẩm bổ sức khỏe.

May vì còn trẻ, ý trí cứng cỏi, cơ thể phục hồi rất nhanh. Đợi đến lúc dung mạo đẹp như trước, đã đến lập đông rồi.

Nghe nói mấy ngày trước, Mộ Dung phi dâng biểu thỉnh tội lần thứ hai, lời nói khẩn thiết, Huyền Lăng xem xong, có chút động lòng, chỉ tạm

thời không thể cho ý kiến. Tôi âm thầm nóng lòng. Nhữ Nam vương trong

triều quyền thế hình như thịnh thế trở lại, nếu như tiếp tục như vậy, mộ dung thế lan được phục sủng trở lại không biết chừng, ngày đó thì khó

giải quyết rồi.

Tôi ngẩng đầu nhìn đám mây dầy đặc che cả bầu trời, hít một hơi thật

sâu, trấn an tinh thần hơi hoảng hốt. Mọi chuyện đã sẵn sang, chỉ thiếu

một chút trận tuyết lớn mà thôi.

Đảo khóe mắt, nghiêng đầu nhìn giữa chiếc gương đồng mờ nhạt và sáng bóng, sóng mắt tôi thoáng hiện sắc bén chưa bao giờ có.

Ngày qua ngày rất nhanh. Mười hai tháng 12, trận tuyết lớn cũng dừng. Ròng rã ba tháng trời có tuyết, tất cả hậu cung đã thành một mảng trắng xóa thật sạch sẽ. Huyền Lăng và các phi tần ở Lâm Uyển uống rượu thưởng tuyết, tôi báo cơ thể không khỏe nên không đến.

Chiếc xiêm y mới may và thiên thủy bích vân, màu xanh nhạt trong trẻo nhưng lạng lùng, giống như sương sớm nhiễm. tận lực tuyển chọn màu sắc

như vậy, phong cách đơn giản nhất, chỉ may cho vừa vặn, trông người hơi gầy. Thêu nhụy hoa mai và hoa thủy tiên vàng, sưởi ấm cho hoa tiết

hương ra, sau một đêm, xiêm y đượm hương, phảng phất như bản thân là đóa hoa giữa trăm ngàn đóa hoa kia.

Lông mày vẽ như theo ý thích của chàng, trước bôi chút son mỏng lên

mặt, lau đi rồi trát một tầng phấn, dung mạo đạm đạm, chọc người yêu

thương, hoàn hảo ở chỗ tôi đẹp đến u sầu, vui buồn lẫn lộn.

Như vậy đi, tâm ý đã tuyệt tình, có bi cũng có sầu. Mà đi được nửa

đường, cảm thấy bi và sầu không cần thiết, nếu quyết muốn đi, nhất định

có cảm xúc câu dẫn bản thân.

Cứ như trước đây, tiện cho làm việc, là quan trọng hơn, là năm đó là lần đầu đến, thay đổi làm cho hai bên đều rung động.

Đi vào giữa vườn mai, lẳng lặng đi bên trong vườn, ngẫm nghĩ khi bước chân in hằn trên tuyết còn phát ra tiếng động nhỏ, giống như đang kinh

ngạc trước nỗi lòng của tôi.

Nơi đây… quá yên tĩnh, không khí trong veo làm cho suy nghĩ của tôi

trở nên thanh tỉnh, cảnh cũ lờ mờ, nhụy mai hồng hương thơm ngát, hít

sâu một hơi, dương như ngay cả trong không khí cũng có mùi, chưa từng

thay đổi. Dưới chân hơi chút phù phiếm, tìm thấy cái cây năm đó cầu phúc rất nhanh, bản thân cũng thẫn thở nở nụ cười. giống như đêm Giao thừa

lúc mới vào cung vậy, trời cũng rét lạnh như thế, trong đêm đen giữa

vườn mai, tôi và chàng ngăn cách bởi những cây mai, lần đầu tiên cùng

chàng nói chuyện. Vận mệnh vướng mắc, nhưng lại không có cách nào thoát

khỏi. Mặc dù có thay mận đổi đào hơn đổi y phục, nên gặp phải, cuối cùng vẫn gặp phải.

Ngày đó cầu nguyện ba điều vẫn giữ ở trong lòng, nhiều thế này, khẩn

cầu chỉ có : một là cầu cha mẹ an khang, huynh muội bình an; hai chỉ

mong có thể ở trong cung cả đời yên binh; ba là muốn ‘mong người lòng

chỉ có một, bạc đầu mãi chẳng xa nhau.’

Tôi đã từng chờ đợi ‘mong người lòng chỉ có một, bạc đâu mãi chẳng xa nhau’ như vậy, nhưng ‘văn quân hữu lưỡng ý’, lại không làm được ‘cố tới tương quyết tuyệt’…. Thật ra nếu tường tận mà nói, tôi đối với Huyền

Lăng cũng không yêu cầu chàng ‘một lòng’, chàng là đế vương, tôi làm sao không rõ tình cảnh của chàng cơ chứ, chỉ là đáy lòng luôn có hi vọng,

giai nhân hậu cung có nhiều, tôi chỉ là một chút đặc biệt ở trong lòng

chàng cũng tốt rồi.

Chấp niệm như vậy, mà giờ cuối cùng cảnh tượng rõ rành rành lại thành hi vọng hão huyền. Mà sự yên bình này, tình yêu ở giữa hậu cung rất

ngắn ngủi và hư ảo. Tôi không còn con đường khác để đi, cũng không còn

biện pháp nào khác, chỉ có ý nghĩ duy nhất, chỉ có đấu đá, không ngừng

nghỉ như vậy, mới có thể đổi lấy khoảnh khắc bình an. Tôi phải quyền

thế, thì cha mẹ huynh muội mới bình an được. Mặc dù không vì chính mình, cũng cần phải vì gia đình. Huống hồ đứa con của tôi, kẻ thù còn đó, nó

không thể chết một cách oan uổng như thế được.

Tâm trí thanh tỉnh như trước, ít sau một hơi, chỉ chờ Huyền Lăng đến.

Thời tiết rất lạnh, mặc xiêm y đơn bạc không đủ sưởi ấm cho tôi, tay

chân đều đông cứng, khoảnh khắc không khí lạnh thấu xương hít vào mũi

mới cảm thấy ấm.

Tôi không sợ lạnh, lãnh cung bi thảm đã được chứng kiến, nhục nhã bị

nhổ nước bọt vào mặt cũng đã chịu đựng. Không có gì có thể sợ hãi nữa

rồi.

Đằng sau xa xa đã truyền đến tiếng động, tôi biết chàng đã đến đây,

không chỉ có chàng, sợ là hôm nay có nhóm người phi tần cung nhân đến dự yến tiệc đều đến. Lý trường làm tốt lắm, rốt cuộc cũng dẫn Huyền Lăng

tới, không uổng công từ trước đến nay tôi lén hậu đãi hắn.

Tiểu Liên Tử sớm nghe thấy động tĩnh liền mở bình thủy tinh nuôi bươm bướm, chỉ trong khoảng khắc, bươm bướm run rẩy bay tới. Đúng lúc tôi mở rộng áo choàng, lò sưởi tay có thêu hoa văn bằng kim tuyến nho nhỏ,

nhiệt khí tăng lên, mùi hương hoa trên người càng nồng đậm. Bướm tìm

nguồn nhiệt, xa xa lại bay tới phía tôi.

Tiếng bước chân ngày càng gần, tôi chắp tay trước ngực, giọng nói êm

dịu mà trong veo, nói từng chữ một : “ Tín nữ hậu cung Chân thị, vô tài

vô đức không đủ để nuôi dưỡng hoàng tự, phụng dưỡng quân vương, lòng

mang cảm kích và xấu hổ không còn mặt mũi nào diện thánh, tại lúc này

thành tâm cầu khẩn Ngô hoàng được trời phù hộ, bình yên vui vẻ, phúc thọ lâu dài. Nếu như được mong muốn, tín nữ nguyện một đời một kiếp ăn

chay, thành tâm bái phật, không nhận ân sủng.”

Tôi không hiểu giữa trời đông lạnh giá này, trên người lại có bướm

xinh đẹp vây quanh sẽ lóa mắt nhiếp hồn như thế nào. Nhưng tôi biết tình cảnh kì dị như vậy, lời nói của tôi sẽ thay đổi khắc ghi vào trong lòng chàng. Huống chi giữa rừng bạch tuyết hồng mai, tôi một mình giữa trời

mưa phùn.

Lời cầu khẩn như vậy, tôi không hề thành tâm, chỉ dùng hết một chút

tình ý còn xót lại tôi đối với chàng tới một chữ nói ra, ít nhiều cũng

có vài phần chân ý.

Khoảng khắc im lặng, thật sự yên tĩnh, giống như không một bóng người giữa rừng mai, trong trời đất duy chỉ có đóa hồng mai, tự nở tự tàn.

Tim đập rất mạnh, biết rõ chàng ở sau lưng mình, hương khí Long Diên

Hương đã lâu truyền đến, chỉ cần quay người lại, đó là chàng.

Có tiếng thở dài ngân nga : “ Huyên Huyên – là nàng sao?”

Xưng hô vô cùng quen thuộc và thân thiết như vậy, gọi người không

chút để ý, cho rằng bản thân vẫn như ngày xưa, tiêu phòng thịnh sủng, nụ cười mật ái. Yết hầu có chút nghẹn ngào, mũi thở khẽ nhúc nhích giống

như bị cái gì đó ngăn lại, cả âm khóc cũng cố kiềm nén, chỉ đưa lưng về

phía chàng, nói cực khẽ : “Thần thiếp thất đức, không tiện diện thánh.”

Nhóm người Tần phi thổn thức và kinh ngạc khó đè né, chàng ở sau lưng vòng qua tôi : “Huyên Huyên, nàng làm gì mà không nhìn trẫm một cái,

nàng không muốn gặp trẫm sao?”

Tôi nhẹ nhàng giãy dụa, trong mắt đã rơi lệ : “Hoàng thượng đừng tới

đây- vớ giầy thần thiếp đã ướt rồi….” Đáp lại lời chàng nói, đúng câu

năm đó ở giữa vườn mai nói cho chàng nghe, bây giờ nói lại, đã còn không là thiếu nữ xấu hổ lúc ấy nữa — tôi bây giờ, là người trong lòng đang

tính kế thôi.

Cả người bị chàng kiên quyết quay lại, lệ nhẹ nhàng khẽ đụng lông mi, muốn rơi lại chưa rơi. Tôi đã tập nhiều lần trước gương, biểu cảm rưng

rưng sẽ khiến người sinh lòng yêu mến.

Tôi nhanh chóng cúi đầu không chịu ngẩng mặt lên, chàng cầm tay tôi,

giọng điệu đau lòng nói : “Tay lạnh như thế, không nhiễm lạnh hại sức

khỏe sao?”

Tôi nói nhỏ : “Thần thiếp một lòng muốn vì Hoàng thượng cầu phúc…. Để Hoàng thượng lo lắng là thần thiếp không đúng, thần thiếp xin cáo lui.” Tôi xoay người muốn đi, lại bị chàng kéo vào lòng. Chàng lôi kéo, bươm

bướm bám trong người sớm đông cứng nhao nhao bay ra, tần phi cung nhân

xung quanh kinh ngạc thì thầm, ngay cả Huyền Lăng cũng ngạc nhiên, nói : “Huyên Huyên, lúc này lại có bướm, bướm cũng vì nàng mà khuynh đảo!”

Tôi hơi bất ngờ mà thần sắc mê mang, nói : “Thần thiếp không hề

hiểu…..” khi nói chuyện, răng môi rét lạnh mà run nhè nhẹ, gió lật góc

áo như giương cánh, thiên thủy bích cao quý càng thanh dật, dịu dàng

điềm đạm.

Chàng khoác áo minh hoàng tương khảm có ngân châm rộng rãi mà ấm áp,

vội kéo tôi vào lòng, mùi Long Tiên Hương quen thuộc đã lâu chớp mắt

cuốn sạch mà đến. Cánh tay chàng hơi dùng lực ý khiến tôi không thể nào

thoát ra. Chàng gọi tôi : “ Huyên Huyên, nếu nàng vì cầu phúc cho trẫm

mà để hại sức khỏe, chẳng phải càng khiến trẫm đau lòng hơn sao.” Hơi

thở của chàng còn lưu luyến trên áo tôi, không kinh ngạc mà lại cười : “ Người nàng buồn cười quá, khóa trách có thể trong ngày mùa đông cũng

dẫn bướm tới khuynh đảo như thế, ngay cả lòng trẫm say rồi.”

Giọng tôi nhẹ nhàng cực nhỏ : “ Ngày đêm thần thiếp vì Hoàng thượng chúc phúc, tắm rửa xông hương, không dám có chút sơ xuất.

Chàng cảm động, ôm chặt, hàm xúc rất rõ ràng. Hoàng hậu lại cười nói : “Vậy là tốt rồi. Sau khi Hoàn quý tần sảy thai, cơ thể không khỏe không thể ra ngoài, bản cung đã lo lắng mấy tháng nay.”

Lăng Dung từ trong đám người đi đến, giọng nói êm ái : “ Thần thiếp

ngày đêm cầu khẩn Hoàng thượng và tỷ tỷ, hi vọng tỷ tỷ và Hoàng thượng

hòa hảo như ban đầu, không hiềm khích, bây giờ quả nhiên được như mong

muốn rồi.”

Huyền Lăng mỉm cười nhìn tôi, giống như chưa nhìn đủ, nói : “Trẫm và ái khanh từng có hiềm khích sao?”

Tôi cười thản nhiên mà quyến rũ, khéo léo nói : “ Chưa từng có. Là

thần thiếp mang bệnh trong người không tiện hầu hạ Hoàng thượng thôi.”

Sắc mặt Lăng Dung khẽ biến thành xấu hổ, rất nhanh cười nói : “ Đúng. Thần thiếp nhất thời cao hứng hồ đồ quá, không nên nói thế.”

Huyền Lăng mười phần khoái hoạt, tôi ngả đầu trên vai chàng, nhìn kĩ

hàng trăm biểu tình mọi người đằng sau lưng chàng, đáy lòng có chút cảm

thán, lòng người dễ thay đổi, bây giờ tôi lại được xem trọng nhất, sắc

mặt mọi người trong hậu cung tự nhiên sẽ không có thái độ lạnh lùng thờ ơ mà, giờ đối mặt tôi tươi cười, lại ấm áp như mùa xuân rồi.

Nhưng ánh mắt quét đến đám người sau cùng, bất giác sững sờ một chút. Huyền thanh đứng ở đằng xa, ánh mắt đã để lộ tất cả, giữa ấm nhuận là

tia thương xót, dừng trên người tôi, thật lâu không rời.

Cùng Huyền Lăng ăn bữa tối và xem ca múa. Hiển nhiên Huyền Lăng không hề chú ý giọng cao vút trong trẻo của Lăng Dung, ánh mắt lúc nào cũng

hướng về kính phi và tôi.

Kính phi mỉm cười nói khẽ với tôi nói : “ Hoàng thượng vẫn nhìn muội kìa.”

Tôi cười nói : “Sao tỷ biết không phải đang nhìn tỷ tỷ?”

Kính phi ha ha cười : “Hôm nay đột nhiên muội xuất hiện ở Mai viên,

thật ra trong lòng tất cả mọi người đã biết, Hoàng thượng không muốn bất hòa với muội nữa.” Cô ta ngừng một chút, nói tiếp : “ Chỉ là tỷ thắc

mắc, vì sao bướm lại ở trong người muội, chẳng lẽ đúng như người ta nói, muội biết dị thuật?”

Tôi bật cười : “Tỷ tỷ trêu đùa rồi, chẳng qua là mánh khóe nhỏ thôi.”

Ngẩng đầu thấy Huyền Lăng ngoắc tôi : “ Nàng tới ngồi canh trẫm.”

Tôi cung kính đứng dậy, nói : “ Hoàng hậu nương nương vì lục cung

đứng đầu, lẽ ra ngồi cạnh Hoàng thượng, thần thiếp không dám vượt qua.”

Chàng bất đắc dĩ, khó khăn chịu đựng yến tiệc kết thúc qua loa, chàng tất nhiên muốn ngủ cung tôi, tôi khéo léo nói : “ Không phải nô tì

không muốn phụng dưỡng Hoàng thượng, chỉ là phong hàn chưa khỏi hẳn nên

không làm bạn với Hoàng thượng, xin Hoàng thượng thông cảm.” nói xong

dịu dàng cười, lại nói : “ Chi bằng Hoàng thượng tới cung Tào Tiệp dư

nghỉ tạm đi, có lẽ công chúa Ôn Nghi cũng rất muốn gặp phụ hoàng một

lần.”

Giọng nói chưa hạ xuống, tào tiệp dư đã hiện vẻ kinh ngạc nhìn tôi,

cô ta thu hồi thần sắc rất nhanh, chỉ ôn hòa lặng im mỉm cười. Mộ Dung

phi thất sủng, Tào Cầm tất nhiên bị liên lụy, lại có Lăng Dung ân sủng,

nghe nói lâu rồi Huyền Lăng chưa bước chân vào chỗ ở của cô ta rồi.

Huyền Lăng không thể thay đổi lời thỉnh cầu của tôi, liền dẫn Tào tiệp

dư đi.

Hoán Bích khó hiểu, nhẹ giọng vội la lên : “tiểu thư…..” Tôi nhấc tay ra hiệu cô ấy không cần nói nhiều, chỉ một mực trở về.

Trở lại trong cung, đã là đêm dài. Dùng xong tổ yến, nhưng không muốn đi ngủ chút nào. Tinh Thanh nói : “ Hôm nay nương nương mệt nhọc, hay

là đi nghỉ sớm đi.”

Tôi khoát tay nói : “ Không cần đâu.” Nói xong mỉm cười : “ Chỉ sợ

không được ngủ yên.” Đúng lúc Tiểu Doãn Tử vui mừng đi vào, cực kì hưng

phấn nói : “Nương nương, Hoàng thượng đến rồi.”

Tôi nhàn nhạt “A” một tiếng, thuận miệng nói : “ Đóng cửa Ẩm Lục Hiên lại đi.”

Tiểu Doãn Tử vẻ mặt không thể tin, cho rằng bản thân nghe lầm, nói : “ Nương nương nói cái gì?”

Tôi nói : “ Đóng cửa lại, không cần mời Hoàng thượng vào đây.” Tôi

thấy hắn do dự không dám đi, nói : “ Ngươi yên tâm đi, nói cho Hoàng

thượng là ta đã ngủ rồi.”

Lúc này Tiểu Doãn Tử mới đi. Trong khoảnh khắc, thấy có người gõ cửa, tôi nghe được một lúc mới nói : “ Ai đấy ?”

Bên ngoài là giọng nói của Huyền Lăng, chàng nói : “ Huyên Huyên, nàng ngủ rồi à?”

Tôi ra vẻ bất ngờ nói : “ Không phải Hoàng thượng ở chỗ tào tiệp dư

à? Sao lúc này lại đến đây. Thần thiếp đã ngủ rồi.” Nói xong, giả bộ ho

khan mấy tiếng.

Giọng điệu của chàng có chút sốt ruột : “Huyên Huyên, trẫm muốn đến xem sức khỏe nàng tốt hơn mới yên tâm.”

Tôi vội hỏi : “ Bởi thần thiếp bị phong hàn chưa khỏi nên không thể

tới đón người, cũng không thể làm bạn với nười. Nếu như giờ Hoàng thượng đi vào, Hoàng thượng thân thể ngàn vàng, thần thiếp không gánh nổi tội

danh. Xin Hoàng thượng vì thần thiếp mà suy nghĩ.”

Chàng hết cách chỉ có thể đáp ứng, thỏa hiệp nói : “ Vậy Huyên Huyên, cho trẫm nhìn nàng một chút được không? Chỉ nhìn thôi, nếu nàng khỏe

lại, trẫm cũng yên tâm rồi.”

Chàng đứng ngoài trời đêm sương gió, coi như có chút thành ý, nhưng

sao tôi đồng ý dễ dàng được, nghiêm mặt nói dịu dàng : “Hoàng thượng

ngày mai còn phải lâm triều, không nên ngủ muộn, thần thiếp đã ngủ rồi,

ngồi dậy nhiều lần sẽ chỉ khiến bệnh tình càng kéo dài, càng không thể

phụng dưỡng Hoàng thượng, xin Hoàng thượng thông cảm.”

Bị từ chối như vậy, Huyền Lăng khó nói cái gì được, đành phẫn nộ đi về.

Lưu Chu khẩn trương : “ Khó khăn lắm Hoàng thượng mới tới, sao tiểu thư ngay cả mặt mũi cũng không gặp một lần.”

Tôi mỉm cười thay quần áo, nói : “ Nếu như ngày mai người tới, ta cũng không gặp.”

Tiệc tối ngày thứ hai, tôi vẫn ngồi ở xa Huyền Lăng, duy trì đúng

khoảng cách với chàng, thỉnh thoảng nói giỡ vài câu. Quả nhiên buổi tối

chàng lại đến, tôi vẫn đóng cửa, tôi một mực khuyên chàng đi nghỉ ở chỗ

phi tần khác, chàng không đồng ý, thậm chí còn giận. Mọi người lo lắng

không thôi, sợ tôi trở lại tình hình nếu từ chối chàng, càng sợ Huyền

Lăng giận dữ trách phạt tôi. Đêm nay, Huyền Lăng không triệu hạnh phi

tần khác, sau khi không thể gặp tôi, một mình ngủ ở Nghi Nguyên điện.

Cứ như vậy đến ngày thứ ba, tôi mới bằng òng mở khe cửa nhìn chàng.

Ánh sáng mờ ảo, thật ra cũng không thể thấy rõ ràng, mà chàng rất vui

mừng.

Ngày thứ năm, tôi rót cho Huyền Lăng một tách trà, tiễn khách.

Ngày thứ tám, tôi đàn một khúc, tiễn khách.

Ngày thứ mười hai, đánh một ván cờ, tiễn khách.

Tôi lần mần hông chịu đi chuyển đến Oánh tâm điện nghỉ ngơi, chỉ ở

trong Ẩm Lục hiên nhỏ hẹp tiếp đãi Huyền Lăng. Mà hằng đêm Huyền Lăng

không có ngủ ở chỗ tôi, mọi người nghị luận và tò mò, sự sủng ái đối với tôi ngày càng nồng đậm.

Chú thích : (1) được trích từ Kinh Thi. Là khuyên răn nữ tử không nên sa vào hư ảo của tình yêu với nam tử.