Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 3 - Chương 5: Vinh hoa phú quý

Tất cả ý nghĩ này, cũng nhờ lời của Lý phu nhân thời Hán Vũ Đế sắp

chết nói. Lúc ấy Lý phu nhân khuynh quốc khuynh thành được Vũ Đế đắc

hạnh, trước khi chết Vũ Đế muốn gặp bà ấy lần cuối cùng, bà ấy lại lấy

khăn lụa che mặt, có chết cũng không chịu gặp. Chỉ vì sắc đẹp mà được ưu ái, từng là ác mộng vĩnh viễn trong hậu cung của nữ tử, chỉ có khi mất

đi, mới có thể tốt đẹp ở trong ký ức.

Đến tay tôi, thay đổi suy nghĩ, nhưng cảm thấy cái gì khó giành được

càng biết trân trọng. Vì thế ngày ngày vất vả suy tính trong lòng khéo

léo từ chối, chỉ vì bốn chữ ‘lạt mềm buộc chặt’. Cái gọi là Lạt mềm buộc chặt, mục đích cuối cùng vẫn là chữ ‘buộc’, còn ‘lạt mềm’ chỉ là thủ

đoạn mà thôi, cho nên khi ‘lạt mềm’ không nên ‘lạt mềm’ quá. Mà ‘buộc’

càng muốn buộc thỏa đáng, nếu không lại kiếm củi ba năm thiêu một giờ

như ngày xưa. Giống như con nhện dệt lưới, dệt lưới càng to, càng thu

được nhiều mới có thể đem thứ muốn thu hết vào trong túi.

Cuối cùng cũng nửa tháng trôi qua, trừ đêm hôm giao thừa để chuẩn bị

cho ngày thứ hai cúng tế, chàng không tới, kéo dài đến lúc Cúng tế kết

thúc hoàn tất vào buổi trưa, chàng đến ngồi ở Ẩm Lục hiên nhà tôi rất

sớm.

Ánh mặt trời thật tốt, chiếu sáng vào tuyết đọng tạo vầng óng ánh

trong suốt. Ánh sáng mặt trời và ánh tuyết chiếu lẫn nhau. Lúc đó tôi

đang ngồi nghiêng người ở dưới cửa sổ để thêu cái túi hương, trên người

toàn thân màu tím nhạt có hàng chuỗi hoa văn mờ trên y phục, bởi vì hoa

văn mờ, nên nhìn xa trông giống như một màu tím nhạt, phối chiếc váy dài màu lót xanh nhạt thêu lấm tấm trăm đóa hoa nhỏ vàng nhạt đón xuân. Vì

sợ nhan sắc quá trắng trong mộc mạc, vì thế phối thêm áo khoác bằng da

lông bụng con Cáo hoa hồng tím khoác trên vai làm nền cho tôi, trên đầu

chỉ cắm cây trâm khảm tua minh châu màu tím, thường ngày tùy ý cách ăn

mặc, cũng có một chút trang trọng đãi khách, lịch sự tao nhã nhưng không nói toạc ra, ngay cả ý cười giữa lông mày cũng điềm tĩnh như ngọc châu

sáng chói, chỉ thấy ôn hòa không thấy sắc sảo.

Chàng đứng ở bên cạnh, cũng im lặng. Tôi biết chàng đã đến, chỉ làm

như không biết, toàn tâm toàn ý kéo sợi tơ thêu túi hương kia. Chốc lát, chàng ho khan một tiếng, tôi ngầm ba phần vui mừng, đứng dậy nghênh đón nói : “ Hoàng Thượng tới rồi.” Lập tức oán trách : “ Đến đây cũng không nói một tiếng, có vẻ thần thiếp lại thất lễ.”

Chàng mỉm cười : “ Mới đầu năm, chúng ta bắt bẻ cái lễ này làm gì? Trẫm thấy nàng tập trung thêu thùa, không nỡ làm ồn.”

Tôi dặn cận tịch dâng trà lên, cười nói : “Chẳng qua thần thiếp rảnh

rỗi không việc làm mới tìm thú vui để chơi. Hoàng thượng đi từ đâu tới

đây ạ?”

“Mới từ cung Hoàng hậu đến, gặp An tiểu viện ở đó, nói vài câu rồi tới đây luôn.” Lại nói : “ Nàng đang thêu gì đó?”

Tôi nhẹ nhàng cười , lấy túi hương ra, nói : “ Vốn định thêu túi

hương cho Hoàng thượng. Đáng tiếc tay chân thần thiếp chậm chạp, chỉ

thêu trên rồng, mây lành, còn chưa nghĩ ra nên thêu màu gì.”

Chàng nói : “ Bất kể nàng thêu cái gì cũng được, chân thành của nàng mới là đáng quý nhất.”

Tôi nghiêng đầu nói : “Vật trên người Hoàng thượng, một cây kim một

sợi tơ nào có thể qua loa được, huống chi như lời Hoàng thượng nói, túi

hương là tâm ý của thần thiếp, thần thiếp lại càng không muốn nửa phần

cẩu thả.”

Chàng nghe vậy cũng cười, tập trung suy nghĩ, ánh mắt rơi vào trên áo tôi, nén cười nói : “ Màu tím nhạt trên người nàng rất đẹp, thêu thành

mây lành và kim long cũng xứng.”

Tôi nói “Vâng.”, cười nói lanh lảnh nói : “ Tử khí đông lai, kim long bàn phi, quả nhiên là điềm lành vô cùng tốt.”

Vì thế nói chuyện nhàn rỗi, túi thương đã thêu xong. Huyền lăng chậc

chậc khen ngợi một hồi, cũng không nhận lấy, tự ý tháo cây trâm minh

châu nhét vào túi hương, nói : “ Đây là cây minh châu ngày ngày nàng cài lên tóc mai, sau này ngày ngày trẫm sẽ đeo túi hương này trên người,

một bước cũng không rời, có được không?”

Tôi cúi đầu ‘xì’, mặt đỏ bừng, không để ý chàng nữa.

Huyền lăng cẩn thận nhìn xung quanh Ẩm Lục Hiên, nói : “ Giây phúc

trẫm ngồi ở nơi này của nàng, trong căn phòng chỉ có ba bốn cái chậu

than cũng không như chính điện ấm áp, trẫm muốn hỏi nàng, sao không sang ở Oánh tâm điện ?”

Tôi hơi cúi đầu, nói khẽ : “ Thần thiếp thích Ẩm Lục Hiên thanh tịnh.”

Chàng “Ưm” một tiếng nói : “Đêm đó trẫm và nàng cùng chơi cờ, sau

hiên trồng khu rừng trúc, không phải âm thanh tuyết đè làm đứt trúc, mà

là âm thanh gió thổi qua lá trúc kêu vang, sao lại nói là thanh tịnh?

Buổi tối thế này sao ngủ ngon được, bị phong hàn càng khó hồi phục.”

Trong mắt nhỏ bé có một chút lệ quang, miễn cưỡng nói : “ Thần

thiếp…. thần thiếp không thể giữ lại hoàng tự, thật sự không còn mặt mũi nào gặp Hoàng thượng. Oánh Tâm điện là nơi Hoàng thượng và thần thiếp

đã từng cùng chung sống, bây giờ thần thiếp thất đức sao có thể sống một mình ở nơi đó. Thần thiếp tình nguyện sống ở Ẩm Lục Hiên nghèo nàn sơ

xác này, ngày ngày vì Hoàng thượng khẩn cầu có con nối dòng.” Nói xong,

bản thân trong lòng cũng xúc động. Nói những lời này đều không phải mười phần chân thành, nhưng ba chữ ‘con nối dòng’ khiến tôi nhớ tới đứa con

chưa chào đời đã mất đi và chuỗi ngày tháng đau khổ sau đó.

Sắc thái lời nói như vậy, tất nhiên chàng sẽ động tâm động tình, hai

tay an ủi trên vai tôi, nói : “Huyên Huyên, nàng chuốc khổ như vậy,

chẳng phải khiến trẫm càng thêm đau lòng sao?” Thần sắc của chàng có

chút đau khổ ngỡ ngàng : “Bởi vì trẫm không ở đây mà nàng không muốn

sống một mình nơi cung điện trẫm từng sống qua. Huyên Huyên,tấm lòng

nàng đối với trẫm nhìn phía hậu cung không ai có thể hơn nàng ba phần.”

Chàng vỗ về hai má ngấn nước của tôi, nhẹ giọng nói : “Trẫm đã về, vẫn

cùng nàng sống ở Oánh tâm điện có được không? Chúng ta như trước đây.”

Chàng tận lực đọc rõ hai chữ ‘trước đây’, tôi ngẩng mặt lên hàm nước

mắt và gật đầu tươi cười, nhưng đáy lòng bi thương. Cho dù chàng vẫn như trước kia, sống ở cung điện như trước, mà trái tim tôi, lại không thể

giống như trước nữa rồi.

Đêm nay, tôi không muốn nói lời dịu dàng mời chàng ra ngoài nữa.

Chàng tích tụ nhiệt tình rất lâu và mong đợi chờ bạo phát thật lâu,

giống như người thiếu niên có tích nóng nảy và bị kích thích. Mà tôi chỉ chậm rãi thừa nhận, thừa nhận chàng như con sóng âu yếm là kích thích

như ngọn lửa bừng bừng cháy.

Tỉnh lại đã là đêm khuya. Đêm khuya thanh vắng.

Màn trướng oánh tâm điện có màu đỏ, thuở xưa tơ sống vàng cuốn lông

vũ là một loại rất quý giá và đẹp. Dưới cửa phía tây vẫn có hai nến đỏ

được thắp sáng như cũ, sáng rực như vì sao. Giá cắm nến dùng đồng đỏ đặc biệt khắc Thanh loan đang bay lượn trên bầu trời, ánh nến sáng rất lâu, giọt nến rơi lệ tích đầy dưới đồng như san hô, màu đỏ trong rất nổi

bật. Ngoài cửa sổ không một tiếng gió, giữa đất trời lặng im, duy chỉ

nghe thấy có tuyết đang nhỏ giọt ròng ròng, nhỏ mà dễ vỡ.

Trong điện ấm ấp có phần đổ mồ hôi. Tôi lẳng lặng nằm ở trên chiếc

giường rộng lớn, chàng ngủ rất sâu, hai tay ôm chặt vai tôi, không thể

nhúc nhích. Bởi nóng mà cánh tay chàng dán lên trước ngực trần trụ của

tôi làm mồ hôi dính chưa kịp khô, làm cho người ta chán ghét.

Dục vọng là của chàng, hoan hảo như dòng nước trên thân thể chảy qua, chỉ cảm thấy thân và tâm đều mệt mỏi. Cảm giác giống như chàng mới vừa

tiến nhập vào thân thể tôi, phía dưới tương đối trần trụi, thân thể tôi

phản ứng không quen mà khô khốc. Môi chàng khô nóng, hôn dồn dập, thân

thể cũng gấp gáp, tùy tiện đi vào, khiến tôi im lặng chỉ biết nhận cơn

đau đớn thô ráp.

Trên mặt vẫn phải mỉm cười, trái tim lại bắt đầu do dự.

Không biết trái tim và thân thể nữ tử có giống nhau hay không? Trái

tim bất hòa, thân thể cũng thành một cái thùng trống rỗng, mờ mịt và cô

quạnh chấp nhận tình cảm mãnh liệt của chàng, nhưng không cách nào vui

vẻ nhận, như là không thèm đếm xỉa. Chỉ mỉm cười thừa nhận như vậy,

không có hòa hợp, cũng không vui mừng.

Trước mắt màn trướng màu hoa anh đào bình tĩnh buông xuống như cánh

chim khổng lồ, đột nhiên nhớ tới, vào buổi tối lần đầu tiên, cả màu sắc

cũng hiếm nhìn thấy.Gió đưa tình – tuyết tuôn rơi, thiên la địa võng,

toàn bộ nơi đây đều bao phủ đầy tuyết trắng.

Nhân sinh của tôi, chỉ có thể như thế này thôi.

Mùng hai yến tiệc, tôi nghiêm nhiên ngồi phía bên phải Huyền Lăng,

nâng cốc nói cười. Người người đều hiểu huyền lăng nghỉ đêm ở cung tôi,

đến giờ ngọ bèn cung tôi đi gia yến. Sau đêm này, tôi không còn là Hoàn

quý tần tinh thần sa sút như trước nữa. Chỗ ngồi phía bên phải vẫn là

Hoàng hậu mặt mày đoan trang, Kính phi và Mộ Dung phi được phân chia

ngồi ở hàng đầu hai bên, sau đó chín tần đứng đầu Lục Chiêu Nghi và dưới cô ta là Lý Tu dung. Vì hôm nay là gia yến, chỉ cần trong cung có vị

phân, bất luận được sủng ái hay thất sủng, đều được tụ tập dưới một mái

nhà. Phi tần ở đại điện rất nhiều, giọng mềm mại líu lo, ứng phó không

nỏi. Tôi cười mỏng ngồi bên cạnh huyền lăng, nhìn đám mỹ nhân xinh đẹp

duyên dáng ngồi xuống, chợt thấy thế sự khó có thể dự liệu, mùa xuân năm đó, tôi đã từng hưởng vinh hoa phú quý, cung đình chói mắt, mà hè đến

lại mất đi đứa con của tôi, cũng khiến tôi bị thất sủng, thu dài vắng

lặng, tất cả mọi người trong cung tưởng tôi thất sủng đến chết, thậm chí còn bị phi tần vị phân thấp hơn tôi nhục nhã tôi, mà đông tuyết còn

chưa tan, tôi lại ngồi bên cạnh huyền lăng, cười vui như trước.

Lâu không thấy Mộ Dung phi, dung sắc của cô ta cũng yên lăng không

ít, nghe nói cô ta dâng biểu thỉnh tội với huyền lăng, lời nói khẩn

thiết xúc động, huyền lăng xem xong thở dài không thôi, cũng không hạ

chiếu thứ tội. Cô ta khó tránh có chút uất ức, nhưng cô ta ăn mặc đẹp đẽ quý giá với tư thế phe phẩy quạt ngồi ở vị trí trên, khí thế ngạo nghễ

vô cùng và vẻ diễm lệ chưa từng mất đi, cũng khó trách, người thân của

cô ta vẫn đang nắm giữ quyền thế trong triều, mà sau lưng gia tộc người

nhà cô ta, còn có Nhữ Nam vương thanh thế hiểm hách. Huyền lăng dù chưa

tha thứ cho cô ta, nhưng chưa trọng phạt, có thể thấy được cô ta sẽ nổi

dậy, đúng là vẫn còn cơ hội.

Tôi ngửa đầu uống cạn chén Bồ Đào Mỹ Tửu, rượu lạnh lẽo chảy qua yết

hầu ấm áp khiến cảm xúc thanh tỉnh. Mất con là một chuyện, tôi đã hiểu

rõ rằng, chỉ cần Nhữ Nam vương không ngã, Mộ Dung tộc không sụp đổ, bất

luận Mộ Dung Thế Lan ở trong cung phạm nhiều lỗi thế nào, Huyền Lăng sẽ

không, không thể cũng không dám giết cô ta cho hả giận.

Tôi nhìn huyền lăng một cái, vương quyền thịnh bởi hoàng quyền, thân

là nhất quốc chi quân, nói vậy chàng cũng phải ẩn nhẫn và căm giận.

Tôi quay đầu lại rất nhanh, ánh mắt chuyền từ hoàng hậu đảo qua đám

người. Kính phi luôn đồng tình với tôi, thấy tôi khởi sắc, cô ấy rất vui mừng, hai bên cũng có thể trợ giúp nhau, Mi Trang tỷ càng thành tâm

chúc mừng tôi, Lăng dung một mặt vẫn khiêm tốn ôn hòa, trên mặt cũng khó xở tươi cười, lôi kéo tay tôi, hai mắt vô tội mà sáng ngời : “ Cuối

cùng thời cực khổ của tỷ tỷ cũng đã qua, làm muội lo lắng quá.”

Tôi chỉ cười thuận theo : “An muội muội nói quá lời rồi.” Cái khổ của tôi lại khiến cô ấy lo lắng thì đúng là nói quá rồi, trong thâm tâm tôi rất rõ ràng. Cô ấy cười có chút ngượng ngùng, dáng vẻ vẫn kính cẩn

khiêm tốn như trước.

Ngày đó ở sau Nghi Nguyên điện nghe thấy mấy lời nói cứ canh cánh

trong lòng, ý tứ trong lời nói không phải tôi không hiểu, cho dù cô ấy

là vì tự bảo vệ mình, vì cố sủng, tôi với cô ấy, trong thâm tâm đã không thân nữa rồi. Lòng người dễ thay đổi, lòng người phải mất thời gian dài mới thấy. Chỉ là nó đến trong trường hợp nào, thì tôi và cô ấy không

thể dự liệu rồi.

Khí tiếp xúc ánh mắt của Lục Chiêu nghi, cô ta mất tự nhiên, trốn

tránh ánh mắt tôi rất nhanh. Tôi thản nhiên mỉm cười, Tần Phương nghi

lại càng ngồi không yên, như đứng trong đống lửa, như ngồi trong đống

than. Tôi mỉm cười chăm chú nhìn vẻ mặt mất tự nhiên đó, không hề có suy nghĩ đem chuyện hai người họ nhục nhã tôi cho huyền lăng biết.

Cô ta không hiểu sao tôi lại được đắc sủng lần nữa và đối phó cô ta

ra sao? Điều đó càng khiến cô ta bất an. Tôi cũng chẳng để ý, chỉ nhìn

vẻ mặt sợ hãi đó, cười cực đẹp như một người thân cận. Mà cô ta chỉ lo

cúi đầu, sợ không dám nhìn tôi lần nào nữa.

Mấy ngày sau, tôi từ cung hoàng hậu đi thỉnh an trở về, tự Thượng Lâm uyển hồi Đường lê cung. Tuyết trên bầu trời trơn bóng, tôi cũng không

cưỡi kiệu, chỉ ôm lấy lò sưởi tay, chậm rãi được cận tịch dìu tay trở

về. Vào mùa đông băng tuyết mà Thượng Lâm uyển không hề hoang vu héo

tàn, ngoài những cây hồng mai, mai vàng, bạch mai được tô điểm ở giữa,

các cung nhân khéo tay dùng tơ lụa chuyên chế thành lá cây bông hoa,

dính vào thân cây đang khô héo, giống như xuân sắc chưa từng biến mất.

Tôi đi bộ được vài bước, nhàn nhã đi vào lầu gác bên đường quan sát

cảnh tuyết giữa Thái dịch trì. Đó là khi ra khỏi cung hoàng hạu, Tôi

tình cờ gặp Tần Phương Nghi và Tào Tiệp dư mỗi người trở về cung mà đi

qua đó.

Quả nhiên các nàng người trước người sau đều ngồi kiệu đi qua, thấy tôi ở đó, không thể không dừng bước mà vấn an tôi.

Giữa lầu ba mặt có cửa sổ, một mặt là cửa chính, cũng có đỉnh để che

đậy gió tuyết. Chỉ là căn nhà nhỏ bằng gỗ nhỏ hẹp, khi tôi và cận tịch

đứng thẳng, lại thêm hai người Tào, Tần, liền có chút chật chội.

Các cung nhân đều ở ngoài canh giữ, cận tịch cầm nệm ngan vũ êm mời

tôi ngồi xuống, tôi lại lệnh hai người đó ngồi. Tôi cúi đầu nhìn bức

tranh hoa điểu được khắc trên nắp lò sưởi, lò tưởi đang đốt quả tùng,

trong không gian nhỏ hẹp này, tỏa mùi hương thanh nhàn.

Tào tiệp dư thần sắc ung dung, dường như không có việc gì với tôi,

tần phương nghi thần sắc không yên. Tôi cố ý không để ý tới cô ta, cười

nói với tào tiệp dư : “ Thời gian trước bản cung bị bệnh, đã lâu không

gặp hai vị tỷ tỷ, hôm nay đúng lúc chi bằng cùng nhau thưởng tuyết nói

chuyện ?”

Tào tiệp dư mỉm cười nói : “ Vốn định về chăm sóc công chúa, nhưng đã lâu không gặp nương nương, nên vấn an người.”

Tần phương nghi bất đắc dĩ, đành phải nói : “ Nương nương có lệnh, tần thiếp không dám không theo.”

Mỗi tôi khẽ nhếch lên, cười nói : “ Lời này nói ra như là bản cung

đang cố ép tỷ vậy.” Cô ta cả kinh, vội vàng muốn nhận, tôi lại nói : “

Thật ra tỷ muội chúng ta có thể gặp mặt nhiều, nói chuyện một chút cũng

tốt, tình nghĩa càng sâu nặng, hiểu lầm hiềm khích tự khắc sẽ không

còn.”

Vừa vào hầu môn sâu như biển, huống chi là cửa cung, từ xưa đến nay

hoàng đế đều bạc tình, có lẽ thật sự mất đi mới có thể nhớ kĩ và quý

trọng.