Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 3 - Chương 3: Trăng lạnh

Trải qua thời gian tiết sương giáng ( ngày 23 hoặc 24 tháng 10),

không khí cũng bắt chuyện trở lạnh, nhất là tầm sáng muộn, áo bông gấm

có thể mặc được rồi, trận thu lạnh, đúng là cuối mùa thu rồi.

Thu tiêu điều như vậy, gồm cả hạt mưa lúc có lúc không, mưa dầm lâu dài cứ lẳng lặng lướt qua.

Ngày đầu tiên sau cơn mưa, ánh sáng mặt trời tối tăm mỏng manh, giống như lá cây khô vàng, từng mảnh từng mảnh rơi trên người. Mi Trang tỷ

thấy tôi ở ẩn, lúc nào cũng khuyên tôi vài câu, mà tôi chỉ đáp lại, sau

đó chìm nghỉm. Ngày hôm đó Mi Trang tỷ đến thăm tôi, không nói hai lời,

liền xốc tay áo tôi rời đi. Bước chân của tỷ tỷ rất nhanh, vội vàng kéo

tôi trên con đường vĩnh hạng, gió dốc sức vỗ đạp vào góc áo choàng của

tôi, giống như tay trẻ con hiếu động đang nghịch ở góc áo.

Tôi không hiểu tỷ ấy định dẫn tôi đi đâu, con đường rất dài, đi lâu

rồi mà chưa đến nơi tỷ ấy muốn đến. Tôi quan sát cảnh vật quanh mình,

hình như trước đây đã từng đi qua, suy nghĩ một chút, bất giác hít ngụm

lạnh vào miệng. Con đường này, chẳng phải thông tới đường lãnh cung sao. Mấy năm trước, tại đây tôi đã hạ lệnh giết nữ tử đầu tiên uy hiếp tánh

mạng tôi. Đó là lần đầu tiên tôi có í định giết người, đến nỗi sau đó

tôi đường gặp ác mộng cảnh Dư thị bị giết, khiến lòng tôi rất sợ hãi.

Đi thật lâu thật lâu, mới đến lãnh cung. Đẩy cửa ra, có vài tro bụi ở trước mặt phủ xuống, gõ cửa bằng kim loại dưới ánh mặt trời bay lượn

như giương nanh múa vuốt. Ở trong mắt tôi, nó như hàng vô số oán khí của nữ tử đã tích tụ đã lâu, tích lũy quá nhiều đau khổ và chửi rủa, tối

tăm giống như vực sâu không đáy, khiến người ta cảm thấy không rét mà

run. Ánh mặt trời ở trong này đã ngưng trệ, dưới mái hiên cũ nát còn sót lại ít nước mưa, trong không khí có lờ mờ mùi hôi và mùi nấm mốc ẩm ướt đuổi đi cũng không được.

Những người này đã từng là nữ nử dung mạo như hoa đang khóc la lên,

hoặc đờ đẫn cuộn mình trên mặt đất nửa tỉnh nửa mê, hoặc đang điên loạn

cười lớn tiếng, mà phần lớn người ở đây đã lâu không thấy ánh sáng mặt

trời, nhao nhao lên đến nơi gần ánh mặt trời để hương thụ sự ấm áp hiếm

khi có được này.

Các ả không quan tâm tôi và Mi Trang tỷ, coi như không có. Các cung

nữ nhiều tuổi và thái giám nơi lãnh cung căn bản không muốn chăm sóc

những nữ nhân bị hoàng đế các đời vứt bỏ, chỉ theo thường lệ phân chia

chút thức ăn ôi thiu cho nhóm người bọn họ để bọn họ có thể tiếp tục

sống sót, hoặc nếu bọn họ làm ồn ào quá mức thì quơ gậy gộc và roi mắng

mỏ bọn họ yên tĩnh lại. Đa số, những nữ tử vì không chịu được hạnh hạ mà tự sát thi thể kéo tới bãi tha ba thiêu ngoài thành.

Người người đều phơi nắng dưới ánh mặt trời. Tôi vô tình quay đầu,

trong góc không có ánh mặt trời chiếu rọi chỉ còn hai nữ tử một ngồi một nằm trên đống rơm rạ thối rữa ẩm ướt, những rơm rạ này đã mấy ngày mưa

dầm, đã chuyển thành mục rữa đen sì. Quần áo hai nữ tử kia tả tơi cũ

nát, đầu tóc rối bù. Trong tay một nữ tử đang liếm nước canh xương cá,

ruồi bọ bâu đầy. Trước mặt cô là một mảnh gương vỡ được dựng thẳng, cô

cẩn thận dùng chút bột mì bôi bôi chát chát trên mặt và cô, không một

chút lơ là, giống như đó là son phấn loại thượng phẩm. Sau khi thoa xong bột mì, hai tay mò mẫn trong đống rơm rạ, lấy ra một que kều củi như

thu được vật bảo, một đầu cháy thành than, ả dùng đầu đó vẽ lông mày.

Mi Trang nói khẽ bên tai tôi : “ Muội đoán được cô ta là ai không ?”

Nhìn nghiêng trông mặt ả dơ bẩn bởi mặt thoa trắng xóa đặc biệt có lông

mi dài đen trông rất đáng sợ, tôi lắc đầu, thật sự không nhớ ả là ai.

Ả đang kẻ lông mày của mình, miệng nói dông nói dài : “ Năm đó tuyển tú, bản cung là một người rất xinh đẹp, Hoàng thượng liếc mắt nhìn thấy bản cung, không cần suy nghĩ gì giữ lại tấm thẻ của bản cung. Tất cả trong

cung, bộ dạng bản cung chỉ kém Hoa phi một chút thôi. Khi đó Hoàng

thượng nhìn đã yêu thích bản cung rồi…” Ả cười khanh khách : “Một buổi

tối Hoàng thượng sủng hạnh bản cung ba lần, dùng chữ Lệ phong hào cho

bản cung, không phải ý nói trông bản cung rất xinh đẹp hay sao?” Ả sa

vào hồi ức, giọng điệu khoái nhạc mà kiêu ngạo, hình như đã quên tình

trạng của mình bây giờ. Ả kẻ mày xong, cực kì hứng thú đẩy nữ tử đang

nằm bên cạnh, liên tục hỏi : “Bản cung trang điểm thế này có được

không?”

Cô ta bực mình mà chuyển người lại, con mắt cũng không liếc nhìn ả,

phiền phức nói : “Đẹp đẹp! Ngày nào cũng nhắc chuyện đó, lão nương ta

xong lỗ tai đều dài hơn cái kén rồi.” Nói xong cũng không kiêng dề có

người ở đó, trút bỏ xiêm y dở bẩn cũ nát không chút e thẹn nào, để lộ

một đôi vú bẩn thỉu khô quắt. Cô ta thản nhiên dùng tay gãi ngứa khắp

người, cánh tay kia nhanh chóng mà chuẩn xác bắt được con rận trên quần

áo, thận trọng ném vào miệng, “Cộp” một tiếng nhấm nuốt vang nhỏ, vẻ mặt vừa lòng. Trong lồng ngực tôi một trận ghê tởm, cảm giác muốn nôn mửa.

Nữ tử vẽ lông mày cũng không tức giận, tiếp tục trang điểm, nói :

“Chỉ cần ngày nào bản cung cũng đẹp như vậy, một ngày nào đó Hoàng

thượng sẽ thích bản cung.” Nói xong, dùng mũi chân nhẹ nhàng đá người nữ tử kia : “ Sao ngươi không đi phơi nắng đi, trên người toàn mùi nấm

mốc.”

Nữ tử nằm thô lỗ nói : “ Đồ đần độn, mặt trời sẽ khiến làn da tôi đen sạm. Sao cô không đi đi?”

Nữ tử vẽ lông mày khanh khách cười : “ Bản cung là Lệ quý tần đẹp

nhất trong cung, sao có thể bị phơi nắng chứ.” Ả bí hiểm cười : “ Hoàng

thượng thích người bản cung trắng như vậy.”

Tôi cả kinh, hóa ra là Lệ quý tần ! Đảo mắt nhìn Mi Trang tỷ, trên mặt tỷ một chút biểu cảm cũng không, chỉ thờ ơ lạnh nhạt.

Ả cười cực kì khoái hoạt, than củi trong tay rơi cạnh chân tôi. Ả

phát hiện bảo vật của mình bị mất, xoay người đi tìm, đột nhiên thấy

tôi, nhất thời đứng ở đó. Bộ mì trên mặt được chát rất dầy, tuyết trắng

giống như quỷ mị, tôi nhìn không ra vẻ mặt ả rốt cuộc ra sao? Trong mắt ả pha lẫn sự sợ hãi, kinh ngạc và hỗn loạn. Vội vàng đứng dậy, phủ phục

xuống cạnh chân tôi nói nắng lộn xộn khóc hô : “ Uyển nhi tiểu chủ, ngày đó là bản cung, à không, tôi hồ đồ…. Không, kì thật tôi cũng biết gì

cả, tất cả đều do Hoa phi làm chủ!” Ả hết sức cầu xin nói : “Uyển nhi

xin hoàng thượng hộ tôi, tôi tình nguyện làm nô tỳ làm trâu làm ngựa hầu hạ tiểu chủ, chứ không muốn ở lại nơi quỷ quái này nữa.”

Ả gọi tôi là Uyển Nghi, Uyển Nghi, đó là chuyện từ đời nào rồi! Ả bị

nhốt trong lãnh cung ngăn cách với nhân thế, ả cũng không biết, tôi đã

không còn là Uyển Nghi nữa. Mà tôi cũng không biết, ả ở lãnh cung lại

khổ sở như vậy. Có lẽ ngày đó ả hăng hái vào cung, không hề biết rằng

sau này bản thân sống chật vật như vậy.

Nữ tử bên cạnh hờ hững nhìn ả đang cầu xin tôi, thỉnh thoảng ngẩng

đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, lại lạnh lùng cúi đầu ngặm nhấm con rận

mỹ vị. Nước mắt của Lệ quý tần làm trôi hết, nhìn bộ dạng trông giống

như cống rãnh, phơi bày dung nhan tàn tạ già nua của ả. Thật ra ả chỉ

hơn tôi 4 tuổi – 21, 22 tuổi mà thôi, độ tuổi hào hoa phong nhã. Ả đã

từng là mỹ nhân có thân phận gần với Hoa phi, lúc đó nhận được nhiều ân huệ Đế vương.

Từng chữ từng chữ ả cầu xin như đâm vào tim tôi. Tôi không muốn nghe, cũng không muốn nhìn, vội cố gắng giằng khỏi tay Lệ quý tần chạy ra

ngoài.

Không khí ngoài lãnh cung bây giờ hiếm có được nét tươi mới, tôi mạnh mẽ áp chế cảm giác ghê tởm dạ dày đang nhiệt tình bốc lên, dường như

tỉnh lại trong cơn ác mộng. Tôi chưa bao giờ một mặt khác trong hậu

cung. Cảnh tượng như vậy khiến tôi sợ hãi hơn chán ghét.

Mi Trang tỷ đuổi theo vỗ nhẹ lưng tôi, ôn hòa nói : “Muội có sao không?”

Tôi gật đầu, nói : “ Tỷ tỷ dắt muội tới lãnh cung, không phải đặc biệt để muội xem Lệ quý tần chứ ?”

Tỷ tỷ mỉm cười, nói : “Muội có để ý người bên cạnh Lệ quý tần không?”

Tôi nhíu mày, không nói. Mi Trang tỷ biết tôi chán ghét cái loại ghê tởm này, ngân nga nói : “Trước kia cô ta là Phương tần.”

Tên này đối với tôi không hề quen thuộc, sau khi Tiên Hoàng hậu mất

có rất nhiều sủng phi. Phân vị Tần, cũng không phải chức rất cao. Dù

trong cung hiện giờ, cũng có bốn người Đỗ Điềm tần, Lưu Thận tần, Uông

Mục tần, Triệu Vận tần. Phương tần thì tôi không biết.

Mi Trang ý vị thâm tường nhìn tôi, từ từ nói : “ Phương tần vào cung

sớm hơn tôi ba năm, đầu phong Tài nhân, sau thành Phương quý nhân, Lương đệ, thừa ân được nửa năm sau mang bầu thành Phương tần, nở mày nở mặt

cũng được một thời gian, chẳng may trượt chân sảy thai, bởi vì cô ta quá mức thương tâm làm phật ý Hoàng thượng, về sau luôn miệng oán hận nói

xấu Hoa phi sát hại đứa con trong bụng, nên bị đày lãnh cung.”

Tôi chăm chú nhìn tỷ tỷ, nói khẽ : “Tỷ tỷ sợ muội bước theo gót của cô ta sao?”

Mi Trang tỷ nói : “Cô ta vu tội cho Hoa phi hay không thì không biết, chỉ có điều Hoàng thượng tin cô ta vu tội. Tục ngữ nói ‘gặp nhau ba

phần tình’. Một mặt Phương tần vì mất con mà không để ý Hoàng thượng,

ngay cả cơ hội giải thích cũng không có, chỉ sợ dù bị oan uổng cũng chỉ

chịu đựng.” Mi Trang tỷ nói, tay phải chỉ vào lãnh cung, chiếc vòng va

vào nhau tạo tiếng ‘cạch’ tiếng giòn vang, đang nói một câu tương đối

tàn khốc và đau lòng, nói “ Đây là vết xe đổ! Nếu muội cứ tiếp tục sa

sút tinh thần, thì kết cục của muội sau này sẽ như vậy!!”

Tôi lặng im không nói, gió xơ xác tiêu điều gào thét bên tai, lá cây

khô vàng bị gió cuốn đi. Sân bãi trước lãnh cung có vài con quạ đen sống ở đó, lặng lẽ mổ lông mao của mình, thỉnh thoảng kêu một tiếng khàn

khan, đúng là nơi thê lương vô cùng.

Tôi nói khẽ : “ Sao tỷ tỷ biết lãnh cung có Lệ quý tần và Phương tần.”

Thần sắc Mi Trang tỷ kịch liệt lạnh lùng, trong mắt xẹt qua tia căm

hận : “ Chuyện Phương tần đúng lúc tỷ mới biết. Lệ quý tần – ngày đó đẩy tỷ xuống nước cũng có phần của cô ta. Chỉ cần nhìn thấy cô ta, tỷ sẽ

vĩnh viễn nhớ kỹ Mộ Dung thị hại tỷ thế nào. Tỷ sẽ để cho Mộ Dung tiện

nhân cũng nếm thử dư vị sống không bằng chết trong lãnh cung này.”

Từ trước tới nay Mi Trang tỷ đều yêu và hận rất rõ ràng.

Tôi giơ tay phủi nhẹ tro bụi trên vai tỷ tỷ, nói : “ Từ nhỏ tỷ biết

bản thân muốn cái gì, nếu một lòng muốn, tất nhiên sẽ cố đạt được.” Tôi

ngừng một chút, nhìn Mi Trang tỷ nói : “ Thứ cho muội nhiều lời, bây giờ Hoàng thượng đối với tỷ tỷ như vậy có cũng được mà không có cũng không

sao – hơn nữa phần lớn do tỷ tỷ không chịu ân sủng?”

Mi Trang nghiêm nghị chuyển mắt : “ Trong lòng tỷ chỉ bận tâm một

điều, làm sao có thể giết con tiện nhận đó. Dĩ nhiên Hoàng thượng ân

sủng là quan trọng, nhưng không đáng tin, chẳng lẽ tỷ lại dựa vào người

mới báo thù được sao?”

Tôi im lặng trong chốc lát, vươn tay nói : “ Trời giá rét, tỷ tỷ và muội đi về đi.”

Chắc do động đến nỗi băn khoăn, đoạn đường xa xôi này ngày càng chậm. Mi Trang tỷ nghe nói vậy cũng không nói câu nào. Chỉ cầm tay tôi thật

chặt đi theo dọc đường đi, tôi cảm nhận nhiệt độ trong lòng bàn tay tỷ

tỷ, tay tôi ấm áp giữa bàn tay lạnh lẽo.

Đến gần cửa tới Thượng Lâm uyển, Mi Trang nói : “ Tỷ hồi cung trước – muội cẩn thận suy xét đi.”

Tôi gật đầu, chọn con đường gần cung mình nhất. Con đường vĩnh hạng

dài vô tận, gió lùa thu đông càng lạnh thấu xương, không chỗ nào gió

không thổi tới, thổi trúng lông mao trên áo choàng mềm mại phất trên

mặt, che khuất tầm mắt tôi.

Có một người đi tới, tôi tránh né không kịp, đâm đầu vào người kia.

Chỉ nghe được tiếng ‘Úi’, ngẩng đầu nhìn lại, đó là Lục chiêu nghi chủ

vị trong cung Điềm tần.

Lục chiêu nghi vốn là phi tử lúc Huyền Lăng mới kế vị, tuy vị phân

cao hơn tôi một bậc, nhưng là 9 tần đứng đầu, lý lịch ở trong cung ở

trên tôi. Tôi thấy đụng phải cô ta, vội vàng đứng thẳng một bên thỉnh an xin lỗi. Lục chiêu nghi thất sủng nhiều năm, nhưng ở trong cung vẫn an

phận thủ thường, khi gặp chuyện lại né tránh, rất ít gây thị phi. Cô ta

thấy đụng phải người khác, bày thái độ bất an né tránh, không muốn nhiều lời, nhưng thấy rõ là tôi, bỗng nhiên thần sắc thay đôi, có vài phần

tức giận và uy nghiêm.

Tôi biết là không ổn, cũng không muốn gây thị phi vào lúc này, vì thế thần sắc càng thêm khiêm tốn kính cẩn. Lục chiêu nghi không hết tức

giận, nói : “Hoàn quý tần sao lại không có quy tắc vậy, mấy tháng không

gặp Hoàng thượng thôi mà, chẳng lẽ đã quên lễ tiết ở trong cung rồi

sao?”

Tôi vội đáp : “ Là muội không cẩn thận, va phải Lục tỷ tỷ.”

Bên cạnh cô ta chợt có tiếng cười khẽ kiều mị mà hết sức khinh cuồng, tôi cũng không dám nghĩ, đó lại là Tần phương nghi. Tần phương nghi là

họ hàng xa nhà Lục Chiêu nghi, tính tình cô ta hẹp hòi, lần trước tranh

chấp ở ngoài điện Hoàng hậu tất nhiên bị cô ta thù ghét. Giờ cô ta ở

trước mặt tôi, tất nhiên sẽ tranh thủ thời cơ trả thù tôi cho mà xem,

xem ra hôm nay lại phiền toái rồi.

Quả nhiên Tần phương nghi làm bộ đi được nửa bước, che miệng cười

nhẹ, nói nhấn mạnh âm cuối nói : “ Nương nương nói ai đấy? Hóa ra là quý tần mà Hoàng thượng từng thích, khó trách khó trách, quý nhân đi đường

cũng hoành hành”

Cô ta cố tình nhấn mạnh hai chữ “từng thích”, ý châm chọc tôi bây giờ đã thất sủng. lần nay do tôi không để ý đụng chạm ở phía trước, nhịn

không được nén giận nói : “Lục tỷ tỷ thông cảm.”

Lục Chiêu nghi chưa mở miệng, Tần Phương nghi ra vẻ kì quái nhìn tôi

chằm chằm từ trên xuống dưới, nói : “A! Quý tần nương nương gọi cái gì

là tỷ tỷ cơ, Chiêu Nghi biểu tỷ chỉ có thần thiếp đây là muội muội, từ

bao giờ nương nương lại cũng tới vui vẻ vậy?” Trong lòng tôi nảy mầm tức giận, cho dù hôm nay tôi thất thế, sao cô cần phải bức bách tôi như

vậy, khi đó tôi đắc sủng, cũng chưa bao giờ giẫm đạp cô, tôi mất sủng

cái là cô lại nhiều lần trêu chọc tôi không ngớt. Nhưng mà Lục Chiêu

nghi ở đây, tôi gạt bỏ cơn tức trong lòng.

Tần phương nghi thấy tôi không nói lời nào, càng tỏ đắc ý, nói :

“Không phải Quý tần nương nương luôn luôn xem trọng quy củ tôn ti sao?

Thế nào lại thấy biểu tỷ của thần thiếp không gọi một tiếng ‘nương

nương’, cũng không tự xưng ‘thần thiếp’ hả?”

Tôi hơi đưa mắt, đang đón nhận khuôn mặt cô ta tươi cười đắc ý, Lục

Chiêu nghi chỉ trầm mặt xuống không nói lời nào. Ba người chúng tôi nói

đến cùng đều không có nữ tử hoàng ân chiếu cố, cùng là thiên nhai lưu

lạc, hà tất phải khổ sở khó xử như vậy?

Tần Phương nghi tất nhiên không nghĩ theo chiều như vậy, hôm nay có

biểu tỷ của cô làm chỗ dựa, lại do tôi đuối lý trước, tất nhiên cô ta

coi đó là cơ hội ngàn năm có một, sao dễ dàng buông tha vậy chứ?

Vì thế, tôi cúi thấp người hành lễ, chỉ đối với Lục Chiêu nghi : “ Thần thiếp thất lễ, xin Chiêu nghi nương nương lượng thứ.”

Lục Chiêu nghi gật đầu xem như thông cảm, nói : “ Thôi, muội đi đi.”

Tôi định đứng dậy, Tần phương nghi vội hỏi : “Biểu tỷ, là cô ta vô lý trước, sao tỷ lại để cô ta đi như vậy?”

Lục Chiêu nghi hơi kinh ngạc, nhìn Tần Phương nghi nói : “Thôi, bản

cung nào có tâm tư đứng ở đầu gió lạnh cùng cô ta tranh cãi nhau. Để cô

ta đi cũng được.”

Tần phương nghi hé miệng vội la lên : “Biểu tỷ không hiểu rồi! Bây

giờ Mộ Dung phi không được Hoàng thượng sủng ái, Kính phi tầm thường,

Đoan phi người ấm sắc thuốc.Dưới tam phi thì có người được tôn trọng Nếu bây giờ biểu tỷ không nắm chắc cơ hội ra oai phục chúng, sau này trong

cung ai còn nhớ đến Chiêu Nghi nương nương cơ chứ?” Cô ta mỉm cười, ghé

sát vào Lục Chiêu nghi nói : “ Trước Hoàng thượng thích Mộ dung phi bộ

dạng mạnh mẽ, nói không chừng sau khi biểu tỷ lập uy, hoàng thượng lại

thích tỷ tỷ.” Cô ta vừa căm vừa nói : “Biểu tỷ, cô ta được sủng ái khiến Hoàng thượng lạnh nhạt với chúng ta!”

Lục chiêu nghi rõ ràng bị thuyết phục, trên mặt lộ vui mừng, nháy mắt lại lãnh giận, nói : “ Biểu muội quả nhiên thông minh.”

Tôi nghe vậy cười khổ, Huyền Lăng thích Mộ Dung Phi, chưa hẳn bởi

tính quả quyết của cô ta. Lục Chiêu nghi không có thế thân dung mạo như

Mộ Dung Phi, lại muốn giống Mộ Dung Phi, quả thật rất tức cười.

Lục chiêu nghi vẻ mặt nghiêm chỉnh, trong phút chốc uy phong lẫm liệt nói : “ Cô quỳ ở đây nửa canh giờ suy nghĩ thật tốt.” Cô ta quay lại

gọi cung nữ của mình : “Yến nhi, ở đây trông cô ta quỳ đúng nửa canh giờ mới được đứng dậy.”

Nửa canh giờ! Lại là quỳ nửa canh giờ! Cơn buồn bực và căm hận trào

lên, cô ta muốn coi mình thực sự là Hoa phu nhân ngày đó sao ?

Lục Chiêu nghi thản nhiên đi khỏi đó, Tần phương nghi theo sau hai

bước, quay đầu nói : ” Bây giờ quý tần nương nương không có thai, quỳ

cũng không hại cơ thể, không sao đâu.” Lời cô ta nói như mũi nhọn đâm

trúng tim tôi, đột nhiên nhớ lại ngày đó ở Mật tú cung, thần sắc nhất

thời đơ cứng. Tần phương nghi nói xong liền cười kiều mị, khiến tôi

khiếp sợ đau hận, cô ta nhẹ nhàng mở miệng đỏ như son « phụt » một tiếng nước bọt trên mặt tôi.

Vô cùng nhục nhã ! Tôi nhắm mắt lại, nhanh chóng chuyển mặt sang

hướng khác để tránh nước bọt của cô ta, từng miếng xối tại sườn lỗ tai

tôi. Cô ta khoái trá nở nụ cười, cười đến đắc ý mà làm càn, vừa cười vừa nói : “Quý tần nương nương không nên tức giận, thần thiếp cũng vì nhận

lệnh của Chiêu nghi nương nương giáo huấn người, chút nước miếng này xin mời nương nương vui lòng nhận cho.”

Tôi lạnh lùng quay sang, dùng lực nhìn chằm chằm cô ta đang cười. Mặc dù lúc trước với Lệ quý tần, tôi không có căm hận như vậy. Cô ta bị ánh mắt của tôi làm khiếp sợ, có chút sợ hãi, nhất thời lúng ta lúng túng,

rất nhanh lại cười nhạo cong người gập lưng xuống nói : “Nương nương

đừng trừng mắt thần thiếp ! Chẳng lẽ – người còn tưởng mình vẫn là Hoàn

quý tần sao ?”

Cô ta cười đi khỏi, tiếng cười the thé phá tan tiếng gió thổi nức nở

trên vĩnh hạng. Nước miếng ấm áp trong gió lạnh rất nhanh trở nên lạnh

lẽo mà khô khốc, ướt át từ từ chảy xuống, từ từ bị gió làm làn da sườn

lỗ tai cứng ngắc vô cảm. Thỉnh thoảng có tốp năm tốp ba cung nhân hạ

đăng đi qua, họ lạnh lùng, ánh mắt tò mò khinh miệt liếc qua.

Cung nữ Yến Nhi trông tôi áy náy không yên, nhỏ giọng nói : “Nương

nương, người có muốn đứng dậy không? Nô tỳ sẽ không nói ra ngoài đâu.”

Tôi lắc đầu, cũng không có dùng tay lau sạch nước miếng, vẫn quỳ gối đầu gió như cũ, vẫn giữ tư thế đó, giữa đầu óc gần như là tàn khốc bình

tĩnh.

Đúng, tôi không có con nối dòng, cũng không được phu quân yêu thương. Tôi là nữ tử trong chốn thâm cung, một người đã mất đi sự sủng ái của

quân vương. Tôi cái gì cũng không có, duy nhất, trong lồng ngực này toàn hơi nóng, không có người có thể dựa vào, người người cảm thấy bất an,

người người được bữa sớm lo bữa tối, người người bái cao giẫm thấp.

Bởi tôi không có quân vương sủng ái, bởi tôi là thiếu nữ thời đại còn mộng tưởng tình yêu có yêu cầu xa vời trên người quân vương, bởi tâm

tôi vẫn nhu nhược mà không đủ phòng bị, bởi vì tôi quá khờ dại và ngây

thơ. Cho nên tôi không thể báo thù cho đứa con và tỷ muội tôi, cho nên

tôi bị áp chế, thậm chí còn bị nữ tử có vị phân thấp hơn tôi nhổ nước

bọt nhục nhã, cho nên cảnh ngộ của tôi, chỉ cách lãnh cung có vài bước.

Đủ rồi, nhiêu đó cũng đủ rồi. Tôi không thể là bụi đất để bị người

khác giẫm lên, cảnh tượng lãnh cung khiến tôi nhìn phát hoảng, mà Phương tần thảm thương, càng không thể trở thành tương lai của tôi.

Tầm mắt của tôi chậm rãi di chuyển, dừng lại cung điện Mộ Dung phi ở

nơi xa. Cô ta còn sống, sống rất tốt, nói không chừng ngày nào đó lại

trở mình được sủng ái lần nữa. Đứa con của tôi, không thể chết vô ích

như vậy. Lãnh cung, cũng không thể để Chân Huyên tôi chết già ở đó. Mặc

dù tôi muốn chết, tôi cũng phải nhìn người tôi hận chết trước tôi để

cúng tế cho đứa con và tỷ muội tôi.

Đã đến đây nửa canh giờ, đôi chân kiên trì đứng lên đau đớn chua xót, chỉnh đốn y phục, dung mạo nghiêm trang. Yến Nhi đỡ lấy tôi, thấp giọng xin lỗi : “Vất vả cho nương nương quá, nương nương nhà chúng tôi ngày

thường không hề như vậy đâu.”

Thần sắc tôi bình tĩnh, nhìn người cung nữ tuổi tác xấp xỉ tôi, cười

nhạt : “ Ngươi có ý tốt tất sẽ được báo đáp.” Cô ấy nghe không hiểu,

trên mặt chỉ đơn giản biểu lộ bất an.

Một mình tôi rời khỏi đó.

Tinh thần tôi sa sút cũng đủ rồi. Một Chân Huyên ngấm ngầm chịu đựng

và quỳ xuống với Lục Chiêu nghi đã chết, bắt đầu, là một Chân Huyên

khác.

Tôi sẽ không vì nam nhân phụ tình mà khóc, cũng không là thiếu nữ

trong mộng vì tình ái mà hao tổn tinh thần, lại càng không sễ dàng tha

thứ hận thù được. Như vậy, tôi càng thích hợp sống lạnh lùng và tàn nhẫn trong hậu cung.

Nước miếng bên tai không có lau đi, cứ kệ nó ở đó. Để tôi nhớ kĩ cảm

giác khuất nhục này, sau ngày, bọn họ sẽ bì nhục nhã của tôi mà phải trả giá đắt.

Trở lại trong cung, tôi dặn Cận Tịch chuyển đồ ở đường lê cung, dọn dẹp Ẩm Lục hiên tạm thời ở đó.

Hoán Bích khuyên tôi : “Ẩm Lục Hiên nhỏ hẹp, nhưng lại râm mát, mùa

hè hóng gió là tốt nhất, bây giờ ở đó chỉ sợ không thích hợp.”

Tôi dùng vải bông mềm mại chà lau “trường tương tư” cẩn thận từng sợi dây đàn một, mỉm cười nói : “ Ta vốn là người lỗi thời mà.” Hoán Bích

không nói gì, cũng không dám khuyên lần nữa.

Mấy ngày sau, tôi sai tiểu doãn tử và tiểu liên tử giúp tôi đi bắt

bướm, bọn họ bất ngờ và giật mình cái quyết định quái dị của tôi, nói : “ Mùa này có ít bướm lắm ạ.”

Tôi ngồi trước bàn trang điểm, cẩn thận vẽ mày viễn sơn. Bây giờ tôi, không được dùng phấn óc cao sang vẽ mày nữa. Mi viễn sơn đó, là năm năm trước, Huyên lăng tự tay vẽ cho tôi, nghĩa tình cảm kéo dài. Thật ra

tôi không hề thích, lông mi tôi thích hợp liễu diệp mi hơn. Nhưng bây

giờ, tôi phải vẽ vô cùng tỉ mỉ và tinh tế. Vì muốn dựa vào sủng ái của

chàng, chẳng phải sao? Tôi tự giễu. Nếu không có tình yêu, tôi rất muốn

nhiều sủng, nhiều đến nỗi đủ để tôi sống sót tốt trong hậu cung này.

Miễn cưỡng vẽ mày, cũng không quay đầu nhìn bọn họ : “Bướm, thời tiết này không có. Nhưng ta nhất định phải có, hơn nữa, phải là đẹp nhất.”

Bọn họ không nghĩ ra ý định của tôi, cứ xem như đó là ý nghĩ nông nổi,

không hợp tình lý.

Tôi mỉm cười, khiến cho tôi – cái này người lỗi thời này diễn cho ra trò đi.

Quay đầu lại, bậc thềm đá ngọc đỏ thắm ở ngoài. Chân trời, trăng khuyết như lưỡi câu.