Cái miệng leo lẻo và gương mặt gầm gầm rất cô hồn của thằng giang hồ Hải Phòng khi đến quy phục ông trùm, làm thằng con trai và con rể ông trùm có vẻ nghi ngại.
- Bà à, con thấy thằng này không tin được.
Quả thật, nhìn cái mặt khúm núm của nó lão cũng không có cảm tình chút nào. Xưa nay nhìn chung lão không thích đám giang hồ đất Bắc (hay còn gọi là giang hồ trà Bắc) mà trong đó đám giang hồ Hải Phòng là lão gờm nhất. Bọn này rất liều lĩnh, bán mạng cho trời, chúng chẳng sợ ai, sẵn sàng thí mạng cùi ngay tức khắc. “Hàng nóng” tức súng ngắn và AK cưa nòng là món thông dụng chúng thường sử dụng trong tranh chấp. Thật ra nói thì lão không hề sợ. Cả cuộc đời tung hoành ngang dọc sống chết kề bên bao nhiêu năm, đến bây giờ chẳng còn điều gì có thể làm cho ông trùm sợ nữa. Thế nên, đám giang hồ đất Bắc lẫn đám anh chị bến bính Hải Phòng này, trông chừng chúng thì lão trông chừng nhưng bảo sợ thì lầm to. Có lần thằng con rể lão ra Bắc huênh hoang khoác lác, tí nữa bị bọn giang hồ Hải Phòng đấm vào mặt. Nó ấm ức về kể lại chuyện xúc phạm của bọn Hải Phòng và đòi trả thù, ông trùm chỉ mỉm cười. Bên ngoài không biết chuyện nghe đồn đại ông trùm sợ bọn giang hồ Hải Phòng phải suy nghĩ. Mấy ngày sau đó một bậc trưởng lão trong giới giang hồ Hải Phòng nay đã quy ẩn, chỉ làm quân sự quạt mo và chuyên dàn xếp những chuyện tranh ăn trong giới giang hồ gọi điện thoại cho lão. Lời lẽ cực kỳ mềm mỏng nhẹ nhàng, thay mặt đám giang hồ Hải Phòng xin lỗi ông trùm chuyện hôm trước, cũng chỉ rượu vào lời ra, suy cho cùng chỉ là hiểu lầm nhau thôi. Ông trùm nhanh chóng đồng ý và tuyên bố xí xóa mọi chuyện, chỉ có hiểu lầm nhau thôi mà làm to chuyện để làm gì. Rất ít người biết chuyện này, kể cả mấy thằng đàn em quỷ quyệt, thông minh nhất mãi sau mới biết và đều le lưỡi lắc đầu thán phục bậc đàn anh cao minh. Cần gì diệu võ dương oai, cần gì một chút sĩ diện hão để mất lòng nhau chẳng giải quyết được điều gì. Chính vì lão im lặng mà buộc bọn giang hồ Hải Phòng phải lúng túng suy nghĩ, bọn chúng thừa hiểu lão là một người nhiều mưu kế đa đoan, trời biết lão sẽ tung đòn thù gì trong tương lai. Mà với thế lực của lão thì điều đó dễ như trễ bàn tay, thôi thì… Cùng sống trong giang hồ cả, một lời nói mất gì tiền mua, dĩ hòa vi quý, được lòng cả đôi bên. Theo ủy quyền mà lão quân sư già kia mở lời với ông trùm là như vậy. Sau vụ đó thanh thế của lão lên vùn vụt, giang hồ sợ là sợ không biết ông trùm sẽ ra đòn trừng phạt gì. Chúng ngán là vì vậy.
Ngắm nghía khuôn mặt cô hồn của thằng cô hồn, thật bất ngờ, ông trùm quyết định nhanh chóng:
- Được… nếu thế chú cứ về đây với anh.
Quyết định nhanh chóng của lão làm đám để tử và đàn em lẫn mấy đứa con đang có mặt kinh ngạc há hốc mồm, chúng chẳng lạ gì ông trùm. Một con người cực kỳ kín đáo, giữ kẽ và rất chi cẩn thận đến nỗi gần như nhát gan. Mỗi khi quyết định một vấn đề gì quan trọng lão cũng suy nghĩ thấu đáo, thế mà lần này lão lại quyết định một cách nhanh chóng đến bất ngờ làm ai cũng ngạc nhiên. Trước đó vào năm 1998, khi nghe tin thằng giang hồ Hải Phòng này đang mon men tìm người để đánh tiếng xin phép ông trùm cho nó vào thành phố làm ăn thì lão không tỏ ý gì. Thật ra khi chị ruột ông trùm chết, giới giang hồ cả nước đều đến phúng điếu đưa tang thì bà chị ô môi của nó đã dẫn nó đến giới thiệu ra mắt ông trùm rồi, nhưng lão không để ý hay nói cách khác là không thèm để ý vì quá hiểu thằng này vốn nổi tiếng xưa nay là thằng tâm địa bất trắc và rất tàn bạo. Trước kia nó từng dưới trướng con nữ quái ô môi khét tiếng Hải Phòng, sau này vì cái tội ăn mảnh và tính phản trắc, chưa kể cờ bạc nợ nần đầm đìa mà bị nữ quái kia đuổi thẳng, không những thế mà còn đe dọa sẽ ra tay trừng trị. Hết đất sống ở Hải Phòng và Hà Nội nên nó mới chuồn vào thành phố. Vào trong này, thời gian đầu nó kết hợp với đám giang hồ trà Bắc nhom nhem tính xưng hùng xưng bá nhưng qua mấy trận đụng độ với đám đàn em ông trùm không lại thì nó rụt vòi vì hiểu rằng, không thể nào qua nổi thế và lực của ông trùm ở đây, thế nên mới có chuyện vác mặt tới đây xin đầu quân.
Trước khi nghe tin nó sẽ tới đầu quân thì cả đại gia đình của lão xúm vào xì xèo bàn tán, chung cuộc đều phản đối và nhắc chừng lão hãy cẩn thận trước khi tiếp xúc với hắn. Ông trùm chỉ cười, chẳng nói trước những phản ứng ấy. Trên đời này kiếm được người hiểu lão sao quá khó.
- Thằng này không tin được ba à – Thằng con út tỏ ý kiến – Ba cũng biết nó từng tranh giành sòng bạc với mình ở Biên Hòa như thế nào rồi đó.
- Tao biết.
- Theo con thì cậu nên tính kỹ, chứ nhìn cái bản mặt thằng này khó ưa lắm.
Ông trùm phì cười khi nghe lời góp ý của thằng cháu họ. Mày làm như tuyển diễn viên điện ảnh không bằng mà phải coi mặt mũi. Nhưng lão cũng gật gù, nó nói có phần đúng, nhìn khuôn mặt lợt chớt gần như vô cảm của thằng giang hồ trà Bắc Hải Phòng này quả khó ưa thật.
Khi nó đến, nhìn cái dáng đi khúm núm với vẻ mặt nhũn nhặn đểu đểu, ông trùm vẫn tiếp. Lắng nghe nó than vãn kể lể sự nghèo khó cũng như thanh minh chuyện hồi vào thành phố mà không đến chào lão ngay lại còn tính lập băng nhóm làm ăn cạnh tranh với lão… Ông trùm nghĩ bụng, mày khỏi cần nói, vọng cổ sáu câu ông đây rành hết cả sáu, nói làm gì thêm mệt. Thật ra lúc đầu lão định từ chối phắt và còn tính dạy cho nó một bài học về cái tính tráo trở hỗn lão hồi nào. Thật ra việc ông trùm đi đến quyết định thâu nạp thằng giang hồ này về dưới trướng của mình là có thâm ý trước.
- Ba sao lại…
Thằng út của lão ngớ người trước quyết định mau chóng này, thằng giang hồ kia vừa về xong thì nó lập tức lên tiếng phản đối ngay.
Ông trùm mỉm cười, yêu thương nhìn thằng con cưng. Tánh tình vẫn vậy, vợ con rồi mà vẫn chưa chịu lớn khôn chút nào cả, thời buổi bây giờ cứ vai u bắp thịt với dao búa, làm sao mà chiếm lĩnh giang hồ được, cần phải có cái đầu nữa. Vẫy tay cho mấy đứa đệ tử thân tín lại gần, ông trùm lên tiếng giảng giải lý do tại sao mình chấp nhận cho thằng giang hồ trà Bắc Hải Phòng này. Thằng này là quân lừa thầy phản bạn có tiếng, không thể tin nó được, điều ấy ông trùm rõ hơn ai hết. Thế nhưng sau khi tín kỹ thì lão nhận thấy còn cần nó ở một chuyện khác. Con nữ tặc, thầy của nó, sau khi ra tù thì y dẫn thêm một đám đàn em giang hồ vào thành phố kiếm sống. Thị cũng đã đến đây xin xỏ ông trùm cho đất sống và lão cũng đồng ý rồi, chia đất cho thị kiếm sống. Theo lão, đây là một con đàn bà cần ngán ngại dè chừng bởi tính điên của nó.
- Trên đời này thứ gì ra thứ ấy rõ ràng thì dễ đối phó, dễ xử. Còn nó… - Ông trùm nhếch mép cười – Là một thứ đàn bà không ra đàn bà, đàn ông không ra đàn ông, chính vì vậy trời mới biết trong đầu nó muốn nghĩ gì. Thứ này như chó dại cắn càn, nguy hiểm lắm.
Cũng chẳng biết ông trùm nói thật hay nói chơi.
- Ba nói vậy không đúng – Thằng con rể vênh cái mặt mụn lên cãi – Đất này là đất của mình, đứa nào lớ xớ con thịt liền, sợ gì ba.
- Mày lúc nào cũng vậy – Ông trùm mắng – Thời buổi bây giờ là thời buổi nào mà mày cứ thích đụng chuyện là dao búa chém giết, bọ muốn thách thức chính quyền ra tay sao?
Rồi lão chì chiết.
- Tao đã nói nhiều lần rồi, bây giờ chém giết không phải là giải pháp hay, chỉ xài khi cùng đường bất đắc dĩ, tui mày hiểu chưa.
Nhìn những khuôn mặt ấm ức cuối đầu vâng dạ không phục, ông trùm lắc đầu ngán ngẩm. Cả lũ ngu này không biết dạy đến bao giờ mới khôn ra được. Chúng nó quên mất rằng thời thế bây giờ khác xưa nhiều lắm rồi. Thành phố Hồ Chí Minh thế kỷ 21 khác Sài Gòn hỗn loạn trước 1975. Chính quyền luôn cần có một tư thế sạch sẽ, giữ thể diện nhằm thu hút đầu tư quốc tế, cần an lòng dân để an ninh chính trị trật tự xã hội, chính vì vậy họ chẳng bao giờ khoái xảy ra chuyện chém giết. Và nếu xảy ra thì sẽ trấn áp ngay. Ông trùm chưa bao giờ từ chối chuyện dùng dao búa và vẫn coi đây là phương án tối ưu khi cần thiết. Vì thế bây giờ ông trùm vẫn trả lương để nuôi một đám du đãng cô hồn để khi cần là tung bọn này đi dẹp loạn ngay. Xưa nay biện pháp của ông trùm là mềm rắn ngang nhau nhưng nếu cần mềm mà có hiệu quả thì tội gì không dùng trước khi đến rắn. Tiếc rằng con cái trong nhà cho đến bọn đàn em đệ tử rất ít đứa hiểu được cách xử thế của lão. Đã vậy không rõ từ đâu còn lan ra tin đồn, sau khi ra trại ông trùm rất nhát, ông trùm già rồi, ông trùm sắp rút lui rồi… Nhát, nghe mà tức cười quá, cả cuộc đời của ông trùm đã từng “tiễn” công khai cũng như bí mật không biết bao nhiêu thằng đại ca giang hồ danh tiếng lừng lẫy về bên kia thế giới mà bây giờ gọi là nhát sao. Kể như một lũ ngu xuẩn quá mới nghĩ như vậy và ông trùm không thèm chấp. Già, phải là cáo già mới đúng. Ông trùm chưa thể yên thân rửa tay gác kiếm khi lũ con cái cho đến đám đệ tử còn loi choi như thế này. Thật ra dạo sau này ông trùm cũng rút lui dần vào bóng tối, một phần là để né tránh sự dòm ngó của báo chí, dư luận và của chính quyền. Ngoài ra ông trùm cũng đang muốn tạo thế lực cho thằng con trai út cưng để một ngày nào đó nó sẽ lên tiếp quản cơ đồ này thay thế lão. Với lại khi chìm vào bóng tôi, ông trùm sẽ rãnh tay bay đi bay lại khắp mọi nơi tìm cơ hội đầu tư đồng tiền kiếm được để quay vòng thành đồng tiền sạch và tìm cách móc nối với các băng đảng nước ngoài nhằm mở rộng thế lực giang hồ, liên kết trong ngoài nước để làm ăn. Vì thế dạo này đám giang hồ thành phố ít thấy ông trùm xuất hiện, chúng tưởng ông trùm đã già cả mệt mỏi nên đang tính thoái ẩn rút lui. Cả một lũ ngu, ông trùm cười thầm không thèm thanh minh.
Hiện này mối quan tâm lớn của ông trùm là đang tính toán cách nào giải quyết như thế nào với con nữ tặc ô môi cho êm thắm. Khi Nam tiến, dĩ nhiên y thị thừa hiểu đất này là đất của ai nên đã nhanh chóng có món quà ra mắt ông trùm. Nhìn khuôn mặt vênh váo, tóc cắt ngắn, xương quai hàm bạnh vuông, môi mỏng, mặt chẳng rõ trai hay gái với cái giọng nói khào khào như vịt đực, đây là thứ đàn bà ông trùm ghét nhất trên đời. Cả trăm con đàn bà qua tay, kiểu gì lão cũng biết nhưng đây là thứ đàn bà lão kinh nhất và có cho vàng mười cũng không đụng đến một ngón tay.
- Đàn em xin anh Năm một mảnh đất sống.
Nội cái kiểu khinh khỉnh bất cần đời của thị đã làm ông trùm muốn nổi giận, tuy nhiên lão vẫn nén lòng nhỏ nhẹ nói chuyện. Sợ thị ư, chuyện đùa. Cả đám giang hồ trà Bắc kia đụng độ nhau chán rồi cũng bị lão quét sạch khỏi đất này nữa là, huống hồ một con đàn bà dở người với mấy tên đàn em rách nát. Thế nhưng ông trùm nhớ lời căn dặn của ông ta khi gặp lão cách đây chưa lâu. Ông Năm à, tình hình hiện đang có một số khó khăn, bọn tôi dạo này đang bị cấp trên rầy quá. Ông Năm cũng biết đấy, an ninh trật tự ở cái thành phố này mà không yên ổn thì dĩ nhiên bọn này sẽ bị gõ đầu ngay, vì thế, ông Năm nhắc bọn đàn em làm gì cũng vừa phải thôi. Đấy là một lời nhắc nhở rất chân tình, nhẹ nhàng của một quan chức có vai vế của công an thành phố, việc ông ta phải xuống giọng với lão đã làm cho lão chột dạ. Có lẽ tình hình khó khăn thật chứ không dễ gì con người này chịu xuống vai với lão. Tiền nhận đủ, nhờ vả thoải mái thế nhưng ông ta vẫn luôn ra vẻ cao đạo xa cách với lão – một tên trùm giang hồ. Làm gì lão không biết nhưng lại không chấp bởi, mày cũng đầy bùn như tao thôi, làm vẻ làm gì, và lão không bao giờ nói ra suy nghĩ ấy. Lão biết ông ta cũng nói thật lòng, vị trí ông ta đang có ngày hôm nay đâu đơn giản xòe tay ra là có nên phải lo giữ. Mà lo cho mình thì làm sao không lo cho cho ông trùm được, ông trùm hiểu điều đó. Chính vì thế nên khi thị kéo đội quân ô môi thêm mấy thằng cô hồn ngoài Hải Phòng vào thành phố nghênh ngang chẳng coi ai ra gì thì lũ đệ tử của lão nóng máu lắm. Mấy lần chúng nó nhăm nhe đòi thanh toán bọn kia. Ngắm về thực lực thì lão hơn thị là cái chắc. Đất này là đất của lão, đệ tử em út giăng đầy, chỉ cần hô một tiếng vạn quân bá ứng thì con nữ tặc ô môi kia có mà đi đứt ngay. Thế nhưng lão lưỡng lự, có nên làm lớn chuyện lúc này không. Ông trùm không sợ thị nhưng sợ làm khó các mối quen biết của mình nằm trong công an thành phố lẫn bộ, dù gì chức trách của họ là giữ an ninh trật tự, mà nếu xảy ra vụ việc thì bọn họ sẽ bị hỏi thăm đầu tiên. Bởi vậy nếu ông trùm làm hóa ra đẩy bọn họ vào thế khó xử. Vụ thằng cảnh sát hình sự bị đám con cháu lão giết đã là một bài học xương máu lắm rồi. Hồi đó ông trùm tốn khá nhiều công sức mới chạy thoát khỏi vụ đấy sau khi phải thí mạng một thằng cháu ra đầu thú với cơ quan công an. Ông trùm đã cùng với mấy người bạn thân quen trong cơ quan điều tra công an diễn trót lọt vụ này, công an có chiến công vì đã bắt được thủ phạm còn lão sau đó lại được công an thành phố mời lên “khen ngợi”. Thật ra cái giá trong vụ này không rẻ, gần một trăm ngàn USD được ông trùm tung ra để lo lót từ trên xuống dưới, chưa kể các khoản phí tổn khác không thể tính bằng tiền. Tiền mất, ơn nghĩa mang nặng. Sau vụ đó ông trùm tức điên và lệnh cho bọn để tử đàn em, từ nay thằng nào đụng đến dao búa nếu không có lệnh của lão thì đừng có trách, lão xử đẹp luôn thằng đó bất kể là ai. Lần đầu tiên chứng kiến cơn giận dữ kinh khủng của ông trùm và biết tội, lũ đàn em nín khe.
Thế nên ông trùm thu xếp tạm coi như nữ tặc này là đàn em dưới trướng và phân chia lãnh địa để thị làm ăn. Vì vậy con đàn bà ô môi này hóa ra gặp may. Y thị là một kẻ dữ dằn có tiếng của đất Hải Phòng, biết tạo uy tín và thế lực trong giới giang hồ đất Cảng, cũng rất khôn ngoan luồn lọt vào trong một số cơ quan công quyền tạo quan hệ hữu hảo. Y thị kết hợp với thằng anh rể lưu manh tốt nghiệm cử nhân luật ở Liên Xô cũ về cùng chị gái mở một đường dây cờ bạc và tổ chức cá độ bóng đã xuyên quốc gia. Chẳng mấy chộc thị giàu lên nhanh chóng và trở thành một thế lực đáng gờm tại Hải Phòng. Từng đưa đàn em lên Hà Nội tổ chức một cuộc đánh nhau với bọn giang hồ Hà Nội: Khánh trắng, Phúc bồ gây chấn động dư luận chống giang hồ cả nước. Cay cú nên một số tên trùm giang hồ khác tại Hải Phòng như Lân già, Cu Nên quyết định ra tay tiêu diệt thị và đấy là trận chiến đánh nhau bất phân thắng bại giữa thị với tên trùm Cu Nên, một chiến hữu quen biết thân với lão. Sau này trùm Cu Nên cũng có lúc phải lùi bước trước sự liều lĩnh của y thị. Ngay từ hồi ấy ông trùm đã nhận ra đấy là một đối thủ tiềm tàng của mình và trước sau gì cũng có ngày mình và thị đụng đầu một khi lão bành trướng thế lực ra đất Bắc. Vì thế lão ngầm ngầm tiếp tay cho Cu Nên trong trận chiến với y thị. Tiếc rằng công an Hải Phòng đã “giúp thị” khi tóm gọn trùm Cu Nên, Lân già lẫn y thị, tống tất cả vào tù. Cu Nên dựa cột, Lân già mòn đời trong khám, chỉ có thị là lời nhất, với mức án khá nhẹ, 7 năm. Ra tù, biết từ nay mình đã nằm trong tầm ngắm của công an Hải Phòng, khó làm ăn được nên nữ tặc đã quyết định chuyển địa bàn hoạt động vào thành phố. Nơi này đất rộng người đông, kinh tế phát triển dồi dào và đây là cơ hội để làm ăn. Khi biết tin, ông trùm hiểu rằng cuối cùng mối đe dọa kia cũng đã đến. Đụng đầu thanh toán lẫn nhau thì ông trùm không ngán ngại, cả đời chém giết của lão còn gì để mà ngán ngại nữa, không lẽ lại thua con ô môi nửa đực nửa cái này. Một cái gật đầu nhẹ của ông trùm, bảo đảm y thị sẽ về bên kia thế giới ngay. Tuy nhiên điều làm ông trùm ngán ngại là sau khi ra trại về đến nay đã tốn không biết bao nhiêu công sức tạo dựng lại cơ đồ và đang có chiều hướng phát triển tốt thì không thể một hai ngày mà tan thành mây khói bởi những trận chém giết không đáng. Huống hồ bạn bè ông trùm từ trong ngành công an lẫn ngành ngoài đều nhắn nhủ hãy thận trọng bởi họ yên ổn tức lão yên ổn. Thế nên dù tức lắm nhưng ông trùm vẫn phải bấm bụng ngọt ngào trò chuyện với thị, chấp nhận chia sẻ cho một số sòng bạc ở Biên Hòa Đồng Nai, giao cho thị quản và ăn chia với lão. Không quá xa để thị vượt khỏi tầm quan sát của ông trùm và cũng không quá gần để có thể gây nguy hại. Có lẽ đây là sự nhún mình lớn nhất của ông trùm, bởi xưa nay chưa có đứa giang hồ nào được lão chia phần, nhất là trong chuyện cờ bạc. Nhưng đàn bà thì vẫn là đàn bà, đầu óc nhỏ mọn tối tăm. Sau một thời gian tổ chức cờ bạc khá thành công tại Biên Hòa, y thị bắt đầu tỏ ý ấm ức với ông trùm, kẻ ngồi mát ăn bát vàng trên mồ hôi xương máu của y thị. Những lời nói gió bay đó đã đến tai nhưng ông trùm chỉ cười khẩy không phản ứng gì, chỉ ngấm ngầm quan sát y thị. Thời gian gần đây ông trùm giật mình khi thấy y thị bắt đầu đặt chân vào thành phố, xây dựng băng nhóm, bành trướng thế lực và ngông nghênh thách thức lão bằng những lời lẽ hổn xược. Có lẽ tưởng ông trùm sợ nên y thị ngày càng làm già và tuyên bố sẽ có một ngày thay thế lão. Đến lúc này, ông trùm cần phải hành động nếu không sẽ mất uy tín trong giới giang hồ và mất địa bàng hoạt động và tay thị. Thậm chí là mất tất cả, nếu không cẩn thận. Tính điên của nữ tặc ô môi này ông trùm đã từng chứng kiến. Cái lần nhờ thị ra tay trừng trị một đàn anh hết thời nhưng hỗn lão với mình. Suy đi tính lãi mãi, ông trùm vẫn chưa chọn được người xuống tay bởi bậc đàn anh này hết thời nhưng còn tiếng nên nhiều đàn em ngán ngại khi đụng mặt. Suy đi tính lại ông trùm quyết định sử dụng nữ tặc, lúc ấy thị mới vào thành phố, đang thất thế, cơ nhỡ, phải nhờ ông trùm giúp đỡ. Vẫn biết tính thị điên nhưng điên đến mức ấy thì ông trùm không ngờ. Dù gì đàn anh cũng là bậc bề trên, có số má hẳn hoi và có sự kính trọng trong giới. Ông trùm chỉ muốn ra đòn cảnh cáo vừa phải cho lão sợ, có bài học nhớ đời thôi. Có điều ca acid do đệ tử ông trùm mang về bị chê là loãng và đổ luôn xuống cống, sau đó tự đi mua một ca acid đậm đặc mới về tổ chức lạt vào mặt đàn anh này. Có lần vô tình ông trùm nhìn thấy khuôn mặt biến dạng của đàn anh này mà thấy kinh hoảng lạnh lòng. Từ đó lão luôn tự nhủ phải hết sức cẩn thận với nữ tặc này và đã nảy sát cơ với ý nghĩ trước sau gì cũng phải tiêu diệt thị y cho yên tâm. Lão luôn nghiềm ngẫm nên tìm giải pháp nào để giải quyết con nữ tặc bất trị này một cách êm đẹp nhất. Không để bạn bè của ông trùm khó xử và buộc đám giang hồ Nam Bắc phải sợ hãi quy phục, đám giang hồ Hải Phòng kia dù có tức tối cũng đành chấp nhận. Một khi phải đi đến giải pháp cực đoan hẳn sẽ không hay ho gì nhưng cần thiết thì không thể không sử dụng.
Khi hắn ta xuất hiện, trong đầu ông trùm cũng xuất hiện một nước cờ.