Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 315

Đêm tĩnh lặng khiến người ta có cảm giác hắc ám, cổ quái.Mùi hương

quẩn quanh gian phòng càng lúc càng đậm hơn.Trong phòng im ắng, chỉ có

tiếng hơi thở đều đều, có vẻ tất cả mọi người trong phòng đều đã ngủ

say.

“Có vẻ họ đều đã ngủ mê mệt rồi.” Giữa không gian im ắng nay, một bóng người cúi đầu rồi một giọng nói vang lên, người này là nữ nhân.

“Đương nhiên, ta đã dùng mê điệt hoa mai, đám người nho nhỏ này có thể không ngủ sao .” Một giọng khác tùy tiện nói.

“Bây giờ phải làm gì? Trưởng lão cũng không yêu cầu chúng ta dùng thứ này, nếu trưởng lão mà biết……” Một thanh âm khiếp đảm nói.

“Cái lão già hỏa lôi kia , bảo chúng ta kiểm soát nhóm người này,

kiểm soát, như thế nào là kiểm soát? Giết chết hết có phải là xong

không. Ta còn chưa giết hắn là may rồi , còn dám bảo ta phải làm thế

nào.” Một hỏa nữ tinh linh hung bạo nói

Kiểm soát bọn họ? Vì sao phải kiểm soát bọn họ?

Mộc Hoàng từ từ nhắm hai mắt, nghe rõ ràng rành mạch tất cả.

“Ngươi nhỏ giọng thôi.”

“Nhỏ giọng cái gì, đều ngủ say như lợn hết rồi, đi nào, xử lý bọn

họ đi rồi còn về báo cáo kết quả sớm rồi còn về ngủ ngon một giấc chứ,

thât là phiền toái.” Hỏa nữ tử hung bạo kia tự đắc hướng đám người Mộc Hoàng nói.

“Không cần phải đánh, lượng hoa mai này đủ cho bọn họ ngủ nửa tháng.”

“ Nhưng như vậy ta mới thấy vui.”

“Ngươi vui nhưng ta không vui.” Không còn nghe được chút thông tin nào hữu ích từ cuộc nói chuyện của hai kẻ kia nữa, Mộc Hoàng quyết

định xoay người ngồi dậy, lạnh lùng đối diện với hai nữ tinh linh.

Hai nữ tinh linh kia có khuôn mặt thanh lệ vô cùng xinh đẹp, thấy Mộc Hoàng ngồi dậy đều hết sức sửng sốt, nữ tinh linh hung bạo lúc nãy

trong tay cầm một cây gậy dài hơi hơi cử động, trên mặt lộ rõ vẻ hưng

phấn tươi cười nói:“Vẫn còn kẻ chưa bị trúng thuốc mê, hoa mai mê dược không thể hạ được ngươi thì giờ đừng trách ta không khách khí.” Dứt lời ả vung cây côn hướng về phía Mộc Hoàng tấn công.

Mộc Hoàng sắc mặt lạnh như băng, hừ lạnh một tiếng, một cước chặn lại đòn đánh của nữ tinh linh kia.Ban ngày thì đối đãi nhiệt tình như lửa,

buổi tối lại sai tinh linh đến ám toán đả thương bọn họ.Quả nhiên, trong tộc tinh linh này tuyệt đối có vấn đề.Phong Vân bên kia……

Bỗng nhiên nhớ tới Phong Vân ở bên kia, Mộc Hoàng chợt nghe thấy âm thanh nhỏ trong căn phòng cách đó không quá xa.

Ngay sau đó hai thân ảnh đang lao đi như gió, thoáng cái đã đi

qua.Một người đi phía trước, một người đi phía sau, Phong Vân đang bị

truy đuổi.

Mộc Hoàng sắc mặt trở nên lạnh lùng, trong tay tích tụ linh lực, năm

thành công lực ngưng tụ vào trong cây kiếm, chém thẳng tới nữ tinh linh

đối diện. Sau đó hắn phi ra định đuổi theo Phong Vân.

Năm thành linh lực của hắn đồng thời đánh ra, như tên Á Lê bình thường cũng khó mà ngăn được.

“Ngươi muốn chạy sao, không dễ dàng như vậy đâu.”

Nhưng mà năm thành linh lực Mộc Hoàng ngưng tụ trong cây kiếm đánh

ra, không giống như Mộc Hoàng nghĩ có thể trực tiếp hạ gục hai nữ tinh

linh này.Chỉ thấy hỏa nữ tinh linh hung bạo cầm cây côn bổng kia vung

lên rồi hung hăng nện xuống,chống lại đường kiếm của Mộc Hoàng đang chém tới.

Không gian tĩnh lặng giờ đây bị phá vỡ bởi những tiếng “bang” lớn.

Tinh linh tóc lam còn lại có tính cách ôn hòa hơn, thân hình lóe lên

nhanh như chớp chặn trước mặt Mộc Hoàng.Linh lực va chạm vào nhau tạo ra những tiếng vang lớn, hỏa nữ tinh linh còn lại cầm gậy chặn đường lui

của Mộc Hoàng , một chặn phía trước, một chặn phía sau, chặn cả hai

đường lui của Mộc Hoàng.Cả hai tinh linh đều vô cùng hùng hổ, hưng phấn

chiến đấu.

Quanh người họ xuất hiện lửa đỏ rực, rồi đến linh lực màu lam mạnh mẽ phóng ra.Nháy mắt họ đã tạo thành một kết giới phong tỏa toàn bộ căn

phong này lại.Hai màu đỏ và lam đan xen vào nhau, hai nữ tinh linh hung

bạo này có thể tạo một cái kết giới to như vậy bao quanh căn phòng sao,

Mộc Hoàng khẽ nhíu mày .

Đây là chiến binh tinh linh…

Mộc Hoàng cụp mí mắt xuống, hắn thầm đánh giá, hai nữ tinh linh này

có thể nào là chiến binh tinh linh trong truyền thuyết của bộ tộc tinh

linh không, thật không phải là nhân vật tầm thường.Sắc mặt Mộc Hoàng

trầm xuống, tộc tinh linh này ra lệnh cho chiến binh của tộc đến đối phó hắn ư ?

Vậy Phong Vân bên kia……

“Ngươi đừng hòng chạy thoát.” Nữ tinh linh tính tình nóng nảy vung cây mộc côn lên, trong mắt hiện sự hiếu chiến, đánh thẳng về phía Mộc Hoàng.

Mộc Hoàng nhìn thoáng qua thấy khí thế chiến đấu hừng hực trào lên

trong hai nữ tinh linh hiếu chiến, đồng thời nghiêng tai nghe ngóng ở xa xa.

Phong Vân đã chạy khá xa.

Bọn họ cũng thật mạnh, không ngờ lại có thể làm cho Phong Vân dời xa

tầm mắt hắn.Lập tức, Mộc Hoàng lạnh lùng nhìn lướt qua hai nữ tinh linh

đang xông tới kia, khuôn mặt trở nên vô cùng lãnh khốc.

Năm ngón tay xòe ra giữa không trung, trực tiếp xé rách không gian.

“Đợi lát nữa ta sẽ đến tính sổ với các ngươi sau.”

Thanh âm vang lên vô cùng lạnh lẽo trầm thấp, Mộc Hoàng bước ra liền

tiến vào một không gian khác, biến mất ngay trước mặt hai tinh linh

chiến binh.

“Là thuật dịch chuyển không gian.” Hai nữ tinh linh sững sờ kinh ngạc.Dịch chuyển không gian, cái này tinh linh bọn họ không am hiểu, chỉ biết qua chút ít.

“Xong rồi, xong rồi, thế này kiểu gì cũng bị trưởng lão trách mắng”. Nữ tinh linh tóc lam tính cách ôn hòa hơn lo lắng nói.

“Hừ, ta muốn xem hắn ta có thể chạy tới nơi nào, ngươi đi bẩm báo lại, ta sẽ đuổi theo.”

Nữ tinh linh tính tình nóng nảy kia hừ lạnh một tiếng, nhảy ra khỏi

kết giới của các nàng vừa hình thành, chạy theo Phong Vân vừa biến

mất.Nam nhân kia khẳng định là đi tìm Phong Vân, nàng chỉ cần truy đuổi

theo hướng này chắc chắn có thể tìm thấy hắn.

Gió đêm nhè nhẹ thổi, bóng đêm khôi phục lại vẻ tĩnh lặng của nó.Ở

trong phòng, đám người Lâm Quỳnh đang ngủ rất say sưa.Phong Vân , Mộc

Hoàng, còn có Hoàng Kim sư tử đều biến mất vô tung trong bóng đêm.

Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, như thâu tóm cả bóng đêm vào

bên trong.Ánh trăng vàng nhè nhẹ chiếu xuống bao phủ cả khu rừng tạo nên một bức tranh thủy mạc khiến người ta say mê ngắm nhìn.Phong Vân đuổi

sát theo bóng đen kia, càng đi càng tiến sâu vào trong rừng rậm.Khắp nơi chỉ toàn là những cây to, hoa cỏ rậm rạp.Càng đi sâu vào trong rừng cỏ

cây ngày càng xanh biếc, nhiều loại hoa kì lạ nàng chưa từng thấy .Các

cây cổ thụ to lớn che trời, tán cây hoa lá đủ hình dáng thiên kì bách

quái.Có cây dáng vẻ rất dữ tợn, có cây trông rất kỳ quái, có cây rất

xinh đẹp, đứng sừng sững trong rừng đêm khiến cả khu rừng toát lên vẻ kì quái.

Cảnh vật thế này Phong Vân chưa từng thấy qua bao giờ, không hề giống với bất cứ nơi nào nàng đã đi qua.Nhưng chúng không làm cho nàng cảm

thấy kì quái hay sợ hãi mà ngược lại càng vào sâu trong rừng nàng càng

có cảm giác thoải mái không nói lên lời.Là cảm giác thoải mái giống như

cảm giác khi được mẫu thân ôm ấp trước kia.Phong Vân vừa truy đuổi theo

thân ảnh màu đen kia , vừa thấy kinh ngạc với cảm giác này.

Khả năng nhận biết nguy hiểm của nàng rất nhạy bén, khả năng này do

nàng khổ công rèn luyện từ bé, nàng tự giác sẽ cảm nhận khi nào nguy

hiểm đang đến gần.Nhưng mà hoàn cảnh bây giờ đầy đe dọa, nàng đang truy

đuổi theo kẻ mặc áo đen kia, hắn có thể phản công bất cứ lúc nào.Nhưng

càng tiến sâu vào trong khu rừng, nàng lại không cảm nhận được một chút

sát khí đang được cố tình che giấu nào.Ngược lại nàng có cảm giác rất

thoải mái……

Nàng vẫn không ngừng đuổi theo nhưng cũng cảm thấy có chút khó

hiểu.Phía dưới chân nàng,những bông hoa xinh đẹp nhẹ nhàng đung đưa theo gió đêm.

Phong Vân đi theo bóng người phía trước , cây cối bao phủ khắp xung

quanh, hai bóng hình một trước một sau lao đi như gió, không hề kinh

động chút nào đến cây cối xung quanh.Gió thổi lồng lộng bốn phương, ánh

trăng lung linh như ngọc.

Phong Vân xoay người mạnh mẽ dừng bước.Bóng người nàng vẫn đuổi theo ở phía trước đột nhiên biến mất không dấu vết.Phong Vân hơi nhíu mày, hắn biến mất rồi sao?

Phong Vân nhíu mày, dứng bước, ngẩng đầu quan sát xung quanh.Trước

mắt nàng là một vầng ánh sáng ba màu cùng một tia sáng màu bạc trong

suốt như nước ngưng kết lại phản chiếu trên mặt hồ nước nho nhỏ.Mặt hồ

nước kia dưới ánh trăng phát ra ánh sáng màu bạc trong suốt như ánh ngọc lưu ly.

Cảnh vật xinh đẹp mà ôn nhu.Nàng không cảm nhận thấy sát khí cùng

nguy hiểm, Phong Vân nhìn cảnh đẹp trước mặt không chớp mắt.Nàng có thể

hiểu được người mặc áo đen kia cố ý dẫn nàng đến đây.

Đia hình ở đây vô cùng phức tạp, nơi nào cũng giông giống nhau, Mộc

Hoàng không biết phải đi như thế nào, nàng thì càng không cần phải nói

thêm gì.

Nửa đêm, dẫn nàng đến nơi này rồi biến mất.Mục đích của kẻ kia là

muốn dẫn nàng đến đây.Trong lòng Phong Vân xuất hiện chút đề phòng, sát

khí có thể là đã được che giấu đi, nhưng nàng có điểm không hiểu.

Dẫn nàng tới đây để làm cái gì?

Phong Vân nhẹ nhàng nâng bước đi đến phía trước.Nàng rất muốn tìm hiểu xem bộ tộc tinh linh này rốt cuộc đang muốn làm cái gì.

Ánh trăng xinh đẹp, hồ nước vô cùng lung linh.Hơi nước bốc lên, ánh

trăng nhẹ nhàng chiếu xuống, cảnh vật lung linh huyền ảo làm cho người

ta có cảm giác mình đang ở trên tiên giới.Càng đi tới gần, vầng ánh sáng màu bạc càng hiện ra rõ hơn.

“A?” Phong Vân đột nhiên nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, dừng

bước, tinh tế đánh giá đầm nước màu bạc trước mặt.Trong hồ không có sóng gợn, không có tiếng nước chảy cũng không phản chiếu cảnh vật bên trên

xuống.Cái này không phải là nước?Nhưng nàng vẫn cảm giác đó là nước mà?

Phong Vân rất ngạc nhiên, theo phản xạ nàng lại bước lên trước hai

bước nữa.Tiến lại gần hai bước, ánh sáng trên mặt hồ rực rỡ sáng ngời,

giống như từng bước từng bước bước ra khỏi không gian bình thường.Là

từng bước tiến vào thiên đường hay từng bước từng bước đi đến địa ngục

đây ?

Ánh trăng rọi xuống, Phong Vân mải mê nắm nhìn mặt hồ như ngọc lưu ly nhiều màu.Đó thực sự không phải là nước, nó giống như là tinh thạch.

Đặc , không màu, trong suốt.Thật giống như là vô số tinh thạch trên đời đều ở đây hết.

Mà ở giữa hồ tinh thạch, một cây đại thụ khô lẳng lặng đứng sừng sững ở đó.Thân cây vàng óng ánh, lá cây Phong Vân chưa bao giờ nhìn thấy qua trước đây , nó to như bàn tay, một chuỗi một chuỗi nối nhau trông đẹp

như bảo thạch.Ở dưới ánh trăng, quầng sáng ngũ sắc bao quanh thân cây

vừa mang vẻ huyền bí thần thánh, vừa duyên dáng.Cao không thấy đỉnh, sâu không thấy đáy.

Đặt mình vào trong này, giống như đây là trung tâm của thế giới

vậy.Nhưng mà, cây cổ thụ lung linh thần thánh này giờ đây héo rũ hơn nửa đứng sừng sững ở đó giống như một ông lão đã đứng tuổi, đã mất đi ánh

sáng chói lọi của ngày xưa, chỉ còn lại tuổi già.

Phong Vân đứng ở ven hồ nước, bình tĩnh nhìn cây đại thụ vàng óng

ánh này, trong lòng vừa cảm thấy thân thuộc lại vừa khó chịu.Nàng vô

thức muốn bước đến chỗ cây đại thụ kia.

“Người nào,sao dám xông vào khu vực cấm?” Ngay lúc Phong Vân đang từng bước tiến gần mặt hồ hơn, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên.

Ngay sau đó, đột nhiên bảy tám vầng hào quang mạnh mẽ dâng lên mang

theo sát khí bức người, bắn thẳng về hướng Phong Vân.Phong Vân nhanh

chóng hoàn hồn, lập tức lùi lại phía sau, rời khỏi mặt hồ như ngọc lưu

ly kia.

Bên cạnh, bảy tinh linh mặc áo giáp chiến đấu đã bao vây quanh

nàng.Họ cầm trong tay cung tiễn, mặt đầy sát khí.Sát khí kia không kém

gì Hoàng Kim sư tử.

“Nữ nhân kia, ngươi dám bước vào cấm địa của tộc ta.”

Cầm đầu là một tinh linh khỏe mạnh cao lớn, liếc mắt qua thấy Phong

Vân là con người , không khỏi nâng linh cung trong tay lên, hướng tới

Phong Vân chất vấn.Đây là cấm địa của bộ tộc tinh linh, ngay cả tinh

linh bình thường cũng không dám tiến vào.

Con người này lại dám xông vào, phải đuổi cùng giết tận!

Tinh linh này vừa dứt lời, sáu tinh linh chiến binh xung quanh lập

tức đồng loạt giương cung lên, toàn bộ tập trung lên người Phong Vân.Tất cả trong tư thế sẵn sàng chỉ cần khẽ nhấc ngón tay lên mũi tên sẽ được

bắn ra.

“Khoan đã.”

Phong Vân còn chưa kịp mở miệng, các tinh linh chiến binh phụ trách

trông coi nơi này chuẩn bị xuất thủ, xa xa hai thân ảnh lóe lên phi

thẳng tới đây.Đi phía trước là hỏa lôi trưởng lão đang lao tới quát lớn, đang phi nhanh nhất tới trước mặt Phong Vân.

“Nàng là ân nhân cứu mạng của Á Phi, không phải người xấu.” Rất nhanh, hỏa lôi trưởng lão đã tới trước mặt Phong Vân, hướng tới mấy đại tinh linh chiến binh đằng đằng sát khí nói.

“Là nàng sao?” Tinh linh khỏe mạnh cầm đầu kia nghe xong trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, liếc mắt đánh giá Phong Vân từ trên

xuống dưới một cái, sau đó trong mắt liền hiện lên một tia vui sướng.Hắn lập tức vung tay lên, mấy đại tinh linh chiến đấu phía sau hắn lập tức

thu cung lại.

“Sao ngươi tới được nơi này?”

Theo sau hỏa lôi trưởng lão là Á Phi, hắn nhìn Phong Vân sắc mặt từ đầu tới cuối đều bình tĩnh , nhíu mày hỏi:“Có người dẫn ngươi tới đây?”

Không có người dẫn tới, Phong Vân tuyệt đối không thể xuất hiện ở

đây được.Nơi đây là khu vực cấm của bộ tộc tinh linh bọn họ.Ven đường

tới đây có rất nhiều trạm gác ngầm, Phong Vân không thể nào dễ dàng

tránh được các trạm gác như vậy được.

Phong Vân quay đầu nhìn Á Phi, khóe miệng khẽ nhếch lên:“Ta còn đang muốn ngươi giải thích cho ta đây, còn tưởng là trò do ngươi bày ra nhưng có lẽ không phải.”

Xem ra nàng còn chưa đủ hiểu hết Á Phi. Á Phi này rất thẳng thắn lại

cao ngạo, muốn làm cái gì sẽ nói thẳng trực tiếp với nàng chứ sẽ không

dùng phương thức này.Quả nhiên,Á Phi liếc nhìn Phong Vân một cái đầy vẻ

khinh thường .

“Nhất định là do tư hỏa lão gia kia làm.” Hỏa lôi trưởng lão nghe vậy nói chen vào:“Hỏa lão gia kia rất thích chơi trò này.”

Bọn họ biết được động tĩnh của Mộc Hoàng nên đến xem Phong Vân thế nào, kết quả là quả nhiên….

“Được rồi tiếp tục trở về ngủ đi.” Á Phi khinh thường liếc mắt nhìn Phong Vân một cái rồi vung tay lên với Phong Vân sau đó liền xoay người lại.

Một câu giải thích với Phong Vân cũng không có.

“Á Phi……” Hỏa lôi trưởng lão bên cạnh thấy vậy gọi Á Phi một tiếng, dừng lại, mày hơi hơi nhăn lại.

Bộ dáng có vẻ như có gì đó khó nói.Á Phi coi như không nghe thấy, vội vàng chạy lấy người.

Phong Vân thấy vậy khẽ thở dài một tiếng:“Á Phi, muốn nói gì thì nói đi, không buổi tối nào cũng không được ngủ ngon.”