Đàn tinh linh này rõ ràng có vấn đề.Các tinh linh nhiệt tình, thẳng
thắn như vậy mà giờ lại có thể sử dụng thành thục các ám chiêu, như vậy
mà Phong vân còn không nhìn ra được là có vấn đề thì nàng đâm đầu vào
khối đậu hũ chết đi cho rồi.
Thật sự có vấn đề thì cứ nói ra đi, các tinh linh không phải là rất
thẳng thắn hay sao ? Vậy thì cứ thẳng thắn nói ra là được rồi.
“Không có chuyện gì cả.”
“Có một chút……”
Á Phi và hỏa lôi trưởng lão đồng thời lên tiếng nhưng lời nói của họ
lại khác nhau một trời một vực.Á Phi quay người thản nhiên mà cao ngạo
liếc mắt nhìn hỏa lôi trưởng lão một cái, rồi cất bước rời đi.
Hỏa lôi trưởng lão định rời đi, lại nhìn Á Phi thản nhiên mà cao ngạo kia, không nói được lời nào.
“Á Lê, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” Nhưng mà đúng lúc này, giữa lùm cây cách đó không xa truyền đến một giọng nói trầm thấp già nua.
Á Lê đang ngủ nửa tỉmh nữa mơ nghe thấy một thanh âm đang nói chuyện với mình:“Một ngàn bảy trăm tuổi ạ, Đỗ Tư trưởng lão, người muốn làm gì vậy. Có việc
gì để ngày mai nói không được sao, ta ghét nhất là bị ngươi khác quấy
nhiễu khi đang ngủ.”
“Từ khi ngươi sinh ra đến giờ, có còn đệ đệ muội muội nào được sinh ra trong thế hệ hậu bối nữa không?” Đỗ Tư trưởng lão nặng nề nói.