Có người tiến sát lại gần, Phong Vân liền tỉnh giấc.Thấy vậy nàng vớ
lấy thứ gì đó trên giường ném phía ánh sáng màu bạc kia để chặn lại,
đồng thời thân hình vụt lên phi ra phía cửa sổ.
Mà ngay khi Phong Vân nhảy ra, bóng đen cũng chuyển động.
Mộc Hoàng bên kia cũng cảm thấy được có người đến.
Mùi cỏ cây thơm ngát ở dưới đêm trăng nhè nhẹ lan tỏa, bao phủ toàn
bộ căn phòng của đám người Mộc Hoàng , làm cho người ta cảm thấy khoan
khoái.
Nhưng mà, Mộc Hoàng nằm ở trên giường lại hồ nghi nhíu mày.Mùi hương này có chút cổ quái.
Hắn cảm thấy cần phải làm rõ, bỗng hắn cảm thấy hô hấp của đám người Lâm Quỳnh bên cạnh đều đều, trấm ổn, họ đều đã ngủ say.
Mới vừa rồi họ còn chưa ngủ mà.Hương thơm vừa rồi khiến cho bọn họ đều ngủ say như vậy, thứ này là……
Mộc Hoàng vẫn không nhúc nhích, hắn giả bộ chính mình cũng đã ngủ say, nhắm mắt lại, cố gắng kiềm nén sát khí.
“Cạch.” Cánh cửa khẽ nhúc nhích, một thân hình nhẹ nhàng tiêu sái tiến vào.Dưới ánh trăng, một cái bóng thật dài in xuống nền gian
phòng , từ từ chuyển động.