Nhìn bóng dáng Phong Vân dần biến mất, Mạc Nhan hiệu trưởng vẫn đứng cạnh cửa nãy giờ mới nhíu mày đi vào, hạ giọng nói:“Ta cảm thấy việc này có chút kì quái, các ngươi có cảm thấy như vậy không?“
“Sách sử có ghi lại rằng bộ tộc tinh linh không kết hôn cùng với
người ngoại tộc. Nhưng hôm nay họ lại nhiệt tình như thế, thật kì lạ……” Lâm Quỳnh theo sát phía sau cũng đè thấp thanh âm, nhỏ giọng nói.
Sự tức giận biểu lộ trên mặt Mộc Hoàng sớm đã biến mất, khuôn mặt trở lại vẻ lạnh lùng thâm trầm gật gật đầu.Hắn cũng đã sớm cảm thấy kì quái
Phong Vân đối với Á Phi cũng không được tính là là đại ân cứu mạng , Á Phi đối với Phong Vân cũng không giống nhất kiến chung tình, vậy là
vì cái gì……
“Ta đang nghĩ……”
Gió nhẹ phất qua ngọn cây, tiếng tước minh điểu kêu vang lên ở đâu đó, không gian lại thêm vài phần lạnh lẽo, u tịch.
Á Phi sắp xếp cho mọi người xong trời cũng đã tối, trăng đã lên.Phong Vân ở trong một gian phòng cách bọn người Mộc Hoàng không xa cũng không gần.
Lúc này trăng đã lên cao, ánh trăng bao phủ lên cây táo có hình dạng
ốc xoáy, cả cây được bao phủ bởi ánh sáng màu vàng nhạt, hết sức kiều
diễm.
Cả khu rừng rậm im ắng, các tinh linh đã nghe được lệnh cấm của Á Phi nên không có ai đến quấy rầy đám người Phong Vân đang nghỉ lại ở đây.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua làm cho không gian có chút mờ ám.Ngay tại
giữa khu rừng này, giữa đem khuya , một bóng đen lặng lẽ không phát ra
chút tiếng động nào xuất hiện bên ngoài phòng của Phong Vân, ánh trăng
chiếu vào phía sau hắn làm bóng của hắn in dài trên mặt đất, hết sức quỷ dị.
Bóng đen chậm rãi tiến lại gần căn phòng, thân ảnh hắn làm ngươi ta
có cảm giác vô cùng hắc ám, ngay cả hơi thở của hắn cũng khó cảm nhận
thấy được.
Bóng dáng chuyển động, hắn nhẹ nhàng bám theo tường căn phòng, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Một vầng ánh sáng trông như ánh áng của vô số vì sao lóe lên, nhanh
như chớp bay qua của sổ vào căn phòng, hướng tới giường ngủ của Phong
Vân bắn tới.