Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 336

Bạch Ân dừng xe ở ngoài bờ cát, một cậu nhóc bán nước người địa phương đồng ý để họ đỗ xe ở đó, chỉ cần trả tiền boa là được.


Trịnh Hòa xách theo túi đồ ăn, đi tìm đảo cùng một vài người nữa. Cặp đôi đi phía trước họ là người khởi xướng chuyến đi tập thể này, Trịnh Hòa rất dễ hòa đồng, chẳng mấy chốc đã nhập bọn, cậu làm mặt quỷ nhìn về phía Bạch tiên sinh rồi hí hửng chạy lên thuyền chiếm chỗ.


Những người khác đứng trên bờ, đợi hồi lâu vẫn không thấy có thuyền tới, liền gọi điện hỏi nhóm đi trước xem có bảo thuyền vừa chở họ quay về đón được không. Nào ngờ lại nhận được một tin ngã ngửa.


Họ tìm được đảo nhưng trên đó có rất nhiều người đang nhặt vỏ sò, may mà tìm được chỗ thuê ca nô, nên đã đi ra xa hơn. Người gọi điện cảm thấy điều gì không ổn, hỏi: “Thế mấy người đang ở đâu?”


“Để tôi hỏi chút….Biết rồi! Ở cạnh đảo san hô Haa Dhaalu, cứ đi dọc theo biên tìm là thấy bọn tôi.”


Cúp máy xong, nhóm người đứng trên bờ biển đều trầm mặc.Bản đồ của Maldives giống như cái dải dài, mà đảo san hô Haa Dhaalu thì sao? Chính ở đỉnh cái dải đó có biết không? Mấy người đi bằng tốc độ gì thế không biết, có phải chạy trốn đâu!


Bạch tiên sinh đã quen với việc bị Trịnh Hòa tra tấn thế nên tỏ ra rất bình tĩnh. Khi ông để Trịnh Hòa đi tìm đảo với họ đã chuẩn bị tinh thần sẵn rồi, ông hỏi: “Giờ chúng ta cũng đi tìm ca nô đi, mọi người nghĩ chỗ nào có thể có?”


Hiện đang là thời điểm đông khách du lịch nhất, đi đâu cũng phải xếp hàng, lúc mấy người Trịnh Hòa đi rồi, đến thuyền còn không có, chứ nói gì tới ca nô? Mọi người mặt mày ủ ê, bàn bạc với nhau, cuối cùng, họ quyết định lái xe tới quán bar 24/24 gần đó, mua bia lạnh về, rồi nằm phơi nắng trên bờ cát.


Đừng hỏi ai đưa ra đưa ra ý kiến đó, dù sao thì khi mọi người ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, cả đám đều giơ tay tán thành.


Giờ chính là lúc xe của Bạch tiên sinh chứng minh được sự quan trọng của nó. Ông mang theo hai người chạy chân, nhắn cho Trịnh Hòa cái tin “Bên này không đi tìm mọi người đâu” rồi để bừa điện thoại ở đâu đó, đi.


Bạch tiên sinh có kỹ năng bỏ lơ thứ sinh vật 2D mang tên điện thoại rất tài tình, thế nên, suốt dọc đường đi, ông không hề nhận ra nó rung bần bật rồi đổ chuông suốt. Hai người khác cùng xe thì lại tưởng ông không muốn nghe điện.


Khi Bạch tiên sinh mang bia lạnh về, chào đón ông chính là gương mặt đầy oán khí của Trịnh Hòa.
“Về rồi à.” Bạch Ân nói rất bình tĩnh.
“Em không về được sao, không về thì không biết ông chạy đi đâu rồi!” Trịnh Hòa thở phì phì, “Sao không nhận cuộc gọi của em?”


“Cuộc gọi?” Bạch Ân nhíu mày, ông hỏi hai người cùng xe, “Điện thoại tôi ở đâu?”


Người nọ chỉ vào cái quần hồng Bạch Ân đang mặc, ông giở điện thoại ra, hơn mười cuộc gọi và tin nhắn, ông lật đọc từng cái một. Ban đầu, Trịnh Hòa chỉ hỏi xem Bạch tiên sinh đi đâu, sau thấy ông không bắt máy thì đổi giọng, gửi tới hàng loạt icon giận dỗi, tin nhắn cuối cùng nói cậu đã về tới nơi, ông mau quay lại.


Bạch Ân lại một lần nữa cảm thấy, bảo bối nhà mình tưởng ngốc đấy, nhưng thực ra rất đáng yêu, giận nhưng có thể thấy rõ sự nén nhịn cùng với vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của cậu qua mấy tin nhắn. Điều này kích thích cái nhân cách khiếm khuyết của Bạch Ân vô cùng.