Sau khi tĩnh dưỡng một ngày, Trịnh Hòa ôm phao lao thẳng đến bờ cát.
Bạch Ân không hiểu sao Trịnh Hòa đi bơi còn phải mang phao, điều này khiến xe không còn chỗ để ván lướt sóng nữa.
Trịnh Hòa kiên quyết không cho ông lướt sóng, quần bơi của Bạch Ân cũng bị cậu giấu trong túi của mình.
“Sao lại thế?” Bạch Ân không hiểu.
“Nguy hiểm lắm, nhỡ sóng trào đến úp sọt ông thì sao.” Trịnh Hòa miêu tả rất sinh động, nói đến đoạn sóng đến còn dùng bàn tay giả sóng để đe dọa.
“Không sao đâu mà.” Bạch Ân thấy Trịnh Hòa lo hão.
“Gan em bé lắm.” Trịnh Hòa liếc xéo Bạch tiên sinh một cái: “Dù sao thì cũng không cho ông chơi, cơ bụng cũng che kín cho em, không được cho người khác thấy!” Cậu nói bất chấp lý lẽ.
Bạch tiên sinh chưa từng vì những việc nhỏ này mà so đo với Trịnh Hòa, ông khởi động chiếc xe mình thuê, nói: “Được rồi, mau lên đi.”
Ở Maldives, có rất ít khách chọn thuê xe, thứ nhất, điều kiện giao thông ở đây rất tốt, xe điện và xe đạp bốn bánh sẵn sàng đưa khách đi khi được nhận tiền, giá cả dao động trong khoảng 20 – 30 đồng Rupi thứ hai, đây là quần đảo nên thuyền là phương tiện tốt nhất nếu muốn đi chơi nhiều. Tiếc là, một Bạch tiên sinh hễ ra đường đều phải có sự trợ giúp của thư ký, và một Trịnh Hòa chưa xa nhà bao giờ không hề biết điều đó. Hai người thấy có xe địa hình trên cát đỗ trước cửa khách sạn liền hỏi giá, 150$/ ngày, không đắt lắm, thuê.
Cứ thế, Bạch tiên sinh – không biết giá thị trường, bị lừa.
Tới bờ cát, Bạch tiên sinh nhìn cảnh một cơn sóng lớn đẩy dạt mấy người lướt sóng khiến họ dính vào nhau liền lặng lẽ đi dựng ô bãi biển.
Trịnh Hòa buồn rầu nhìn bờ biển chật cứng, đi khắp một vòng rồi quay về nói: “Họ nói ngoài đảo nhỏ chắc sẽ đỡ hơn một chút, chúng ta đi đâu đây?”
Bạch tiên sinh dựng ô xong, nghi ngờ hỏi: “Em nghe ai nói?” Ông nhớ rõ Trịnh Hòa không biết tiếng Anh.
Trịnh Hòa xấu hổ, gãi gãi mặt, cậu còn chưa mở miệng, Bạch tiên sinh đã thấy có mấy người đàn ông nước C, mặc đồng phục quần đùi tứ giác hồng nhìn về phía này. Thực ra điều này cũng không quan trọng, quan trọng là, quần bơi của họ đều có chữ Hán, có hai loại quần, một loại in ‘đồng chí’ (2), loại kia in ‘vạn tuế’.
Bạch tiên sinh đã được Trịnh Hòa phổ cập khoa học nên biết ‘đồng chí’ là gì, ông nhìn về phía Trịnh Hòa, hỏi: “Là cái tôi đang nghĩ sao?”
Trịnh Hòa bụm mặt gật đầu. Lần này là cậu sơ sẩy, cậu không ngờ cái topic ảnh tuần trăng mật ở Maldives ấy lại khiến diễn đàn sôi trào, thậm chí còn dẫn đến hoạt động ‘offline ở Maldives’. Lúc nãy, Trịnh Hòa lớ ngớ đụng phải họ.
Bạch tiên sinh vỗ vỗ cát trên người, nói: “Em muốn chơi với họ sao?”
Trịnh Hòa vừa định lắc đầu, lại nhìn qua đám người kia, cậu chần chừ.
“Xem em ngốc chưa kìa.” Bạch Ân cười, xoa tóc Trịnh Hòa: “Muốn đi thì đi, đi thôi.”
Bạch tiên sinh vừa kéo Trịnh Hòa đi qua liền có hai người líu ríu đứng lên, họ giới thiệu rằng, họ ngồi ở phía sau chỗ của Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh lúc trên máy bay, là người thành phố S, hai người tới nước H đăng ký kết hôn rồi tham gia tuần trăng mật tập thể cùng mọi người.
Trịnh Hòa thấy cảm giác này thực kỳ diệu. Ở nước C, cậu từng tham gia “Xuân Kiếp” nên cũng có chút nổi tiếng, nhưng trong số họ, không ai nhận ra cậu, còn đối xử như bạn bè với nhau. Trịnh Hòa cảm thấy không tệ.
Họ đưa cho Trịnh Hòa quần đùi tứ giác hồng, cũng có cái khẩu hiệu của chuối: ‘Đồng chí’, ‘Vạn tuế’. Trịnh Hòa nói: “Có gì phân biệt không? Giống như là….ừm, 0 mặc cái này, 1 mặc cái kia hay gì gì đó.”
“Hai người chia vai rõ thế cơ à?” Người đưa quần nói.
Trịnh Hòa gật đầu, chỉ vào Bạch tiên sinh nói: “Ông ấy là 1 thuần.”
Bạch Ân liếc mắt nhìn Trịnh Hòa, cởi quần áo rất quyết đoán, rất menly, mặc quần bơi bên trong rồi mặc cái quần đó vào. Cơ ngực, cơ bụng còn có đường eo quyến rũ đó khiến cả đám ngơ ngẩn.
Trịnh Hòa vội choàng thêm áo khoác cho Bạch Ân, Bạch tiên sinh lắc đầu: “Nóng.”
Trịnh Hòa muốn khóc đến nơi, cậu chắc chắn Bạch tiên sinh không hề biết hành động khi nãy của mình đối với hội gay này quyến rũ tới mức nào. Tuy Bạch tiên sinh yêu mình (nam), nhưng ngoài lúc ghen ra, ông không thèm giữ ý hay chú ý đến những người đàn ông khác.
Anh công nhà iêm giống thẳng nam đến thế, không biết là tốt hay xấu đây.
Trịnh Hòa thầm rớt nước mắt.
“Người yêu anh ngầu thật đấy.” Có người nói với Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa gật đầu, mặt như đưa đám: “Đúng thế, đúng thế, giờ có lột sạch ông ấy cũng không đỏ mặt, cậu tin không?” Cậu vẫn nhớ rõ, hồi ở sơn trang, ngày nào ông cũng thả trym đi dắt chó, còn có vụ nằm tắm trên thảm cỏ trong vườn.
Liêm sỉ, em còn sống không.
Người hỏi không ngờ Bạch tiên sinh lại ‘phóng khoáng’ như vậy, chưa nhìn thấy cảnh thật đã vội đỏ mặt: “Không, không được, tôi có người yêu rồi.” Cậu ta yên lặng nép vào người đứng cạnh, còn bưng kín mặt.
Trịnh Hòa: “…”
Cậu thật lòng không chòng ghẹo mà, thật đó.
“Em nói gì với cậu ta thế?” Bạch Ân khoanh tay nhìn Trịnh Hòa.
“Nói ông đó.” Trịnh Hòa đáp thật thà.
Bạch Ân không tin: “Nói về tôi sao cậu ta lại có phản ứng như thế? Kể lại từng chữ cho tôi!”
Trịnh Hòa nhe răng: “Não em nhỏ, không nhớ được, ông muốn làm gì thì làm.”
Bạch Ân nói: “Nhớ được chữ nào kể lại chữ đó, tôi xem não em nhỏ tới mức nào, so với Husky thì sao, xem chỉ số thông minh ai cao hơn thì là người.”
“Ông không thể thế được, ” Trịnh Hòa nghiêm túc phản bác: “Tuy em sinh ra trong bộ dạng của loài linh trưởng, nhưng điều đó không thể chứng minh kết cấu bên trong của em giống ông. Em có thể là con cháu của người ngoài hành tinh từ mấy nghìn năm trước, ông biết không? Não của người ngoài hành tinh và người thường chắc chắn không thể giống nhau được, ông phải đối xử bình đẳng chứ, nếu không thì chẳng công bằng với em gì cả.”
Bạch Ân cảm thấy tức cười trước câu ngụy biện của Trịnh Hòa: “Thế ý của em là, tôi phải thuê một tàu vũ trụ đưa em tới hành tinh Avatar?”
Trịnh Hòa nghẹn họng, nói: “….Trái đất tốt lắm, chúng ta lại vừa kết hôn, ông cũng không nỡ mà, he he.”
Ngáo:
(1) Thiên niên vương bát vạn niên quy: trên baike bảo ý chỉ trường thọ, sống lâu, khoảng thời gian dài. Nhưng có lẽ ý Bạch Ân ở đây còn ám chỉ “tai họa di ngàn năm” (tuyetmuathu)
(2) Đồng chí là cách gọi khác về đồng tính ở bên Trung.