Sau khi mời mọi người uống bia lạnh, Bạch Ân dẫn Trịnh Hòa về khách sạn.
Vật lộn bên ngoài, mặt Trịnh Hòa đỏ ửng lên vì phơi nắng, tắm xong, cậu ghé vào ngực ông ngủ trưa như mọi ngày. Mới nhắm mắt lại một lúc, Trịnh Hòa đã thấy lưng đau đau, cậu mơ mơ màng màng nhìn giờ trên điện thoại, mới ngủ chưa được nửa tiếng. Cậu cởi đồ ngủ ra rồi nằm lại xuống giường. Bạch Ân mở mắt, nắm vai cậu: “Sao lại cởi quần áo ra?”
“Lưng đau.” Trịnh Hòa cảm thấy cánh tay lạnh lạnh của Bạch Ân đặt trên lưng mình cũng khá thoải mái.
Bạch Ân xuống giường, kéo rèm ra thì thấy phần xương bả vai của Trịnh Hòa đỏ rực lên, còn có chấm chấm đỏ, rất ghê người.
Ông bừng tỉnh, nhíu chặt mày, đẩy đẩy Trịnh Hòa: “Bảo bối, tỉnh tỉnh, em bị bỏng nắng rồi.”
Trịnh Hòa ngủ mơ màng, mãi lâu sau mới nói: “A….thảo nào đau thế.”
Bạch Ân bất đắc dĩ nhìn Trịnh Hòa bám vào tay mình như con lười, ông áng thử, thấy có vẻ không khó để ôm cậu mà không đụng vào vết thương, nói: “Tỉnh nào, em phải tắm nước lạnh một lúc rồi mới bôi thuốc được.”
“Biết rồi…” Trịnh Hòa cọ cọ lên trên, dán mặt vào khuỷu tay Bạch tiên sinh, được một lúc lại trượt xuống, còn kéo theo một vệt nước miếng.
Bạch Ân nhéo mũi Trịnh Hòa một cái, xuống giường, xả nước lạnh vào bồn tắm, lúc quay lại thì thấy Trịnh Hòa ngủ như lợn, đành vòng tay qua ôm cậu, đá văng cửa phòng tắm, đặt hai chân Trịnh Hòa vào bồn.
Trịnh Hòa khẽ run rẩy vì lạnh, nhưng tắm nước lạnh khi trời nóng hơn 30 độ không phải tra tấn mà là hưởng thụ, thế nên cậu mở mắt, thấy Bạch tiên sinh còn bên cạnh thì an lòng, lặt cổ ngủ tiếp.
Bạch Ân không nhịn được cười: “Ha ha, bảo bối, em định ngủ sánh ngang trời đất sao.”
Trịnh Hòa: “ZZZZ…”