Trong căn phòng sắt, tia sáng vốn dĩ lờ mờ, hoàn toàn không biết giờ giấc. Chỉ có thể từ trong khe hở màn cửa nhìn thấy bầu trời bên ngoài đã có vài tia sáng. Tô Chuyết cùng Vệ Tú trải qua chuyện gì, có lẽ hai người giống như hoàn toàn không nhớ rõ, lại giống như khắc cốt minh tâm, ngày hôm đó đến chết cũng sẽ không quên.
Nhưng mà bọn họ đều không nói gì. Vệ Tú yên lặng mặc quần áo vào, co rúm lại đến một góc phòng, ôm hai đầu gối thật chặt. Bộ dáng kia phảng phất như một con dê con bị kinh sợ, để cho người ta nhịn không được đi yêu thương. Nhưng thực chất bên trong nàng lại lộ vẻ bướng bỉnh quật cường, khiến cho người ta cảm thấy nghiêm nghị bất khả xâm phạm, thậm chí ngay cả tới gần cũng không dám.
Tô Chuyết luống cuống chân tay, dựa vào vách tường, mượn tia ánh sao có thể trông thấy hình dáng Vệ Tú. Y rất muốn đến gần an ủi nàng, hoặc dứt khoát ôm chặt lấy nàng, để nàng khóc ra thành tiếng trong ngực mình. Nhưng mà tài ăn nói lanh lợi của Tô Chuyết ngày xưa ở vào thời điểm này không hề có chút tác dụng nào.
Lúc này Tô Chuyết mới phát hiện thì ra mình rất vô dụng. Đầu tiên là bản thân tự cho là đúng nên trúng bẫy của Kế Sơ Cuồng, làm hại hai người thân trúng xuân độc, bị nhốt tại đây. Về sau không ngờ khắc chế không nổi tà niệm trong lòng mình, làm ra chuyện hại sự trong sạch cả đời của Vệ Tú. Y rất muốn lấy dũng khí lớn tiếng nói với Vệ Tú:
- Gả cho ta đi!
Nhưng mà Vệ Tú có nguyện ý gả cho hắn hay không? Nàng nói lời kia đến cùng là câu nói thật tâm, hay là bị độc dược khống chế thần trí đây? Cho dù trái tim Tô Chuyết có thất khiếu cũng gỡ không ra đoạn tơ tình phức tạp này. Ngày xưa Vệ Tú mặc dù chưa từng bày tỏ lòng yêu thương, nhưng hai người còn có thể trở thành bằng hữu. Hiện tại thì thế nào? Chỉ sợ không trở thành kẻ thù đã là tốt rồi.
Hai người cứ vậy đờ đẫn ngồi yên, cũng không biết ngồi bao lâu, trước sau đều trầm mặc. Tô Chuyết giương mắt cẩn thận nhìn về phía Vệ Tú. Đã thấy tia sáng mặt trời chiếu lên mặt nàng ánh ra tinh quang, lại nhìn thấy giọt nước mắt lăn xuống trên gương mặt nàng.
Trong lòng Tô Chuyết run lên, khàn khàn cuống họng, nói:
- Ta...
Lời vừa ra khỏi miệng lại không biết đến cùng nên nói cái gì. Trong lòng y tự mắng bản thân trăm ngàn lần, nếu mình có thể khắc chế thì Vệ Tú sẽ không phải nhận thương tổn. Nếu không phải do mình buông lỏng cảnh giác, nhất định sẽ không bị trúng độc kế của Kế Sơ Cuồng. Thậm chí nếu như không phải mình thích tham gia náo nhiệt, nếu mình không có tới Lạc Dương, thì cản bản sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy...
Hóa ra hết thảy thống khổ tổn thương đều do mình mang tới! Thế nhưng chuyện đã xảy ra sẽ không trở lại ban đầu, Tô Chuyết chỉ có hối hận cực kỳ. Y nhìn xem Vệ Tú, run giọng nói:
- Vệ Tú, cô đánh ta mắng ta đi, ta tuyệt đối không đánh trả...
Vệ Tú trầm mặc như trước, thậm chí ngay cả nhúc nhích cũng không. Trong lồng ngực Tô Chuyết đột nhiên phát lên một ngọn lửa giận, mạnh mẽ đứng dậy, một quyền nặng nề nện lên trên song sắt. Theo dược tính mất đi, nội lực của y cuối cùng cũng khôi phục. Một quyền này dùng nội lực phát ra, càng đánh cho lan can cong mấy tấc.
Nhưng Vệ Tú cũng không bởi vì động tác của Tô Chuyết mà giật mình, ở trong mắt nàng, dường như sự tình gì cũng không đủ để nàng tâm động. Tô Chuyết vẫn như cũ từng quyền từng quyền đánh lên trên lan can, lan can cũng càng lúc càng cong từng tấc một. Da trên nắm tay đã rách, thịt cũng nát, máu rốt cục chảy ra, nhưng Tô Chuyết không hề cảm thấy một chút đau đớn nào.
Lan can sắt rốt cục không chịu nổi nắm đấm của Tô Chuyết, bịch một tiếng gãy mất. Tô Chuyết như điên như dại, tiếp tục đánh lên lan can thứ hai. Thẳng đến đánh gãy ba cây lan can, rốt cục lộ ra một khe hở, mà hai tay của y cũng đã be bét máu thịt.
Tô Chuyết quay đầu nói với Vệ Tú:
- Cô đừng gấp, ta sẽ mang cô đi ngay...
Nói xong chui ra ngoài từ trong khe hở bị đánh gãy. Trong phòng lập tức chỉ còn lại một mình Vệ Tú. Nhưng sự cô tịch chợt tới này vẫn như cũ không thể làm cho nàng có một tia sợ hãi. Nàng y nguyên như cây gỗ núp ở góc tường.
Tô Chuyết lục lọi hồi lâu ở trên khung cửa, cuối cùng tìm được cơ quan mở cửa sắt ra. Y không kịp chờ đợi mà xông vào trong phòng. Vệ Tú cũng không bởi vì Tô Chuyết đi rồi quay lại mà nổi lên vui sướng. Tô Chuyết buồn bã nói:
- Vệ Tú, để ta mang cô đi...
Vệ Tú không có lắc đầu cũng không có gật đầu. Tô Chuyết đợi nửa ngày, rốt cục lấy dũng khí, đem áo ngoài của mình khoác lên thân Vệ Tú, đưa tay ôm ngang nàng lên. Vệ Tú không có kháng cự, phảng phất người Tô Chuyết ôm vốn không phải chính mình vậy. Hai người lại đi vào trong khu nhà nhỏ, lúc này Tô Chuyết mới nhìn rõ, bên ngoài nhà sắt đã chất thành một chồng củi lửa. Y hơi chút tưởng tượng liền hoảng sợ, thì ra Kế Sơ Cuồng cuối cùng muốn phóng hỏa nhốt bọn họ chết trong phòng.
Nhưng vì sao hắn lại từ bỏ đây? Tô Chuyết cảm giác có chút kỳ quái. Lại đi ra phía ngoài, bấy giờ mới hiểu được, hóa ra Kế Sơ Cuồng không ngờ ngã trên hành lang tiến vào hậu đường, chết hồi lâu rồi. Chẳng qua giờ phút này Tô Chuyết cũng không còn lòng dạ quan tâm hắn, thậm chí không có liếc nhìn Kế Sơ Cuồng lần thứ hai. Y chỉ muốn tranh thủ thời gian mang theo Vệ Tú rời khỏi nơi này
Cửa chính quán trà rộng mở, tiểu nhị cũng không biết chạy đi đâu rồi. Bên ngoài sắc trời lờ mờ, trên đường càng không có một ai đi đường. Tô Chuyết tận lực phóng bước chân vừa ổn vừa nhanh, chạy về phía Bạch Mã tự. Chân trời phương đông xuất hiện một vòng hào quang, trong mắt đường đi xa xa cũng dần dần rõ ràng. Người làm ở cửa hàng lần lượt mở cửa, người đi đường cũng bắt đầu nhiều hơn.
Tô Chuyết không muốn để cho người khác nhìn thấy bộ dáng của Vệ Tú lúc này, thi triển khinh công, nhanh chóng thông qua hẻm nhỏ và nóc nhà ít ai lui tới. Đến Bạch Mã tự, y cũng tận lực tránh đi bộ khoái xung quanh cùng hòa thượng trong chùa, từ bên ngoài tường viện nhảy vào.
Tịnh Trần sớm đã ngồi trong phòng niệm kinh, nghe thấy động tĩnh trong nội viện, kêu lên:
- Người nào!
Một tiếng hô này cũng làm kinh động người khác trong phòng. Yến Linh Lung và Tô Cầm nhìn thấy bộ dáng hai người họ, quần áo Vệ Tú không chỉnh tề, búi tóc tán loạn, một chiếc giày thêu trên chân không biết đã rớt đi đâu mất. Trái tim hai người nhảy một cái, dường như minh bạch điều gì. Các nàng nhìn nhau, không hề nói gì, tiến lên tiếp nhận Vệ Tú từ trong ngực Tô Chuyết, đỡ vào trong phòng, rồi chăm chú đóng lại cửa phòng.
Lăng Sương cùng Hoa Bình nhìn xem Tô Chuyết, muốn nói lại thôi, chỉ thở dài. Duy chỉ có Đoàn Lệ Hoa tuổi tác còn nhỏ, tỉnh tỉnh mê mê, không rõ ràng cho lắm, nói với Tô Chuyết:
- Sư phụ, người lại khi dễ Tú tỷ tỷ à?
Lăng Sương vội vàng kéo nàng ra, nhỏ giọng nói:
- Ngươi bớt tranh cãi đi!
Đoàn Lệ Hoa khẽ giật mình, nhìn thấy Lăng Sương ngày thường thường xuyên nói đùa cùng nàng mà đột nhiên lại chững chạc đàng hoàng. Giờ nàng mới hiểu được chắc chắn đã xảy ra đại sự gì, không dám nói nữa. Hoa Bình nhịn không được hỏi:
- Tô Chuyết, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Tô Chuyết nói giọng khàn khàn:
- Chúng ta tìm được hái hoa tặc hai mươi năm trước...
Mấy người bên cạnh đều lấy làm kinh hãi, hoảng sợ nói:
- Hái hoa tặc? Lẽ nào hắn còn chưa chết?
Tô Chuyết lắc đầu, nói:
- Nhưng giờ hắn đã đã chết...
Đoàn Lệ Hoa vội nói:
- Sư phụ, hôm qua người để cho ta đi thăm dò hồ sơ năm đó. Ta phát hiện hái hoa tặc năm đó mỗi lần gây án đều cho cô nương bị hại uống xuân dược, nên mới có thể dễ dàng đắc thủ như vậy!
Tô Chuyết khẽ thở dài một hơi, kỳ thật không cần Đoàn Lệ Hoa nói, y cũng đã biết thủ đoạn của Kế Sơ Cuồng năm đó.
Đoàn Lệ Hoa lại nói:
- Trên hồ sơ ghi chép rằng xuân dược có độc tính mãnh liệt, nhưng lại có một thứ không tốt. Phàm là người dính vào loại xuân dược này, bất luận là phục dụng hay là hạ dược, trên thân đều sẽ mang theo một mùi thơm đặc biệt. Năm đó Lạc thần bộ chính là dựa vào loại mùi thơm đặc biệt này mới tìm được tung tích của tên hái hoa tặc đó!
Tô Chuyết nhớ tới hôm qua lúc nhìn thấy Kế Sơ Cuồng, đích xác đã từng ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt, nhưng do hương trà xông vào mũi nên không thể chú ý tới mùi thơm của Xuân Tình Tán. Trong lòng của y chợt khẽ động, nói:
- Trên thân hai xác chết nữ không có loại mùi thơm đó!
Đoàn Lệ Hoa kỳ quái nói:
- Mùi thơm gì? Chẳng lẽ sư phụ biết loại mùi đó sao?
Tô Chuyết không đáp, quay sang Hoa Bình, hỏi:
- Bản án cổ Phật mất tích hôm qua điều tra thế nào rồi?
Hoa Bình bất đắc dĩ lắc đầu, đáp:
- Mỗi một bách tích ở đây đều trải qua tra hỏi, cũng không ai có khả năng tiếp cận cổ Phật. Suy đoán của đệ không sai, cổ Phật nhất định bị trộm vào đêm một ngày trước.
Tô Chuyết gật đầu, cực lực đem toàn bộ tâm tư đầu nhập vào trong hai bản án này, dường như chỉ có như vậy mới có thể trốn tránh bứt rứt, lỗi lầm trong lòng.
Lăng Sương nói tiếp:
- Ngày hôm qua một số bách tính đã được thả về, Lạc thần bộ chỉ giữ lại những cao tăng ngoại bang ở thiền phòng cư trú trong chùa. Không có sự đồng ý của ông ta, tất cả mọi người tạm thời không được phép ra ngoài.
Tô Chuyết gật đầu nói:
- Lạc bộ đầu làm thế là đúng, có khả năng trộm đi cổ Phật, đích xác chỉ có những người được gọi là cao tăng kia.
Y dừng một chút, cố ý giả bộ thờ ơ, hỏi:
- Mà Vô Ngã đại sư thuộc Bồ Đề môn cũng vẫn còn ở trong chùa sao?
(chưa xong còn tiếp.)