Lăng Sương đáp:
- Huynh nói hòa thượng trẻ tuổi kia à? Dĩ nhiên là hắn cũng ở lại trong chùa rồi.
Tô Chuyết gật đầu không nói, Hoa Bình cau mày nói:
- Lần trước cướp đoạt chuyến hàng của Kim Đao tiêu cục, ta cùng hòa thượng đó từng gặp mặt một lần. Hắn là cao thủ Bồ Đề môn, ta thấy hai ngày nay hắn luôn đi dạo trong chùa, hay là hắn có vấn đề gì sao?
Tô Chuyết cau mày nói:
- Lúc trước ngăn cản các người cướp tiêu chính là hắn ư? Trách không được, trách không được...
Y nói liên tục mấy câu trách không được, một nỗi nghi hoặc xoắn xuýt trong lòng trước đây rốt cục giải khai. Trách không được lúc ở Kim Lăng đám người Lý Tuyên dường như đã sớm biết chính Tô Chuyết là người đã tìm Kim Đao tiêu cục gửi tiêu. Bởi vậy bọn hắn mới có thể xuống tay trước đem Kim Đao tiêu cục diệt môn, để phòng ngừa bọn họ tiết lộ bí mật.
Tô Chuyết bỗng cất bước đi ra ngoài, Đoàn Lệ Hoa vội vàng đuổi theo, hỏi:
- Sư phụ, người đi nơi nào?
Hoa Bình và Lăng Sương thấy sắc mặt Tô Chuyết khó coi, cũng có chút bận tâm muốn đi theo. Tô Chuyết quay đầu lại nói:
- Hoa Bình, Lăng Sương, hai người ở lại nơi này bảo hộ các nàng. Tiểu Y... Cố gắng chăm sóc Tú tỷ tỷ của ngươi...
Hoa Bình trông thấy thần sắc phức tạp trong mắt Tô Chuyết, dường như minh bạch điều gì, nhẹ gật đầu, giữ chặt Đoàn Lệ Hoa còn không cam lòng, nói:
- Tô Chuyết, đệ yên tâm, nơi này có chúng ta. Đệ đi nhanh đi!
Tô Chuyết cũng không đáp lời, cất bước chạy như bay ra ngoài. Vừa rời cửa viện, tâm thần chợt nhảy một cái, sau lưng gió lạnh rét căm. Tô Chuyết vội vàng quay đầu lại, ba thước hàn mang đã lướt qua cổ họng. Khúc Mai sắc mặt lạnh lùng đứng ở trước mặt Tô Chuyết, lợi kiếm trên tay đã lưu lại một vết máu trên da thịt giữa cổ của y.
Tô Chuyết cũng không có kinh hoảng, càng không có sợ hãi. Y nhàn nhạt hỏi:
- Là Vệ Tú sai cô tới giết ta à?
Khúc Mai trông thấy thần sắc buồn bã của Tô Chuyết, tâm địa bỗng dưng mềm nhũn, chậm rãi lắc đầu. Nhưng lòng dạ nàng rất nhanh cứng rắn, lạnh lùng nói:
- Mặc dù chủ nhân không có hạ lệnh, nhưng ta cũng có thể giết ngươi!
Tô Chuyết nói:
- Nếu như cô muốn giết ta, về sau có rất nhiều cơ hội, nhưng bây giờ còn chưa được!
Khúc Mai hừ lạnh một tiếng:
- Thì ra ngươi cũng biết sợ chết.
Tô Chuyết lắc đầu, nói ra:
- Chỉ cần Vệ Tú gật đầu một cái thì ta tuyệt đối không đánh trả. Nhưng nếu như cô muốn báo thù cho nàng, không bằng đến thành tây vào quán trà Kế Thị, đi thăm dò xem Kế Sơ Cuồng đến cùng đã bị ai giết chết.
Khúc Mai nghi ngờ nói:
- Vì sao ta phải nghe ngươi?
Nhưng mà Tô Chuyết đã đi xa, giống như không thèm để ý đến thanh kiếm trong tay nàng. Khúc Mai dậm chân một cái, vốn là muốn báo thù cho Vệ Tú, một kiếm giết Tô Chuyết. Nhưng mà ai biết sắp chấm dứt rồi thì lại không tàn nhẫn hạ thủ được. Khúc Mai làm phụ nữ, lại ở cùng Vệ Tú lâu như vậy, trong lòng đã sớm biết, Vệ Tú mặc dù thương tâm nhưng không có hận ý. Nàng nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Chuyết, rốt cục vẫn phóng người chạy về hướng tây.
Tô Chuyết từ cửa chính Bạch Mã tự đi vào, trước cổng mặc dù có bộ khoái trấn giữ, nhưng đã thoáng hơn rất nhiều, tốp năm tốp ba khách hành hương cũng có thể đến dâng hương như thường lệ, nhưng mỗi người ra vào đều phải trải qua điều tra nghiêm ngặt.
Tô Chuyết trực tiếp tìm được Vô Ngã trong một sân nhỏ, khác với sự thảm hại của Tô Chuyết, Vô Ngã vẫn như cũ phong độ nhẹ nhàng, tư thái tiêu sái ngồi ngay ngắn trên băng ghế đá. Vô Ngã trông thấy Tô Chuyết hai mắt vằn vện tia máu, bên trong ánh mắt mơ hồ bắn ra quang mang như muốn nuốt người.
Vô Ngã mỉm cười, nói:
- Tô tiên sinh mời ngồi! Sao dáng vẻ tiên sinh hôm nay trông nhếch nhác thế?
Tô Chuyết không ngồi, cũng không hề động, mà lạnh lùng nói:
- Vô Ngã, là ngươi sắp đặt hãm hại ta!
Vô Ngã sững sờ, mờ mịt nói:
- Ta lúc nào sắp đặt hãm hại ngươi?
- Ngươi không thừa nhận?
Hai nắm tay của Tô Chuyết đã bắt đầu phát run.
Vô Ngã lạnh nhạt đáp:
- Vì sao ta phải thừa nhận chuyện ta không làm?
Tô Chuyết nói:
- Lời Kế Sơ Cuồng nói ta đã hoàn toàn ghi tạc trong lòng. Hắn nói có người từng dặn dò hắn, thời điểm đối phó ta phải hạ thêm nhiều thuốc. Như vậy chẳng lẽ không phải là ngươi dạy hắn sao?
- Kế Sơ Cuồng? Hắn là người phương nào?
Khóe mắt Vô Ngã đột nhiên co rút lại.
- Chẳng lẽ...
Hắn muốn nói lại thôi, trong lòng Tô Chuyết đã sớm lấp đầy lửa giận, hoàn toàn không có phát giác thần sắc Vô Ngã chợt khác thường. Lúc đầu Tô Chuyết dựa vào một cơn giận dữ mà tìm đến Vô Ngã hỏi cho rõ. Chỉ cần Vô Ngã thừa nhận là hắn sắp đặt thì Tô Chuyết sẽ liều mạng với hắn. Cho dù mất mạng ngay ở chỗ này cũng coi như giải trừ căm hận cho Vệ Tú.
Nhưng mà Vô Ngã lại không chịu thừa nhận, Tô Chuyết nhất thời không có chủ ý. Y trầm mặc hồi lâu, rốt cục gằn từng chữ:
- Vô Ngã, chắc chắn ta sẽ tra ra từng manh mối trong chuyện này!
Đó không phải một câu hung ác, nhưng sự quyết tâm của Tô Chuyết lại để Vô Ngã không nhịn được động dung.
Vô Ngã thở dài, nhìn xem bóng lưng Tô Chuyết, bỗng hô:
- Tô Chuyết, ta không biết ngươi xảy ra chuyện gì. Chỉ là, có lẽ ta biết là ai làm!
Tô Chuyết dừng bước lại, cũng không quay đầu. Vô Ngã lại nói:
- Ta và ngươi đều biết người này! Nhưng ta lại không thể nói cho ngươi biết hắn là ai. Tô Chuyết, ngươi hãy cẩn thận!
Tô Chuyết không đợi hắn nói xong đã cất bước đi. Y không nghĩ tới Vô Ngã lại bất ngờ nhắc nhở y cẩn thận. Nhưng Tô Chuyết cũng biết, có thể để cho Vô Ngã nói ra hai chữ cẩn thận, người này nhất định không phải là đối thủ tầm thường.
Tô Chuyết hít sâu một hơi, người này đến cùng là ai, thậm chí có thể khiến cho kẻ như Vô Ngã cũng phải cẩn thận đây? Y thực sự nghĩ không ra. Tô Chuyết rời khỏi Bạch Mã tự, đứng ở lòng đường kẻ đến kẻ đi, đột nhiên không biết nên đi nơi nào.
Vệ Tú ở ngay bên trong thiền viện, Tô Chuyết không biết làm thế nào đối mặt nàng. Y cũng khăng khăng không chịu bước vào quán trà của Kế Sơ Cuồng thêm một bước nào, bởi vậy y chỉ hi vọng Khúc Mai thật sự đã đi đến đó. Không tìm ra được manh mối, Tô Chuyết dường như lại lần nữa rơi vào vực sâu thống khổ.
Y lửng thững đi vào một quán rượu nhỏ, một ngày không ăn gì mà trong bụng không hề thấy đói. Nhưng chẳng biết tại sao, giờ phút này Tô Chuyết lại rất muốn uống rượu, thế là y trực tiếp kêu hai vò rượu. Tô Chuyết chưa bao giờ uống nhiều rượu như vậy, bởi vì lúc trước y chỉ thích phẩm rượu ngon. Y cho rằng uống rượu cho đến khi bước chân bắt đầu thấy nhẹ là thoải mái nhất. Bởi vậy Tô Chuyết chưa từng uống quá nhiều.
Nhưng hôm nay y chỉ muốn uống càng nhiều càng tốt. Cuối cùng y cũng minh bạch, mượn rượu giải sầu rốt cuộc có ý nghĩa gì. Rượu thật sự là một thứ tốt, có thể để cho người ta quên mất tất cả chuyện không vui, quả thật giống như những sự tình kia căn bản chưa từng xảy ra vậy. Nhưng hôm nay rượu uống vào trong miệng lại giống như nước lã, hoàn toàn không có chút mùi rượu nào. Một người không muốn uống say thường thường ba năm chén vào trong bụng liền có men say. Nhưng đối với một người muốn uống say dường như hai vò rượu cũng khó có thể khiến hắn say được.
Tô Chuyết lung lay hai vò rượu cạn, hô lớn:
- Tiểu nhị... Thêm rượu...
Tiếng nói của y đã có chút mơ hồ, chỉ là bản thân không có phát giác. Tiểu nhị đi tới lựa lời khuyên nhủ:
- Khách quan, ngài đã uống hơn nửa ngày rồi, uống thêm sẽ say đấy!
Tô Chuyết cả giận nói:
- Say hay không say mắc mớ gì tới ngươi... Hay là ngươi sợ ta không có tiền rượu...
Nói xong từ trong ngực móc ra mấy lượng bạc vụn.
Tiểu nhị kia bất đắc dĩ, đành phải xoay người đi lấy rượu cho y. Trước cổng bỗng có một người nhanh chân bước vào, lớn tiếng nói:
- Đừng cho hắn rượu!
Tiểu nhị sững sờ, Tô Chuyết cũng ngẩng đầu lên. Trong mơ mơ màng màng, y trông thấy người đi tới hình như là Đoàn Lệ Hoa. Một lát sau quả nhiên nghe thấy tiếng nói của Đoàn Lệ Hoa:
- Sư phụ, làm sao người uống nhiều rượu vậy!
Tô Chuyết gục xuống bàn, không muốn để ý đến nàng. Đoàn Lệ Hoa lại nói:
- Sư phụ, đồ nhi lại đi kiểm tra xác chết người nữ kia, phát hiện một manh mối rất quan trọng. Người nhanh đi theo ta đi!
Trong lòng Tô Chuyết rất không kiên nhẫn, phất phất tay, nói:
- Ngươi thích đi đâu thì đi... Đừng... Đừng làm phiền ta...
Đoàn Lệ Hoa khẽ giật mình, nhìn xem khuôn mặt mất tinh thần của Tô Chuyết, cũng không biết khuyên giải như thế nào. Trên đời này có người nào có thể minh bạch nỗi khổ của người khác đây? Đoàn Lệ Hoa biết nỗi thống khổ trong lòng Tô Chuyết, thế nhưng cũng cảm thấy hôm nay y quả thật không thể nói lý. Nàng nghĩ đến Lạc Khiêm, rốt cục giậm chân một cái, tự mình rời đi.
(chưa xong còn tiếp.)