Tô Chuyết thấy cửa sổ hạ xuống hàng rào sắt, trong lòng cả kinh, mạnh mẽ nện vào vách tường. Chưởng lực của y hùng hậu, đánh ra một chưởng, vôi tường rớt xuống lã chã. Y vốn cho rằng vách tường xây từ đất đá, tất nhiên không kiên cố như hàng rào sắt. Nhưng mà một mảng vôi rớt xuống, lại phát hiện ra tấm sắt đen sì bên trong vách tường. Nguyên lai phòng ốc đúng là xây thành từ sắt thép!
Ai mà ngờ rằng loại địa phương đây lại có thể có cơ quan bực này? Kế Sơ Cuồng đột nhiên cười gằn nói:
- Chớ tốn sức nữa, nhà này ta bỏ ra thời gian mười năm xây thành, chẳng qua là chuẩn bị cho tên hỗn đản Lạc Vân Thiên kia, ai biết trước tiên lại thành toàn cho hai người các ngươi!
Tô Chuyết giật mình, trong đầu linh quang lóe lên, bỗng hiểu được hết thảy, trầm giọng nói:
- Ngươi chính là hái hoa tặc năm đó!
Lúc y nói chuyện, dòng nước nóng trong bụng càng ngày càng thịnh, đơn giản như một ngọn lửa hừng hực, thiêu đốt toàn thân khô nóng. Y rốt cuộc hiểu được chén trà mình uống vừa rồi nhất định đã bị hạ độc, nhưng không biết đến cùng là loại độc gì mà lợi hại như thế, quả thực còn cổ quái hơn so với lần trúng Xích Hỏa độc trước kia.
Kỳ quái hơn chính là mấy lần trước trúng độc, một đoàn chân khí trong đan điền kiểu gì cũng sẽ hút độc tính đi một cách không hiểu thấu. Mà lần này đoàn chân khí kia vẫn như cũ lưu chuyển không ngừng trong cơ thể. Nhưng tâm ý khô nóng lại không tiêu trừ chút nào, ngược lại càng thêm gay gắt.
Kế Sơ Cuồng cười ha ha một tiếng, nói:
- Nghĩ không ra ngươi còn thật thông minh, nếu như không phải chính ta làm ra những sự tình kia, sao có thể kể được đặc sắc như vậy chứ?
Trên trán Tô Chuyết đã toát ra từng giọt mồ hôi. Y liều mạng áp chế dòng khí nóng trong cơ thể, lạnh lùng nói:
- Năm đó ngươi thế mà không chết!
Sắc mặt Kế Sơ Cuồng dữ tợn, nói:
- Ai bảo ta lớn mạng đây, té xuống vách núi lại được cành cây móc lại, chỉ bị té gãy chân! Cũng coi như là ông trời có mắt!
Tô Chuyết trầm giọng nói:
- Ngươi cũng xứng nói mấy chữ ông trời có mắt ư? Vì sao ngươi phải giết hại nhiều cô nương như vậy?
Kế Sơ Cuồng cười lạnh:
- Hừ hừ, vì sao ta phải giết bọn chúng á? Vì các ả vốn đáng chết! Ban đầu ta cũng là tài tử phong lưu, nhưng bởi vì gia cảnh bần hàn, thi cử thất bại, thì đáng bị các ả xem thường như thế à? Lũ tiện nhân đó giả bộ thanh cao cỡ nào. Ăn Xuân Tình Tán còn không phải giống như các chị em trong kỹ viện sao! Bộ dáng kia quả thật làm cho ta buồn nôn!
Giọng nói của Tô Chuyết đã bắt đầu phát run, run giọng nói:
- Chỉ bởi vì bị người khác xem thường mà ngươi giết các nàng ư?
Kế Sơ Cuồng cười to nói:
- Ta chẳng những muốn giết các ả, còn muốn các ả sau khi chết cũng không ra hình người! Ta không biết ngươi từ đâu xuất hiện, chẳng qua ta đối đãi ngươi cũng không bạc đâu. Có người nhắc nhở ta thời điểm đối phó ngươi phải hạ thêm nhiều thuốc. Các ngươi uống trà bị ta hạ gấp hai Xuân Tình Tán. Cô nàng kia dáng vẻ thật tươi ngon, chỉ tiếc ta hiện tại đã thành phế nhân, cũng đành cho ngươi chiếm tiện nghi thôi! Ha ha ha...
- Xuân Tình Tán?!
Trái tim Tô Chuyết đột ngột trầm xuống. Mặc dù y không biết Xuân Tình Tán là độc dược gì, nhưng cũng có thể phỏng đoán được đây hẳn là thứ dâm tà. Bên trong hai mắt Tô Chuyết gần như muốn phun ra lửa, hét lớn:
- Kế Sơ Cuồng, ngươi không được đi...
Nhưng mà Kế Sơ Cuồng chẳng những không thèm nghe y, ngược lại buông xuống rèm cửa sổ. Trong phòng lập tức tối om, chỉ có một tia ánh sáng lộ ra từ trong cửa sổ. Dòng khí nóng lưu chuyển trong cơ thể Tô Chuyết, nhất là nơi bụng càng như một đám lửa nóng. Tô Chuyết vừa áp chế xuân tình phát tác trong cơ thể, vừa dùng song quyền dùng sức nện lên cửa sắt, trong miệng hô to:
- Kế Sơ Cuồng, ngươi trở lại cho ta!
Nhưng mà ngoài phòng căn bản không có ai trả lời, thậm chí bên trong căn phòng sắt này, thanh âm căn bản truyền đi không được bao xa. Tô Chuyết còn muốn hô tiếp, ai ngờ sau lưng lại có đôi cánh tay ôm bả vai y. Tô Chuyết giật mình, lúc này mới nhớ tới trong phòng còn có một Vệ Tú. Tô Chuyết vội vàng quay người nhìn, Vệ Tú thuận thế nhào vào trong ngực y.
Tô Chuyết vội vàng kéo cánh tay Vệ Tú, chỉ thấy hai mắt nàng mê ly, gương mặt ửng hồng, so với bình thường càng thêm mê người. Trong đầu Tô Chuyết mê muội không thôi, suýt nữa bị một dòng khí nóng xông thẳng lên đỉnh đầu. Y cực lực áp chế độc tính thể nội, bảo trì một tia thanh minh trong đầu.
Nhưng mà Vệ Tú không có nội công, hoàn toàn không áp chế nổi độc tính của Xuân Tình Tán. Trong miệng nàng lẩm bẩm nói:
- Nóng quá...
Bàn tay đã bắt đầu cởi quần áo của mình.
Tô Chuyết vội vàng kéo tay của nàng, nói ra:
- Vệ Tú, Vệ Tú, mau tỉnh lại!
Nhưng mà Vệ Tú căn bản không có nghe y, ngược lại cầm cổ áo của y kéo xuống, kéo vạt áo ra.
Trong lòng Tô Chuyết hơi động, trong miệng lẩm bẩm:
- Nước, nước...
Nhưng mà nhìn một vòng, mới phát hiện trong phòng ngoại trừ ấm trà mang theo xuân dược, lại không có một giọt nước. Mắt thấy thần trí của Vệ Tú càng lúc càng mơ màng. Trong lòng Tô Chuyết nóng như lửa đốt, không khỏi thật sâu tự trách.
Bàn tay Tô Chuyết dùng sức đánh lên mặt mình, oán hận nói:
- Đều tại ta! Là ta tự cho là đúng, nhìn thấy hắn bị què nên chủ quan, vậy mà uống trà của hắn! Là ta hại cô... Ta đáng chết!
Bàn tay Tô Chuyết còn muốn tiếp tục đánh xuống, ai ngờ lại bị Vệ Tú cầm chặt. Vệ Tú lẩm bẩm nói:
- Không nên... Không nên đánh... Ta... Ta thật vui vẻ...
Tô Chuyết cúi đầu thấy Vệ Tú thâm tình mà nhìn mình, trái tim nhảy một cái. Giờ phút này Vệ Tú đến cùng là thanh tỉnh hay còn hồ đồ? Lời nàng vừa nói rốt cục là bản ý của mình hay là bị độc dược khống chế đây?
Hết thảy tình cảm trong lòng Tô Chuyết sớm đã tặng hết cho Vệ Tú. Ở Lô Châu có thể ngăn cản được Ngọc nương dụ hoặc, cũng chỉ bởi vì trong lòng vẫn luôn có bóng dáng Vệ Tú. Mà giờ khắc này Vệ Tú liền sống sờ sờ ở trước mặt mình, chỉ cần mình không cần ráng chống đỡ là được rồi...
Tô Chuyết không dám nghĩ tiếp nữa, nói:
- Vệ Tú, thanh tỉnh một chút...
Vệ Tú lẩm bẩm nói:
- Tô Chuyết... Tô Chuyết... Ta thật vui vẻ... Huynh có biết không... Thời điểm ở Liêu quốc... Đã thích huynh rồi... Ta vốn cho là... Huynh chỉ biết đối nghịch với phụ thân... Thế nhưng nhìn thấy huynh vì bằng hữu mà... Một mình xông vào Khiết Đan... Ta một mực đối nghịch cùng huynh... Nhưng mà huynh lại không bỏ mặc ta rơi vào Khiết Đan... Chúng ta đồng thời chạy trốn tới Tây Hạ... Đến sa mạc...
Trong lòng Tô Chuyết hoàn toàn mê mang, nghĩ không ra giờ phút này Vệ Tú bất ngờ kể ra hết những phen mưa gió mà hai người cùng nhau trải qua. Bất luận lời Vệ Tú nói có phải từ bản ý của mình hay không, chỉ vẻn vẹn câu nói này cũng để Tô Chuyết cảm động không thôi.
Nguyên bản tự tôn mà Vệ Tú ráng chống đỡ, trước mặt Xuân Tình Tán dường như hoàn toàn sụp đổ. Nàng lại nói:
- Huynh thích ta... Bảo vệ ta... Thương tiếc ta... Chẳng lẽ ta không biết sao... Thế nhưng mà... Thế nhưng mà... Ta cũng không hiểu bản thân thế nào... Rõ ràng suy nghĩ trong lòng huynh... Nhưng sau khi thấy huynh... Những lời trong bụng... Luôn luôn không chịu nói ra ngoài... Từ nhỏ... Từ nhỏ phụ thân đã dạy... Nữ hài tử không được giống với nam tử... Ta càng đọc huynh... Thì càng không chịu nói ra miệng... Nếu như ta thích huynh... Huynh sẽ xem thường ta sao...
Tô Chuyết thẫn thờ chảy xuống hai hàng nước mắt chua xót, run giọng nói:
- Ta làm sao lại xem thường muội, ta... Ta cũng thích muội...
Vệ Tú lại nói:
- Ở kinh thành... Mũi tên bắn vào ngực huynh... Ta hận không thể cùng chết theo huynh... Mặc dù ta biết... Mũi tên đó không lấy được mạng huynh... Thế nhưng mà... Sườn núi cao trăm trượng... Ta tìm huynh ba năm... Vậy mà không nghĩ tới núi Ngọc Tứ... Ở Thành Đô trong phủ Đường Mặc... Ta nhìn thấy bộ dáng thương tâm của huynh... Trong lòng ta vừa vui vẻ... Lại vừa đau lòng...
Trái tim Tô Chuyết thình thịch nhảy loạn. Chân khí trong cơ thể y lưu chuyển, mồ hôi xuất ra ướt đẫm toàn thân, độc tính của Xuân Tình Tán cũng đang dần dần tống ra ngoài thân thể. Nhưng mà những lời tâm tình của Vệ Tú còn muốn dụ hoặc hơn, khó ngăn cản hơn bất luận một loại xuân dược nào. Vệ Tú quả thực giống như đang đổ thêm dầu vào lửa vậy. Tô Chuyết run giọng nói:
- Tú... Đừng... Đừng nói nữa... Mau... Mau tỉnh lại...
Y muốn đưa tay điểm huyệt đạo của Vệ Tú, nhưng mà bàn tay vừa nâng lên lại không còn chút sức lực nào. Chân khí trong cơ thể cũng không biết là bị độc dược khống chế, hay là bị nhu tình của Vệ Tú hóa giải. Hoặc là tà niệm dưới đáy lòng Tô Chuyết cũng bắt đầu ngo ngoe muốn động. Y nhịn không được giật cả mình, mắng thầm:
- Tô Chuyết ơi là Tô Chuyết, sao mày có thể suy nghĩ xấu xa như vậy được!
Nhưng mà lại nhìn sang Vệ Tú, áo ngoài của nàng đã tự động cởi xuống, áo lót bên trong cũng hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi, dính ở trên người, ấn ra dáng người lả lướt hấp dẫn. Tô Chuyết chỉ cảm thấy huyết mạch sôi sục, mà lại hay tay Vệ Tú lại ôm y thật chặt, chết cũng không chịu buông ra. Nàng lẩm bẩm nói bên tai Tô Chuyết:
- Ta thật vui vẻ... Ta thật khó chịu...
Trong đầu Tô Chuyết hoàn toàn mê loạn, đột nhiên một dòng máu nóng xông thẳng lên đỉnh đầu, hai tay không còn nghe sai bảo cũng ôm lấy Vệ Tú. Trong căn phòng sắt mờ tối, hai người lẫn nhau tìm tòi cơ thể đối phương. Một tia thần trí thanh tỉnh sau cùng rốt cục cũng theo phen động tác này mà hoàn toàn biến mất...
(chưa xong còn tiếp.)